Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3407: Lại đến 42 (length: 3775)

"Vậy bây giờ ngươi nhìn thấy ta, ngươi cảm thấy ta là một người như thế nào?"
"Cũng không tệ lắm. Ta đã nói, ngươi là một đối thủ đáng giá của ta."
"Nhưng mà ta cũng không xem ngươi là đối thủ."
"Vì sao?"
"Thật ra ta và ngươi đều không phải là đối thủ của đối phương."
Câu nói của Mao Thu Minh nghe tràn đầy thâm ý.
"Thu Minh ca, ý của ngươi là gì? Ta có vẻ như không hiểu lắm."
"Ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu những điều này cũng là bình thường."
"Ấy, không phải, Thu Minh ca, ta không nhỏ được không? Ta năm nay đã hai mươi mốt tuổi, rất nhỏ sao? Ngươi có gì, cứ nói thẳng đi."
"Ừ. Thật ra ý ta rất đơn giản, chúng ta không ai là đối thủ của ai cả, đối thủ thật sự của chúng ta là Tiểu Bố Đinh và nội tâm của chính nàng. Ngươi hiểu ý ta chứ?"
"Không rõ lắm."
Quách Thừa Cẩm càng nghe càng hồ đồ, bất quá đến lúc này hắn cũng hiểu rằng Mao Thu Minh có lẽ biết nhiều hơn hắn. Hơn nữa trước đó Quách Thừa Cẩm cũng nghe loáng thoáng một vài chuyện ở chỗ Trần Thu Dĩnh, ví dụ như Tiểu Bố Đinh đột nhiên biến mất mấy ngày trong game, Quách Thừa Cẩm tuy nghe nói nàng về nhà, nhưng vẫn cảm thấy sự tình kỳ lạ.
Nếu chỉ là về nhà, vậy sao lại không vào game được? Đây chỉ là một game điện thoại mà thôi mà, chỉ cần có điện thoại, có mạng là có thể chơi được chứ? Cho nên Quách Thừa Cẩm cảm thấy sự tình chắc chắn không đơn giản như vậy.
Nhưng hắn lại cảm thấy, Thu Dĩnh học tỷ bọn họ không cần thiết phải lừa hắn. Chắc ở giữa cũng không có bí mật gì chứ?
Nhưng bây giờ nghe Thu Minh ca nói vậy, có vẻ như thật sự có bí mật, hơn nữa bí mật này chỉ có một mình hắn là không biết.
Quách Diệc Cẩm trước đó có nói với Quách Thừa Cẩm một câu, nàng nói, ở cái tuổi này của Tiểu Bố Đinh, mà vẫn chưa yêu đương thì chắc chắn trước đây nàng đã từng trải qua chuyện gì đó.
Trước đó Quách Thừa Cẩm còn không để ý, vì hắn thấy không phải ai cũng nhất định phải yêu đương. Nhìn hắn đây, sắp hai mươi mốt tuổi rồi mà chẳng phải vẫn là một "cẩu độc thân" hay sao? Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ trước đó Quách Diệc Cẩm nói là đúng.
"Vậy ta sẽ nói rõ hơn một chút, Tiểu Bố Đinh không phải là không thích người khác, mà là nàng vẫn luôn không muốn thích người khác, cũng là bởi vì từ đầu đến cuối nàng không thể chiến thắng nội tâm mình. Ngươi còn nhớ kẻ lưu lạc trong gia tộc của chúng ta trước kia không?"
"À? Kẻ lưu lạc? Ta nhớ, hắn làm sao vậy?"
"Ngươi biết hắn là ai không?"
"Không biết."
"Hắn thật ra cũng có thể xem như là học trưởng của ngươi, giống như ngươi tốt nghiệp từ đại học A, học máy tính. À, hắn và vị quốc vương của Hán quốc kia, tức binh mã đại tướng quân, họ từng là bạn tốt, cũng là bạn cùng phòng. Đến đây ngươi đã hiểu chưa?"
Bạn tốt?
Quách Thừa Cẩm biết Tiểu Bố Đinh và Kiều Tử Mạc đều là bạn bè rất thân thiết, vậy ý là, cái kẻ lưu lạc luôn ở trong gia tộc của bọn họ cũng là bạn bè của họ?
Thế nhưng trước đây bọn họ ở cùng một gia tộc, sao hắn không nhận ra được chứ?
Tiểu Bố Đinh có vẻ như đối với kẻ lưu lạc cũng hoàn toàn là một bộ không quen biết a, bất quá kẻ lưu lạc với quốc vương Hán quốc là bạn thì hắn lại biết.
"Ý ngươi là, chuyện của Tiểu Bố Đinh có liên quan đến kẻ lưu lạc này sao? Hắn với Tiểu Bố Đinh trước đó đã từng có quan hệ gì?"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận