Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3348: Cuộc sống sau này 23 (length: 3765)

Đương nhiên rồi, đây là những ý nghĩ hèn mọn của đám nam sinh. Bất quá Tô Niệm Niệm chính là muốn để Mao Thu Minh vào lúc này tranh thủ thôi.
Thế nhưng ai biết, Thu Minh ca của nàng, cũng sợ quỷ như vậy.
Hai người đều rất sợ quỷ, cùng nhau vào nhà ma thì sẽ là khung cảnh gì? Nói không chừng sẽ còn đổi thành rất vui vẻ? Mọi người cùng nhau ôm nhau, cùng nhau chống lại nỗi sợ trong lòng sao?
Nghĩ một chút, cái dáng vẻ này thật ra còn rất kích thích đấy. Chỉ là hai người đều sợ quỷ này, hiện tại chắc chắn sẽ đứng về cùng một phe, sẽ không bị nàng xúi giục nữa.
Nàng nhất định phải nghĩ ra chút biện pháp mới được.
"Không đi đâu, Tiểu Bố Đinh đã sợ rồi, vậy chúng ta không nên vào chơi, chúng ta đổi trò khác đi. Ngươi xem, bên kia có mấy trò thư giãn mà."
Quả nhiên, Mao Thu Minh lập tức hưởng ứng Tiểu Bố Đinh, lập tức đứng về cùng một phe với nàng, từ chối vào nhà ma chơi.
Bởi vì đi đến nơi khủng bố như nhà ma, đối với Mao Thu Minh mà nói, chỉ sợ không phải là chơi đùa, mà sẽ cảm thấy là hành hạ thôi. Hắn cũng không phải là sợ quỷ đến mức độ nào, ngược lại hắn lại không tin trên thế giới này có ma.
Hồi còn đi học, hắn còn thường hay cùng bạn bè cười đùa, nói sao mà trên đời này có ma được?
Ngươi xem đó, nếu ngươi tin là trên đời này có ma, vậy ma xuất hiện nhìn ngươi, làm ngươi sợ chết khiếp, rồi ngươi biến thành gì, chẳng phải cũng biến thành ma sao? Rồi thì ma lớn gặp ma bé, hai con ma lại hù dọa nhau à? Xấu hổ quá chừng.
Cho nên trên đời này không thể có ma được!!
Nhưng mà không tin thì không tin, tự dưng đến một nơi tối om, tự dưng có đồ vật kinh dị nhảy ra, vẫn làm người ta rất sợ hãi. Từ khi Mao Thu Minh lớn dần, liền không thấy đây là thứ mới lạ, liền luôn thấy đây là thứ rất kinh khủng.
Cho nên về sau hắn bắt đầu từ chối vào nhà ma chơi.
Sở thích của hắn dần dần giống mấy người lớn tuổi hơn, ví dụ như đi vùng ngoại ô ngắm hoa, leo núi. Đến khu vui chơi cũng chỉ ăn chút đồ, rồi thì chơi mấy trò đơn giản thôi. Như vậy cho đỡ lo, cũng vui vẻ hơn.
Mấy trò kích thích kia cứ để mấy bạn trẻ thích mạo hiểm đi mà tham gia, hắn chỉ muốn bình tĩnh chơi thôi.
Cũng như cái đu quay ngựa, trò chơi mà chỉ có trẻ con với nữ sinh chơi, liền biến thành trò duy nhất mà Mao Thu Minh có thể đến chơi.
Đương nhiên, hắn cũng không thích ngồi mấy trò đu quay ngựa. Nhưng nếu có cô gái mà hắn thích cùng đi làm bạn thì hắn vẫn rất vui vẻ.
Cũng giống như Tiểu Bố Đinh hiện tại đang đứng trước mặt hắn, cũng rất sợ độ cao, cũng rất sợ nhà ma vậy.
"Vậy nha, Niệm Niệm, hay là ngươi tự mình vào nhà ma chơi đi. Ta đưa Tiểu Bố Đinh đi ngồi đu quay ngựa bên kia. Có được không?"
Không ngờ, Mao Thu Minh đây là muốn bỏ rơi nàng sao?
Tô Niệm Niệm vốn muốn tiếp tục kiên trì trò đùa nghịch của mình, làm Mao Thu Minh khó xử một chút. Hơn nữa nàng cũng rất muốn xem Mao Thu Minh xấu mặt, xem hai người đều sợ ma này mà đi vào nhà ma thì phản ứng sẽ ra sao.
Nhưng hiện tại xem ra, chỉ có thể bỏ cuộc.
Dù sao Mao Thu Minh có thể chủ động để nàng rời đi, không muốn cản trở nữa, đây là một loại giác ngộ rất cao đấy!
Tô Niệm Niệm nghĩ, Thu Minh ca của mình hình như cuối cùng không ngốc đến thế, hình như rốt cuộc cũng biết khai khiếu rồi thì phải?
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận