Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 243: Hắn đến rồi (length: 3838)

Lâm Việt liền giật mình.
Tiểu Nặc đi làm việc?
Nàng không phải đi tìm Nghiêm Du Thành sao?
Lâm Việt nghi hoặc nhìn về phía Hàn Nặc: "Làm công?"
Hàn Nặc nằm tại trên giường của Lâm Việt, có chút trở mình, đối mặt với Lâm Việt nhẹ gật đầu: "Đúng thế, ta đi làm việc, ngay tại Kết Tử Nhan."
Hàn Nặc cũng không định hướng Lâm Việt giấu diếm việc nàng đi làm công. Bởi vì chuyện làm công này, căn bản không phải chuyện một sớm một chiều, nàng là căn bản không có khả năng không cho Lâm Việt ca ca biết đến.
"Nha." Lâm Việt nhàn nhạt ứng tiếng, lại không có tiếp theo.
Hàn Nặc kinh ngạc nhìn Lâm Việt.
Lâm Việt ca ca như thế nào không hỏi nàng vì cái gì đi làm công? Chẳng lẽ hắn đối với việc nàng đi làm công không có gì lạ sao?
Nàng hôm nay cả ngày đều lo lắng làm sao cùng Lâm Việt ca ca giải thích vấn đề này đây!
Thật không ngờ hắn thế mà cái gì cũng không có hỏi!
Hàn Nặc lại nhìn chằm chằm Lâm Việt nhìn mấy giây, phát hiện hắn vẫn không có muốn hỏi nàng ý tứ. Tốt a, nàng ở trong lòng mừng thầm một chút.
Lâm Việt ca ca không hỏi nàng vì cái gì đi làm công mặc dù có chút kỳ quái, nhưng cũng làm cho Hàn Nặc nhẹ nhàng thở ra. Phải biết, nàng mặc dù suy nghĩ chút cớ tự nhận là tương đối hoàn mỹ, giải thích vì sao nàng muốn đi làm công, nhưng vẫn lo lắng, với chỉ số thông minh cao của Lâm Việt ca ca, căn bản sẽ không tin tưởng lời nàng nói hươu nói vượn.
Hiện tại xem ra, nàng đã quá lo lắng.
Lâm Việt ca ca không hỏi nàng, nàng liền giải thích cũng không cần giải thích.
Ừ, nàng trở mình, lại nói một câu: "Mệt mỏi quá."
Không trở về nhà thì vẫn không cảm thấy gì, vừa về đến nhà nằm lên chiếc giường thoải mái như vậy, Hàn Nặc cả người đều buông lỏng xuống. Cơn ngái ngủ buổi sáng, còn có cả ngày công việc mệt mỏi, hiện tại tất cả đều ập đến.
Nàng nhịn không được đánh một cái ngáp.
"Ngươi có phải buồn ngủ không, nếu không ngươi về phòng trước nghỉ ngơi một lát đi. Chờ ăn cơm ta sẽ gọi ngươi." Lâm Việt nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Hàn Nặc, rất là đau lòng.
Mặc dù hiện tại trong lòng hắn rất loạn, đặc biệt là khi nghe Hàn Nặc nói là đi Kết Tử Nhan làm công, tim hắn còn loạn hơn.
Không ngờ, Tiểu Nặc có tình cảm với Nghiêm Du Thành đã sâu như thế, mà nguyện ý vì hắn chịu đến làm công ở Kết Tử Nhan như vậy.
Lâm Việt là người từ nhỏ chứng kiến Hàn Nặc lớn lên, tính tình của nàng hắn lại biết rõ rành rành. Cho dù là Tiểu Nặc sau khi mất trí nhớ, đã bớt đi rất nhiều dáng vẻ kiêu căng của tiểu thư, nhưng vẫn không thoát khỏi thói lười biếng của nàng.
Thế nhưng mà Tiểu Nặc như vậy, vẫn là vì Nghiêm Du Thành đi làm việc.
Xem ra hắn thật sự thua rồi.
Hàn Nặc vuốt vuốt hai mắt, lảo đảo đứng dậy khỏi giường của Lâm Việt.
Cũng tốt, nghỉ ngơi trước một lát rồi tính tiếp, nàng thế này dù cho có cố gắng đến mấy, cũng sẽ ngủ mất, chi bằng gọn gàng dứt khoát đi ngủ luôn cho rồi.
"Tốt a, ta đi ngủ một lát, chút nữa ngươi gọi ta." Hàn Nặc chào Lâm Việt, lảo đảo đi về phòng mình.
Ôi, nàng kỳ thật rất muốn ngủ ngay trên giường của Lâm Việt ca ca a, trở về phòng xa xôi quá, hơn nữa giường của Lâm Việt ca ca lại thoải mái như vậy...
Lâm Việt nhìn Hàn Nặc về phòng, đóng cửa phòng, hắn mới thở dài, đứng lên, đi xuống tầng dưới.
Cha mẹ đêm nay cũng sẽ không về nhà, bởi vì có xã giao, đã sớm nói cho Lâm Việt.
Hơn nữa hôm nay là chủ nhật, vốn dĩ hắn cùng Hàn Nặc đều muốn sớm trở về trường học để điểm danh. Nhưng hiện tại xem ra...
Một là Tiểu Nặc làm công trở về đã gần 6 giờ, bọn họ phải chạy về trường đã không còn kịp nữa. Hai là, Tiểu Nặc nhìn mệt mỏi như vậy, sao hắn nỡ lòng nào gọi nàng dậy, bắt nàng cùng mình trở về trường?
Bạn cần đăng nhập để bình luận