Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2778: Bán thảm 17 (length: 3686)

"Ôi trời, anh Minh Thu này, anh nói những điều kia em đều quên mất rồi. Em đây về sau từ từ nhớ lại sau nha?"
"Được..." Mao Thu Minh cũng bất đắc dĩ, dù nói anh và Tô Niệm Niệm đã sớm chia tay, cũng không có bất kỳ khúc mắc tình cảm nào, nhưng anh cũng không thể đuổi Tô Niệm Niệm đi được, không phải người yêu rồi, nhưng bọn họ vẫn là người thân mà.
Anh vốn dĩ từ nhỏ đã đối đãi với Tô Niệm Niệm như em gái mình.
"Niệm Niệm, em nói xem, lần này em đến tìm anh rốt cuộc có chuyện gì vậy? Không có gì thì về nhà sớm đi thôi, nhé?"
"Em không phải đã nói rồi sao, em đến tìm anh mà!"
"Em tìm anh làm gì chứ, anh ở đây ổn cả, em xem cũng xem rồi, không có việc gì thì về nhà sớm đi. Em lâu như vậy chưa về nước, ba mẹ em chắc cũng nhớ em lắm. Hơn nữa em chẳng phải đã nói rồi sao, mẹ anh cũng rất nhớ em mà. Em về thăm họ, ở bên cạnh họ đi."
"Em không muốn! Em đã nói với ba mẹ em là muốn đến đây tìm anh rồi. Với cả đã anh làm việc ở thành phố này, em cũng muốn làm việc ở đây. Em mặc kệ, em muốn ở đây, anh phải chăm sóc em!"
"Trời! Dựa vào cái gì chứ? Cô tiểu thư à, tôi..."
"Anh cái gì mà anh, anh Minh Thu à, anh nghe kỹ đây cho em, hiện tại em thích anh đấy, em cảm thấy người tốt với em nhất trên thế giới này chỉ có anh thôi. Cho nên em mặc kệ, em muốn ở lại đây, ba mẹ em với ba mẹ anh đều đã đồng ý rồi!"
"Đồng ý cái gì chứ? Sao anh không biết gì hết vậy? Này, em nói em thích anh là thích anh à, nhưng mà anh không thích em nhé. Chúng ta đã chia tay rồi, em vẫn nên mau đi tìm người em yêu đi, đừng đến làm phiền anh nữa!"
Vốn dĩ ngay từ đầu Mao Thu Minh còn tưởng Tô Niệm Niệm cũng chỉ đến quậy phá, anh cũng đã quen rồi, dù sao từ nhỏ đến lớn, Tô Niệm Niệm đã thích lăng xăng bên cạnh anh, cô ấy dù có nói yêu anh cũng rất có thể chỉ là nói đùa mà thôi.
Nhưng bây giờ nhìn lại, cô ấy hình như nghiêm túc, thật sự định ở lại đây sao?
Thế thì không được rồi.
"Em không đùa với anh đâu, anh Minh Thu à, em nghiêm túc đấy. Dù sao em thấy bây giờ anh hợp với em nhất, với cả hai nhà mình cũng đều thấy em với anh rất hợp, mà trước kia anh cũng đã thích em rồi mà, giờ chúng ta dù đã chia tay rồi cũng có thể làm lại từ đầu mà, dù sao bây giờ anh cũng có bạn gái đâu, sợ gì chứ?"
"Ai nói anh không có bạn gái hả?"
"Mẹ nuôi nói mà, mẹ nuôi nói anh vẫn luôn độc thân. Anh Minh Thu à, hay là anh vì bị em đá, cho nên vẫn luôn nhớ mãi không quên em, mới mãi chưa tìm người mới phải không?"
"Em bị uống lộn thuốc à, ai mà nhớ mãi không quên em chứ! Thôi được rồi, thôi được rồi, em đừng nói nữa, hôm nay em cứ ăn cơm xong đã, ăn cơm xong rồi, anh đi tìm khách sạn cho em ở. Sau đó em muốn chơi hai ba ngày ở đây anh cũng không cản. Nhưng mà sau khi chơi đủ rồi thì mau về nhà, được không? Yên tâm, anh sẽ tự tay đưa em ra sân bay."
"Em không muốn! Em không muốn về đâu, với cả, đã anh ở đây thì sao em phải ở khách sạn chứ? Em ở nhà anh luôn là tốt nhất mà. Hai chúng ta chẳng lẽ còn phải phân rõ ràng vậy sao?"
"Không được, em không được ở nhà anh!!"
"Vì sao không được chứ? Chúng ta từ bé vẫn vậy mà, trước kia ba mẹ em đi công tác vắng nhà, em cũng thường sang nhà anh ngủ mà. Anh cũng vậy thôi mà?"
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận