Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2692: Tai nạn xe cộ 15 (length: 3834)

Một lát sau, Kiều Tử Mạc trở về, hắn nói cho Chu Tiểu Nghiên cùng Kiều Diệc, vừa mới hắn đã đến hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói Kiều Diệc khôi phục được đặc biệt tốt. Sau một tuần nữa liền có thể xuất viện.
Thật không ngờ Kiều Diệc nghe xong, lại nói: "Hai tuần? Lâu vậy?"
"Đúng a, ca, hai tuần không lâu sao? Ngươi là bị tai nạn xe cộ, chứ không phải cảm mạo bệnh nhẹ gì, đâu dễ dàng khỏi vậy?"
"Nhưng cũng không cần đến hai tuần chứ? Bác sĩ chẳng phải nói, kỳ thật ta chỉ là một ít ngoại thương thôi sao, chỉ cần an tâm điều trị, sau đó đúng hạn thay thuốc, là không có vấn đề mà."
"Đúng vậy. Nhưng đây chỉ là so với người khác thì vấn đề rất nhỏ thôi. Nhưng hai tuần thật không lâu đâu."
"Sao lại không lâu?" Kiều Diệc mất hứng nói, "Công ty còn nhiều việc chờ ta xử lý, ta sao có thể cứ ở đây mãi!"
Kiều Tử Mạc và Kiều Diệc kẻ tung người hứng, khiến Chu Tiểu Nghiên bị lừa cho xoay mòng mòng.
Nàng biết Kiều Diệc chắc chắn là đang lo lắng cho công việc của hắn, dù sao những năm này, Kiều thị đều do một mình hắn xử lý, không thể rời hắn được.
Bản thân Kiều Diệc là một người có trách nhiệm rất cao, trong tình huống như vậy, sao hắn có thể an tâm ở lại bệnh viện được chứ.
Cho nên Chu Tiểu Nghiên mở miệng: "Kiều Diệc, anh dù có lo lắng cho chuyện công ty thế nào, cũng không thể không để ý đến thân thể của mình được. Em vừa mới nói với anh rồi đó, bên cạnh anh còn rất nhiều người cần anh mà. Nên anh nhất định phải đối tốt với thân thể mình một chút."
"Đúng thế, ca." Kiều Tử Mạc cũng ở một bên phụ họa nói, "Anh xem Chu Tiểu Nghiên đã nói rồi, để anh nghỉ ngơi nhiều chút, đừng bận tâm nhiều chuyện làm ăn. Anh đã vất vả công tác mấy chục năm rồi, có mệt không? Cũng nên cho mình nghỉ ngơi khỏe chút đi. Chuyện công ty, không cần anh quan tâm, chẳng phải còn có ta ở đây sao? Chẳng lẽ anh không tin năng lực của đệ đệ mình?"
Thực ra hôm nay Kiều Tử Mạc và Kiều Diệc cố ý diễn một màn như vậy, không phải muốn biểu hiện Kiều Diệc muốn về công tác bao nhiêu, mà là muốn cho việc Kiều Diệc bị thương biến cố thêm phần chân thật mà thôi.
"Được rồi."
Kiều Diệc nhìn qua là đã thỏa hiệp.
Mọi việc không nên vội vàng, bọn họ hiện tại cứ thảo luận đến đây thôi, về phần những chuyện khác, từ từ tính sau cũng được. Dù sao Kiều Tử Mạc cũng không thể thật sự để Kiều Diệc ở bệnh viện đợi hai tuần được. Sau này chắc chắn sẽ có biện pháp khác.
Sau đó, Chu Tiểu Nghiên lại ở bệnh viện bồi Kiều Diệc một lát, rồi nàng phải về nhà đi chuẩn bị bữa tối cho Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc. Còn có quần áo của Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc mấy ngày này, dù không cần Chu Tiểu Nghiên tự giặt, nhưng nàng cũng phải mang ra tiệm giặt không phải sao?
Tóm lại, việc lớn nhỏ trong nhà, Kiều Tử Mạc đều giao cho Chu Tiểu Nghiên. Dù nghe đều không phải chuyện lớn gì, nhưng kỳ thật bận rộn, cũng có rất nhiều việc.
Về phần bên kia, đợi Chu Tiểu Nghiên vừa đi, Kiều Diệc tự nhiên lại bắt đầu bận rộn với công việc của hắn. Hắn là người như vậy, dù giả vờ sinh bệnh làm lỡ mất nhiều việc, nhưng hắn cũng tuyệt đối không thể rảnh rỗi.
"Tiểu Mạc, ngươi đã thương lượng với bác sĩ xong chưa, ta nhanh nhất khi nào có thể xuất viện?"
"Hai ngày nữa đi. Ca, anh đừng gấp chứ. Lần này anh bị tai nạn xe cộ đó, trước đó ta còn nói anh có nguy hiểm đến tính mạng, sao có thể hai ba ngày là xuất viện được chứ? Anh cứ nhẫn thêm đi. Dù sao Chu Tiểu Nghiên nàng ngày nào cũng đến bệnh viện thăm anh mà, cũng đâu có lãng phí."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận