Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1669: Nếu như 4 (length: 3828)

Vu Hàn từ rạp chiếu phim đi ra, trời đã tối. Bên ngoài đường phố đã sáng đèn neon, khác hẳn cảnh tượng mặt trời chói chang lúc hắn vào rạp buổi trưa.
Hắn ngồi lì trong rạp chiếu bóng cả một buổi chiều, xem gần hết các phim đang chiếu, đến cuối thì cả người tê dại, hoàn toàn không biết trong phim đang diễn cái gì.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thời gian trôi gian nan như vậy.
Cũng may, cả ngày nay, Chu Tiểu Nghiên không nhắn tin, cũng không gọi điện thoại, chất vấn hắn đi đâu. Nếu không, hắn thật sự không biết nên bịa lý do gì để đối phó nữa.
Nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng, vì nàng không hỏi nghĩa là không quan tâm đến hắn. Như vậy, hắn mặc kệ đi đâu, biến mất bao lâu, có lẽ Tiểu Nghiên đều chẳng bận tâm.
Vu Hàn đi xuống từ lầu của rạp chiếu phim, tự hỏi giờ nên đi đâu?
Đi ăn cơm sao? Nhưng một mình hắn lại không muốn. Về nhà sao? Hắn lại không dám về.
Haizz... Cảm giác có nhà mà không thể về thật khó chịu. Còn phải trốn tránh Tiểu Nghiên thì càng thêm khó chịu.
Vu Hàn đi dạo trên phố một lúc, nghĩ chẳng lẽ sau này hắn cứ như vậy sao? Ngày mai vẫn là cuối tuần, có phải hắn vẫn phải trốn ra ngoài? Đến lúc đó lại nên kiếm cớ gì đây?
Nếu Tiểu Nghiên nhất định nói với hắn chuyện đó, thì dù hắn trốn ở đâu, trốn khi nào, Tiểu Nghiên cũng sẽ tìm được cơ hội nói với hắn thôi?
Haizz...
Vu Hàn cứ thế đi dạo vô định một lúc, điện thoại đột nhiên reo lên, có tin nhắn mới.
Ban đầu hắn không mấy quan tâm, nhưng lại nghĩ nhỡ đâu là Tiểu Nghiên nhắn thì sao? Thế là hắn vội vàng lấy điện thoại ra xem, quả thật là Tiểu Nghiên nhắn.
"Tiểu ca ca, khi nào ngươi về, ta đã nấu cơm xong, ở nhà đợi ngươi nha."
Tiểu Nghiên ở nhà chờ hắn về ăn cơm? Mà lại không hỏi một ngày này hắn đi đâu. Vu Hàn trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ ấm áp, khóe miệng không nhịn được hiện lên ý cười.
So với việc trốn tránh Tiểu Nghiên, hắn vẫn muốn ở bên Tiểu Nghiên như trước, làm những chuyện bình thường.
Vu Hàn không hề do dự, nhanh chóng trả lời: "Ta về ngay."
Hắn giờ đột nhiên không muốn suy nghĩ nhiều, dù bữa cơm này của Tiểu Nghiên có mục đích gì, hắn cũng sẽ về. Có một số việc có lẽ không thể trốn tránh được, vậy trước khi chuyện đó xảy ra thì nên trân trọng thì hơn.
Vu Hàn lập tức giơ tay chặn một chiếc taxi. Hôm nay hắn không lái xe, vì sợ tâm trạng không tốt, sẽ ra ngoài uống rượu.
Vì nơi hắn đang đứng cách nhà hơi xa, trên đường Vu Hàn lại nhắn tin cho Chu Tiểu Nghiên, bảo nàng đợi một chút, hắn sắp về tới.
Chu Tiểu Nghiên trả lời hắn: "Không cần gấp."
Nàng sẽ chờ hắn, còn dặn hắn trên đường phải cẩn thận.
Vu Hàn dù đã cố chạy về nhanh nhất có thể, nhưng khi về đến nhà thì cũng đã gần một tiếng, Chu Tiểu Nghiên trước khi hắn về đã hâm lại đồ ăn một lần nữa.
"Tiểu ca ca, ngươi về rồi?"
"Ừm, làm món gì mà thơm thế!" Vu Hàn cười nói.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận