Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2295: Ngươi yêu thích người 6 (length: 3889)

Không được, hắn ra ngoài tìm đối sách, tìm một người giúp đỡ mới được. Hơn nữa cũng chỉ có hắn đi, mới có thể tạm thời cho Kiều Diệc và Chu Tiểu Nghiên một không gian riêng tư.
Kiều Tử Mạc từ phòng khách đi ra, sau đó đi lòng vòng một hồi cũng không trực tiếp đi vào phòng vệ sinh. Tại vị trí mà Kiều Diệc và Chu Tiểu Nghiên không thấy hắn, Kiều Tử Mạc đi đến trong sân. Điện thoại di động của hắn đang tắt máy, đến giờ hắn vẫn không dám mở máy.
Thế nhưng không có điện thoại, hắn làm sao liên lạc với người khác được?
Hắn ngược lại vẫn muốn liên lạc với Hàn Nặc và Lâm Việt, hỏi tình hình bên bọn họ. Nhưng mà hắn và Kiều Diệc đều vẫn luôn không dám mở máy, cho nên cũng không dám hỏi.
Kiều Tử Mạc đứng trong sân một lúc, bây giờ người hắn muốn tìm cũng không phải là Hàn Nặc và Lâm Việt, nhưng hắn làm sao mới tìm được người đó?
Đột nhiên trong đầu Kiều Tử Mạc lóe lên một ý nghĩ, không phải hắn vẫn muốn tạo một không gian riêng cho Chu Tiểu Nghiên và Kiều Diệc sao, nếu bây giờ hắn đột nhiên biến mất... thì Kiều Diệc cũng không làm gì được hắn phải không?
Hắc hắc hắc.
Nghĩ như vậy xong, Kiều Tử Mạc cảm thấy, thay vì cứ xoắn xuýt ở đó mãi, suy nghĩ xem làm sao để tạo cơ hội cho Chu Tiểu Nghiên và Kiều Diệc, sao không trực tiếp một chút, tiền trảm hậu tấu luôn đi. Dù sao hắn bây giờ cũng đã đi ra rồi, không chạy bây giờ thì chờ đến bao giờ? Đợi đến khi Kiều Diệc và Chu Tiểu Nghiên nhớ ra hắn đã ra ngoài nửa ngày vẫn chưa về thì cũng đã muộn rồi không phải sao?
Kiều Tử Mạc lén lút cười, thừa dịp trời tối, lại thừa dịp bên ngoài không có ai, Kiều Diệc và Chu Tiểu Nghiên đều ở trong phòng, sẽ không ra ngoài để ý tới hắn, cho nên hắn quả quyết chạy về phía cửa chính.
Chuồn mất.
Sau khi ra khỏi cửa, khu biệt thự bên ngoài không dễ bắt xe, hơn nữa Kiều Tử Mạc lại không có điện thoại, cũng không thể gọi điện thoại bảo tài xế đến đón hắn được. Cho nên hắn đi bộ mười mấy phút, cuối cùng cũng đến đường lớn bên ngoài, đợi nửa ngày mới có một chiếc taxi đến.
Thật là đủ vất vả cho hắn, vì Kiều Diệc, hắn hình như cả ngày đều chạy trốn. Hắn làm sao chịu được khổ như vậy, trời nóng bức thế này, còn phải chạy trên đường lớn, điện thoại không dám mở, cũng không có xe ngồi... Ai, đáng lẽ ra hắn phải ở nhà thổi điều hòa, ăn ngon mới đúng chứ!
Nếu lần này Kiều Diệc còn không nắm bắt được cơ hội, thì thật có lỗi với hắn, hắn đã vất vả tạo cơ hội cho bọn họ như vậy.
Khi Kiều Tử Mạc cuối cùng cũng ngồi lên xe taxi, tài xế hỏi hắn muốn đi đâu, hắn quả quyết trả lời: "Kết Tử Nhan."
Đúng vậy, bây giờ hắn cũng chỉ có thể đi tìm Nghiêm Du Thành giúp hắn, hoặc là nói là đi tìm Nghiêm Du Thành cho hắn tá túc. Không ngờ có một ngày, hắn Kiều Tử Mạc vậy mà cũng phải đi cầu Nghiêm Du Thành giúp đỡ, thật không thể tưởng tượng nổi.
—— Sau khi Kiều Tử Mạc rời đi, Kiều Diệc và Chu Tiểu Nghiên bắt đầu nhìn nhau, cả hai đều không biết phải mở miệng thế nào. Giữa bọn họ giống như nhất định phải có thêm người khác, để người khác giúp họ tìm chủ đề, họ mới không còn ngại ngùng. Bây giờ Kiều Tử Mạc vừa đi, không khí bỗng chốc liền xuống điểm đóng băng.
Một lúc lâu sau, vẫn là Chu Tiểu Nghiên không ngồi yên được, ngại ngùng hỏi một câu: "Kiều Tử Mạc sao vẫn chưa về vậy? À, hình như không có hoa quả, ta lại đi cắt một chút mang ra."
Nói xong, nàng vội vàng đứng lên, bưng đĩa trái cây rời đi. Mà thật ra hoa quả trong đĩa đó căn bản là còn chưa ăn đến mấy. Kiều Diệc cũng biết nàng chỉ là kiếm cớ rời đi mà thôi, cũng không vạch trần nàng, dù sao hắn cũng không biết nên nói gì.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận