Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1991: Cán bộ kỳ cựu 6 (length: 3743)

"Mẹ, có con mắt!" Kiều Tử Mạc đầu tiên là giơ ngón tay cái lên cho nàng mẹ yêu quý một cái tán thưởng, sau đó quay đầu liền hướng về phía Kiều Diệc khoe khoang.
"Anh, anh nhìn con mắt em không tệ chứ? Các nàng..." Kiều Tử Mạc chỉ đương nhiên là tất cả nữ giới ở đây, "Các nàng đều cảm thấy đặc biệt đẹp đẽ!"
"Thật sao?" Kiều Diệc cũng nhìn thoáng qua chính mình trong gương, "Nhưng mà em cảm thấy cùng quần áo anh mặc bình thường không khác gì mấy mà."
Kiều Tử Mạc: "..."
"Được rồi, là rất đẹp mắt." Nhìn thấy Kiều Tử Mạc đột nhiên xụ mặt xuống, Kiều Diệc vội vàng an ủi lấy lòng.
"Vậy được rồi, trước tiên cởi bộ này ra, sau đó đi lấy cái này, cái này, còn cả mấy bộ kia nữa thử hết."
Đống quần áo này đều là vừa rồi Kiều Tử Mạc thừa dịp Kiều Diệc đi vào phòng thử đồ, sau đó đã chọn xong cho hắn rồi, chỉ đợi đến khi anh ta ra rồi sẽ mặc thử từng cái một.
"A..." Kiều Diệc đau đầu, "Mấy bộ này đều phải thử sao? Có thể không cần thử không?" Với một người xưa nay không để ý chuyện quần áo như Kiều Diệc, bắt anh ta lãng phí thời gian vào những chuyện ngoài công việc, thật chẳng khác nào muốn lấy mạng anh ta!
Nhiều quần áo như vậy, mỗi bộ đều phải thử một lần, có cần thiết không vậy? Huống chi, anh ta vừa mới bị Kiều Tử Mạc bắt ép thay cả chục bộ ở nhà, bây giờ lại phải thay nữa! Anh ta thực sự muốn chết mất.
"Không thể!" Kiều Tử Mạc không nể nang mà cự tuyệt, "Anh không thử mỗi bộ một lần, em làm sao biết anh mặc bộ nào đẹp chứ?"
"Vậy thì mua hết đi rồi sau này thử dần có được không?" Quả nhiên đúng là tác phong của bá đạo tổng giám đốc, mà Kiều Diệc làm vậy là vì lười biếng mà thôi.
Bình thường anh ta mua quần áo cũng chưa bao giờ thử, trừ những bộ âu phục đặt may đặc biệt, quần áo mặc thường ngày đều do trợ lý mua cho anh ta. Chỉ cần kích cỡ vừa vặn, kiểu dáng không quá khoa trương thì Kiều Diệc đều rất tùy tiện.
Kỳ thực anh ta lười thử, có thời gian đó chi bằng lấy ra làm thêm giờ, anh ta là kiểu người như vậy đấy.
"Không được!" Không ngờ Kiều Tử Mạc vẫn cự tuyệt, "Ai biết anh về rồi có mặc không chứ, hơn nữa dù anh có muốn mặc thì em cũng ít khi được ngắm lắm. Cho nên hôm nay em nhất định phải xem hiệu quả khi anh mặc vào!"
Đây là lần đầu mình mua quần áo cho anh trai, đương nhiên vẫn muốn xem hiệu quả thực tế thế nào mà. Hơn nữa, Kiều Tử Mạc vẫn rất thích ngắm Kiều Diệc lúc xoắn xuýt thế này.
Bình thường nhìn quen vẻ nghiêm túc chỉnh tề của Kiều Diệc, lâu lâu nhìn thấy bộ dạng khác của anh ta cũng khá thú vị.
"Haizz..." Kiều Diệc lại một lần nữa lắc đầu thở dài, sau đó ngoan ngoãn cầm quần áo đi thay.
Kiều Diệc vừa đi, cô nhân viên bán hàng bên cạnh liền tiến lên chào hàng: "Vừa nãy quần áo đẹp trai lắm ạ, anh chị có muốn gói lại luôn không?"
Nhưng mà Kiều Tử Mạc lại muốn trêu chọc người ta: "Đẹp trai sao? Sao tôi không thấy vậy!"
"Đương nhiên đẹp trai ạ, mà quan trọng nhất là vóc dáng đẹp, mặc cái gì cũng hợp!" Cô nhân viên vốn muốn khen Kiều Diệc một chút, sau đó để Kiều Tử Mạc bọn họ vui vẻ, nhưng Kiều Tử Mạc lại muốn cố tình làm khó người ta.
"À, vậy ý cô là anh ta đẹp hơn tôi sao?"
"À..." Lần này thật sự là làm khó người ta rồi. Vốn dĩ cô thấy Kiều Tử Mạc và Kiều Diệc vừa nãy thân thiết, cứ ngỡ họ là anh em thân thiết lắm nên mới khen Kiều Diệc. Ai ngờ Kiều Tử Mạc lại hỏi cô, rốt cuộc ai đẹp hơn, anh ta hay Kiều Diệc?
Cái này...?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận