Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1973: Thăm dò 32 (length: 3771)

Đúng vậy a, ai cũng có thời thanh xuân, khi đó muốn làm gì thì làm đó, ngẫu nhiên phóng túng, ngẫu nhiên bộc phát, hết thảy tất cả đều đáng được tha thứ.
Nhưng khi lớn lên thì khác, lớn lên rồi sẽ có trách nhiệm, làm việc gì cũng cân nhắc đến hậu quả, cho nên không còn có thời điểm tùy ý phóng túng như vậy nữa.
"Không phải chứ, ca?" Kiều Tử Mạc vô cùng không thể tin được nhìn Kiều Diệc, "Ngươi vậy mà cũng trốn học? Trời ạ, ta thực sự không thể tin được!"
Trong mắt Kiều Tử Mạc, Kiều Diệc vẫn luôn là kiểu học sinh ngoan ngoãn, hơn nữa từ nhỏ đến lớn, cha mẹ hắn cũng đều nói với hắn như vậy. Nói ca ca cố gắng thế nào, thành tích tốt thế nào, khiến hắn nhất định phải học theo Kiều Diệc.
Vậy mà học bá lại cũng trốn học sao?
Điều này thật quá khó tin.
"Có gì kỳ lạ đâu, ai mà chẳng từng trẻ con." Kiều Diệc vậy mà còn buông lời trêu chọc.
"Nhưng mà ngươi là học bá mà, ngươi là học sinh giỏi mà!"
"Thì sao? Ta học những gì cần học, làm những gì cần làm, như vậy không phải là tốt rồi sao? Ngẫu nhiên trốn vài tiết học có là gì, cũng đâu phải phạm phải sai lầm lớn gì!"
"Xí... Vậy lúc trước ngươi còn nghiêm khắc quản ta như thế, không cho ta làm cái này làm cái kia. Nếu ngươi có thể trốn học chơi game, vậy sao ta không thể?"
Nói đến đây Kiều Tử Mạc liền cảm thấy bất bình, hắn còn nhớ rõ khi học sơ trung, vừa mới thích chơi game online, sau đó không dám chơi ở nhà, liền vụng trộm chạy đến nhà bạn chơi. Kết quả bị Kiều Diệc biết, liền đến nhà bạn túm lấy tai bắt hắn về trước mặt bao nhiêu người!
Từ đó về sau, nhà họ Kiều liền bố trí tài xế riêng cho Kiều Tử Mạc, mỗi ngày đưa đón đi học, tan học. Thật ra nói là tài xế thì không đúng, chính xác hơn thì là người đến giám sát hắn mới phải. Bởi vì từ đó về sau, Kiều Tử Mạc không có thời gian tự do, ngoài thời gian lên lớp ra thì vùi đầu vào các lớp luyện thi.
Vô cùng thảm hại.
Đương nhiên, từ đó về sau hắn cũng không còn chơi game gì nữa, vì Kiều Diệc không cho phép hắn chơi. Mãi đến khi vào đại học, nhà quản hắn mới bớt chặt, Kiều Tử Mạc mới có cơ hội chơi đùa.
Nhưng không ngờ, ca ca thân yêu quản hắn nghiêm khắc như vậy, nhưng bản thân lại cũng trốn học, cũng ham chơi. Hừ! Kiều Tử Mạc nghĩ đến từ nhỏ đến lớn, tuy trong mắt người khác không phải là một đứa trẻ ngoan, nhưng thật sự hắn chưa từng trốn học bao giờ có được không?
Hơn nữa có một người ca ca ưu tú như Kiều Diệc, nên trong mắt người khác, Kiều Tử Mạc vẫn luôn là một đứa trẻ không có chí tiến thủ, nhưng thật ra thành tích của Kiều Tử Mạc từ nhỏ đến lớn đều rất tốt. Đương nhiên, vì thi không tốt sẽ bị Kiều Diệc đánh, nên hắn phải cố gắng học tập thôi.
"Đó là vì ngươi không có tự chủ a, vốn ngươi đã đủ ham chơi rồi, ta mà không trông coi ngươi, ai biết ngươi sẽ quậy thành cái dạng gì!" Kiều Diệc vậy mà còn rất nghiêm túc trả lời vấn đề này của Kiều Tử Mạc.
Kiều Tử Mạc bĩu môi, thôi được, hắn thừa nhận, Kiều Diệc nói cũng không sai. Hồi nhỏ hắn quả thật ham chơi hơn Kiều Diệc rất nhiều, dù Kiều Diệc trông coi hắn, hắn cũng không kìm được muốn đi chơi. Đó có lẽ là bản tính của mọi đứa trẻ. Bởi vì không phải ai cũng giống như Kiều Diệc, tuổi còn nhỏ đã biết tự kiềm chế, biết phải cố gắng, biết đâu là trách nhiệm và nghĩa vụ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận