Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 413: Xen vào việc của người khác (length: 3821)

"Đúng vậy, Lâm Việt hình như là mang hộp lấy được, liền đặt ở bên kia." Dì Vương lại chỉ cho Hàn Nặc xem, sau đó mới quay người vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Hàn Nặc lập tức chạy qua!
Đúng là cái hộp bánh gato nàng mang về, có điều đã bị người mở ra. Hơn nữa hai cái bánh gato bên trong cũng hoàn toàn không còn!
Vậy nên, là anh Lâm Việt đã ăn hết hai cái bánh gato nàng làm?
Trời ạ, làm sao có thể chứ?
Anh Lâm Việt luôn đòi hỏi cao về đồ ăn, sao có thể ăn hết hai cái bánh gato thảm không nỡ nhìn kia chứ?
Nàng vốn mang về đâu phải muốn anh ăn hết đâu, nàng chỉ là muốn cho anh nếm thử thôi mà. Dù sao đó là lần đầu tiên nàng làm ra đồ vật tạm được, nàng muốn chia sẻ cùng anh Lâm Việt mà thôi.
Nhưng mà Hàn Nặc vẫn thấy vui, hơn nữa còn không tự chủ ngân nga hát.
"Ngươi dùng Cương Hảo Đích Vi Tiếu, đi vào tòa pháo đài trong lòng ta..."
Lâm Việt xuất hiện ngay sau lưng nàng đúng lúc này.
Hơn nữa Lâm Việt còn ngẩn người trước tiên. Bởi vì hắn nghe được Tiểu Nặc hát lại là bài « Vừa Vặn » kia, chính là tên trò chơi hắn dùng...
Lâm Việt tự nhiên cảm thấy hơi chột dạ.
Vậy nên cuối cùng vẫn là Hàn Nặc kinh hỉ chào hỏi hắn một tiếng: "Anh Lâm Việt, chào buổi sáng! Bánh gato em làm có ngon không?"
"Được... Ngon." Lâm Việt vẫn thực chột dạ.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Hàn Nặc, hắn lại phát hiện Hàn Nặc rất bình tĩnh. Không hề giống phát hiện bí mật của hắn.
Hàn Nặc cười nhẹ một tiếng: "Vậy là tốt rồi."
Nàng cũng không nói ra chuyện tấm ảnh Lý Tâm Nghi gửi cho nàng đêm qua, cũng không muốn hỏi Lâm Việt, về việc tối hôm qua hắn đi đâu, lại vì sao không nói cho nàng biết.
Bởi vì nàng sợ hãi, sẽ nghe được đáp án nàng không muốn nghe.
Hàn Nặc nói hết câu với Lâm Việt xong liền xoay người trực tiếp đi ra ban công.
Nàng vẫn nhớ, tối hôm qua nàng mang áo len của Nghiêm Du Thành về, đồng thời còn giặt sạch chuyện này. Vậy nên, hôm nay nàng nhất định phải đem trả quần áo cho Nghiêm Du Thành!
Hàn Nặc cũng không thấy điều này có gì không ổn.
Thật ra nàng căn bản không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là đơn thuần cảm thấy mình làm bẩn quần áo của Nghiêm Du Thành, cho nên theo yêu cầu của hắn giúp hắn giặt sạch trả lại cho hắn chuyện này cũng không quá đáng.
Chỉ là nàng không biết, Lâm Việt khi thấy nàng vừa nói hai câu với mình xong đã vội vàng đi lấy quần áo của Nghiêm Du Thành, còn chứng kiến nàng cố ý tìm một chiếc túi giấy xinh xắn xếp gọn gàng, bỏ vào hành lý của mình.
Trong đôi mắt hắn vừa rồi còn mang theo ý cười, dần dần liền phủ một lớp bóng mờ.
—— Ăn sáng xong, Lâm Việt liền chở Hàn Nặc đi học.
Trên đường đi, Lâm Việt từ đầu đến cuối không nhắc tới chuyện quần áo của Nghiêm Du Thành.
Mặc dù hắn rõ ràng thấy Hàn Nặc đi lấy quần áo của Nghiêm Du Thành, còn thấy nàng cố ý tìm túi giấy đẹp để xếp gọn, cho vào hành lý của mình.
Nhưng hắn lại làm bộ không biết gì cả, không hỏi cũng không nói gì.
Đến trường rồi, còn một khoảng thời gian ngắn nữa mới vào lớp, cho nên Lâm Việt trước tiên đưa Hàn Nặc về phòng ngủ, sau đó mới về phòng mình cất đồ.
Đi đến đầu cầu thang tầng hai, Lâm Việt đột nhiên đụng mặt một người.
A, không. Nên tính là hai người. Chỉ có điều hắn chỉ để ý đến một người mà thôi.
Kiều Tử Mạc đang ôm vai Tạ Nguyên nghênh ngang đi từ trên cầu thang xuống, trông có vẻ cà lơ phất phơ. Hắn đột nhiên thấy Lâm Việt cũng giật mình.
Trong đầu bỗng nhiên lóe lên bóng dáng Cương Hảo Đích Vi Tiếu.
Trò chơi và hiện thực kết hợp, Kiều Tử Mạc không nhịn được mà quan sát Lâm Việt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận