Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2779: Bán thảm 18 (length: 3650)

"Thu Minh ca, ngươi trước kia đâu có đối với ta như vậy!"
"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ!" Mao Thu Minh bất đắc dĩ nói, "Chúng ta bây giờ đều đã lớn rồi!"
"Vậy thì sao? Chính là ta bây giờ về, cũng y như vậy có thể ở nhà ngươi mà, cha nuôi mẹ nuôi đều sẽ rất vui lòng!"
"Ngươi trở về có thể ở nhà ta hay không, đó là chuyện của cha mẹ ta, ta không xen vào. Nhưng hiện tại ngươi không thể ở chỗ ta! Ngươi hiểu không?"
"Vì sao?" Tô Niệm Niệm giậm chân một cái, bĩu môi, tức giận hỏi ngược lại.
"Vì sao? Ta không phải đã nói rồi sao? Chúng ta đã chia tay, hơn nữa chúng ta đã là trai lớn gái lớn, cho nên ngươi lại ở chỗ ta là không thích hợp. Ta cũng không muốn vô cớ rước họa vào thân."
"Ta ở chỗ ngươi thì sao lại gây phiền phức cho ngươi? Chẳng qua là ở nhờ chút thôi mà, dù sao ngươi lại không có bạn gái, ngươi sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ còn sợ một nhược nữ tử như ta làm gì ngươi sao?"
"Ta không phải sợ ngươi làm gì ta, mà là chuyện này mà truyền ra thì, đối với ngươi, đối với thanh danh của ta đều không tốt."
"Thanh danh? Bây giờ ai quan tâm cái đó nữa, huống chi, ngươi chẳng phải nói ta là muội muội ngươi sao, chẳng lẽ muội muội đến, không thể ở nhà ngươi, mà một hai phải ở khách sạn à? Chỉ cần ngươi không mưu đồ bất chính với ta, chúng ta có thể xảy ra chuyện gì? Thu Minh ca, ngươi có phải suy nghĩ nhiều quá không? Ta chỉ muốn ở nhờ chỗ ngươi mấy ngày thôi, ngươi phản đối như vậy làm gì? Ngươi ghét bỏ ta lắm à!"
"Ta không ghét bỏ ngươi, ta đã nói rồi không được mà. À, còn một chuyện nữa, ta phải nói cho ngươi biết, ngươi vừa nãy chẳng phải nói ta không có bạn gái sao? Thì ta sẽ nói cho ngươi biết, kỳ thật ta có bạn gái rồi. Ta chính là sợ nàng hiểu lầm, cho nên mới không thể để cho ngươi ở nhà ta. Nhà ta, chỉ có một nửa kia của ta sau này ở, ngươi hiểu chưa, Niệm Niệm muội muội."
"Ngươi nói cái gì, ngươi có bạn gái? Ngươi lừa ai chứ! Ta mới hỏi mẹ nuôi, rõ ràng bà nói ngươi còn chưa có bạn gái."
"Đó là vì ta còn chưa kịp nói cho bà thôi, gần đây ta thật sự mới quen một bạn gái, ta rất thích nàng."
"Thật?" Tô Niệm Niệm rõ ràng vẻ không tin, "Vậy sao lúc nãy ngươi không nói?"
"Ta còn chưa kịp nói cho ngươi mà."
"Ngươi không gạt ta đấy chứ, Thu Minh ca, ngươi có phải là vì không muốn cho ta ở nhà ngươi, cho nên cố tình bịa ra một bạn gái để gạt ta không?"
"Ta không gạt ngươi mà, thật đấy. Không thì ngày mai ta hẹn nàng ra cùng ngươi gặp mặt."
"Tốt!" Tô Niệm Niệm lập tức đồng ý nói, "Ta ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc có phải ngươi đang gạt ta không! Còn nữa, dù cho ngươi không gạt ta, ta cũng muốn xem, người ngươi thích đến tột cùng là dạng người gì."
"Được, không thành vấn đề. Thôi được rồi, lần này ngươi có thể nghiêm túc ăn cơm chưa? Ăn xong rồi, ta sẽ đưa ngươi đến khách sạn."
"Hừ!"
Tô Niệm Niệm tuy vẫn có chút không cam tâm, nhưng Mao Thu Minh đã nói như vậy, nàng cũng không còn cách nào. Hiện tại nàng chỉ chờ đến ngày mai Mao Thu Minh mang cái cô bạn gái gọi là gì đó đến gặp nàng thôi. Không biết thật hay giả, nhưng sau khi nàng xem rồi thì nàng sẽ biết thật hay giả.
Còn bên kia, Tạ Nguyên ngồi đối diện đến lúc này cũng nghe những lời này được kha khá. Vừa lúc khách hàng của hắn đến, cho nên hắn cũng không có cơ hội gì mà nghe tiếp.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận