Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2164: Quyết định dù sao cũng so lựa chọn khó 15 (length: 3703)

Dù sao chỉ cần Tiểu Nặc vui vẻ, thì cũng chẳng có gì. Lâm Việt rất ngoan ngoãn để Hàn Nặc đội chiếc băng đô tai mèo đen lên đầu.
"Ha ha ha... Anh Lâm Việt, anh buồn cười quá!"
"Ta có gì buồn cười? Chẳng lẽ em không thấy đáng yêu sao?" Lâm Việt vậy mà còn cãi lại, thậm chí còn lấy điện thoại ra soi.
"Sao lại không buồn cười? Anh xem anh ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, kiểu tóc thì không một sợi nào bị rối. Kết quả lại đội một cái băng đô dễ thương thế này, chẳng buồn cười sao? Ha ha ha..." Hàn Nặc càng cười càng vui, suýt chút nữa không dừng lại được.
"Em còn cười..." Lâm Việt bịt miệng Hàn Nặc, "Em còn cười thì ta không đeo nữa..." Tiếp đó hắn cũng vui vẻ nũng nịu.
"Ây da, đừng...!" Hàn Nặc gạt tay Lâm Việt ra, "Ha ha, được rồi, ta không cười. Chúng ta mau vào thôi."
"Ừm."
Thật ra mà nói thì hôm nay Hàn Nặc cũng mặc đồ công sở, chỉ là bình thường nàng thích để giày cao gót ở văn phòng, trên đường đi thì đều mang giày thể thao, cho nên bây giờ nhìn thế nào cũng không thấy quá mức kệch cỡm. Với lại, cũng may hôm nay nàng không mặc váy.
Nếu hôm nay nàng mặc váy, phỏng đoán nàng cũng không nảy ra ý định muốn đến nơi này chơi.
"Ôi, anh Lâm Việt, may mà hôm nay không phải cuối tuần đó. Ở công viên chơi, người đều không có nhiều như vậy."
"Đúng vậy, cho nên sau này chúng ta nhất định phải chọn ngày đi làm trốn việc đến chơi!"
"Anh nghĩ hay nhỉ! Hôm nay chơi xong rồi, anh vẫn là phải về làm việc cho em nhé! Em với Tiếu Tiếu vẫn đang đợi anh kiếm tiền nuôi đó!"
"Vâng vâng vâng, lão bà nói đúng. Ta phải kiếm tiền nuôi các nàng, nhưng mà cũng muốn thường xuyên ở bên cạnh các nàng."
"Được rồi, anh nói đều đúng hết. Đi thôi, chúng ta nhanh đi chơi đi!"
Vào công viên trò chơi, Hàn Nặc đầu tiên kéo Lâm Việt đi dạo một vòng, giống như là đi ngắm cảnh vậy.
"Đây, anh Lâm Việt, chỗ này đẹp thật nha."
"Rốt cuộc em đến đây để ngắm cảnh hay là để chơi vậy?"
"Cả hai chứ sao. Dù gì vui là được, chỉ cần vui vẻ là được rồi."
"Ừ, nói không sai."
"Vậy anh Lâm Việt, chúng ta đi chơi cái trò cáp treo đi."
Lâm Việt run một cái: "Cái đó hả?"
"Đúng đó, cái cao nhất ấy! Vừa nhìn đã thấy kích thích rồi."
Thật ra Lâm Việt hơi sợ độ cao, bình thường chơi các trò chơi khác thì hắn vẫn chơi được, nhưng nếu như quá cao quá khủng bố thì hắn lại có chút chột dạ. Còn Hàn Nặc bây giờ thì chỉ muốn trêu hắn một chút mà thôi.
Thật ra càng lớn lên thì càng bớt thích mạo hiểm, ý nghĩ muốn điên cuồng không còn mãnh liệt như trước. Giống như Hàn Nặc, nàng vừa vào đã muốn ngắm cảnh nơi này trước, cùng người mình thích đi dạo một vòng, như vậy cũng tốt.
Thậm chí, trò đu quay ngựa mà trước kia nàng có chút ghét bỏ, bây giờ nàng cũng muốn đi ngồi một chút.
"Em thật sự muốn chơi cái đó hả?" Lâm Việt có chút lo lắng hỏi.
"Đúng vậy. Không phải đã nói là hiếm khi trốn việc đến đây sao, vậy thì phải chơi cho thỏa thích chứ? Càng kích thích càng tốt, anh nói có đúng không?"
"Ừm... Đúng."
"Vậy chúng ta qua đó xếp hàng đi."
"Ừ." Mặc dù trong lòng Lâm Việt sợ, nhưng mà Tiểu Nặc muốn đi chơi, hắn cũng đành nhắm mắt làm theo. Dù sao chỉ cần không nhìn xuống, thật ra thì sẽ không sợ. Hồi nhỏ mỗi lần đi cùng Hàn Nặc đến những nơi cao thế này, hắn đều là như vậy.
Chỉ cần không thấy, thì sẽ không sợ hãi.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận