Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 16: Lâm gia thường ngày 3 (length: 3658)

Mặc dù xảy ra chuyện lúng túng tối hôm qua như vậy, nhưng Hàn Nặc vẫn ngủ rất say. Không có cách, nàng chính là một con sâu lười thích ngủ mà!
Thế nhưng Lâm Việt lại không có vận may tốt như vậy, trằn trọc cả đêm, gần sáng mới mơ màng ngủ được.
Sáng sớm, Lâm Việt đã xuất hiện ngoài cửa phòng Hàn Nặc.
Ngươi xem, hắn không chỉ ngủ muộn, mà còn tỉnh sớm, có thể thấy nụ hôn tối qua ảnh hưởng đến hắn lớn thế nào.
Nhưng mà Lâm Việt ca ca, rõ ràng là ngươi chủ động mà!
Đúng vậy. Cũng vì ta chủ động nên mới trằn trọc khó ngủ. Vì hắn rất sợ nụ hôn đó sẽ làm Tiểu Nặc bắt đầu xa cách hắn.
"Tiểu Nặc, nên dậy rồi!" Lâm Việt nhẹ nhàng gõ cửa một tiếng.
"Bây giờ mới mấy giờ..." Trong phòng truyền đến giọng Hàn Nặc mơ màng.
"Đã chín giờ rồi! Ngươi không phải nói muốn ta cùng ngươi ra ngoài đi dạo sao?"
Đúng nha. Hàn Nặc nhanh chóng bò dậy từ trên giường. Hôm qua đã nói muốn để Lâm Việt ca ca cùng nàng ra ngoài dạo chơi, sao ngủ một giấc lại quên mất?
Từ sau khi mất trí nhớ, ký ức của nàng về thành phố này cũng mất theo. Nghe nói A thành là một thành phố rất đẹp, có núi có biển. Vì vậy Hàn Nặc đã hẹn với Lâm Việt, mỗi cuối tuần đều phải đưa nàng ra ngoài nhìn một chút, để nàng nhanh làm quen với thành phố này.
Lâm Việt đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Trong thành phố này có rất nhiều kỷ niệm đẹp của hắn và Hàn Nặc, dẫn Tiểu Nặc đi dạo nhiều, có lẽ nàng sẽ nhanh nhớ lại chuyện đã qua! Dù nàng không nhớ, hắn cũng nguyện ý cùng nàng đi. Vì việc Tiểu Nặc muốn làm, hắn sẽ không cự tuyệt.
"Lâm Việt ca ca sớm a!" Hàn Nặc vừa ra khỏi phòng liền chào Lâm Việt.
"Chào buổi sáng." Vừa nhìn thấy Hàn Nặc, mặt Lâm Việt liền đỏ bừng lên.
Hắn vội vàng cúi đầu xuống, chờ ngẩng lên thì phát hiện Hàn Nặc đã đi xuống lầu. Cũng may, không bị nàng phát hiện, nếu không thì mất mặt chết rồi.
Nhưng xem ra Tiểu Nặc không giận hắn, trong lòng hắn có thêm một phần vui vẻ.
Cha nuôi và mẹ nuôi đã ra ngoài. Người giúp việc bưng bữa sáng cho Lâm Việt và Hàn Nặc.
"Tiểu Nặc, lát nữa em muốn đi đâu?" Lâm Việt vừa ăn cơm vừa hỏi Hàn Nặc.
"Đi đâu cũng được! Dù sao ta cái gì cũng không nhớ." Hàn Nặc có chút tủi thân nói.
Lâm Việt cười xoa đầu nàng: "Được rồi, sau này anh sẽ dẫn em đi đến mọi nơi. Toàn thế giới, mặc kệ chỗ nào, chỉ cần em muốn đi, anh đều sẽ dẫn em đi, rồi để em nhớ hết mọi nơi, có được không?"
"Thật sao?" Hàn Nặc tròn mắt nhìn Lâm Việt.
Lâm Việt ca ca thật đúng là người tốt a. Chẳng trách Tiểu Bố Đinh bọn họ nói nàng đời trước đã cứu cả vũ trụ!
"Đương nhiên là thật."
Ăn sáng xong đã gần mười giờ sáng.
Đầu tháng chín thời tiết vẫn rất nóng, lúc này mặt trời đã chói chang trên cao. Hàn Nặc đứng ở cửa biệt thự nhà họ Lâm, ngước nhìn mặt trời nóng bỏng trên bầu trời.
Haizz, thời tiết này nhìn nóng quá! Ra đường dạo phố chắc chắn sẽ bị nóng thành chó mất. Nhưng mình đã chọn con đường này thì có khóc cũng phải đi.
"Đi thôi." Hàn Nặc lộ vẻ quyết tâm phấn đấu quên mình.
"Em chắc chứ?"
"Ừm. Thời tiết đẹp như vậy không đi dạo thì phí quá!"
"..."
Một lát sau, một chiếc xe thể thao màu trắng dừng trước mặt Hàn Nặc.
"Lên xe đi." Lâm Việt mở cửa xe cho Hàn Nặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận