Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 41: Đừng cao hứng quá sớm! 1 (length: 3899)

Hàn Nặc giật mình há to miệng, xem ra giáo thảo mị lực chính là lớn a! Đây bất quá là bọn họ chuyên ngành một cái tiểu tỷ thí mà thôi, thế mà hấp dẫn nhiều người như vậy!
"Thế nhưng là trung tâm hoạt động mặc dù lớn, nhưng là cũng chứa không được nhiều người như vậy a!"
Toàn bộ trường học nữ sinh, mấy ngàn người a! Một cái trung tâm hoạt động học sinh làm sao có thể chứa được chứ!
"Cho nên hiện tại đã có lão sư tại cửa ra vào nghiêm ngặt giữ cửa, ngoại trừ ngay từ đầu liền trà trộn vào được người, hiện tại đi vào đều phải bằng thẻ học sinh! Không phải người chuyên ngành chúng ta đều không cho vào."
Ôi, xem buổi hòa nhạc sao? Còn phải bằng vé vào cửa a...
"Đúng a, đúng a! Hàn Nặc, ngươi không biết, hiện tại cửa ra vào còn có người làm 'hoàng ngưu' đấy. Đem thẻ học sinh giá cao cho thuê cho những bạn học khác, từ đó kiếm được tiền lớn." Trần Thu Dĩnh nói đến đây thở dài: "Nếu không phải là vì ngươi thi đấu, ta cũng phải đem thẻ học sinh của ta cho thuê ra ngoài. Ai, mất đi một cơ hội phát tài tốt rồi! Nghe nói đều có người ra giá hơn ngàn rồi đấy! Hàn Nặc, ngươi phải đền bù ta."
Cái gì? Hơn ngàn tệ? Những nữ sinh này đều điên rồi sao!
Cũng không phải là buổi hòa nhạc của minh tinh, đến mức đó sao.
Hàn Nặc không hiểu, đối với những nữ sinh kia mà nói, chính là hơn vạn cũng đáng a! Có thể nhìn thấy giáo thảo ấm áp và giáo thảo lạnh lùng của trường A cùng nhau PK trên sân khấu, đây là chuyện bao nhiêu người nằm mơ cũng không mơ tới được a!
"Tốt tốt tốt! Đền bù các ngươi. Chờ thi đấu kết thúc, ta nhờ Lâm Việt ca ca mời các ngươi đi nhà hàng Nguyệt Lạc ăn cơm được không?"
Hàn Nặc nói xong, cười nhìn Lâm Việt một chút. Vốn dĩ cho rằng hắn sẽ như thường ngày lộ ra nụ cười ấm áp, phụ họa lời Hàn Nặc nói "Không có vấn đề, hắn nhất định mời khách."
Thế nhưng không ngờ Lâm Việt lại như hoàn toàn không nghe thấy, không phản ứng chút nào.
Ừm... Hàn Nặc có chút quýnh.
Bất quá Trần Thu Dĩnh các nàng cũng không chú ý những điều này, nghe thấy Hàn Nặc nói muốn mời các nàng đi nhà hàng Nguyệt Lạc ăn cơm, vui vẻ reo lên.
"Tiểu Nặc, ngươi thật phải mời chúng ta đi nhà hàng Nguyệt Lạc ăn cơm sao?"
Nhà hàng Nguyệt Lạc, đây chính là nơi học sinh có tiền mới có thể tới!
Hơn nữa đồ ăn ở đó thật sự rất ngon a! Trần Thu Dĩnh nghĩ đi nghĩ lại nước miếng đều sắp chảy ra. Nàng đúng là một con sâu ăn, nhìn thấy đồ ăn ngon là không đi được cái loại này.
Kỳ thật Hàn Nặc trước kia thường xuyên mời các nàng mấy người đi nhà hàng Nguyệt Lạc ăn cơm, mới đầu các nàng đều cảm thấy bình thường, dù sao đó là nhà của Lâm Việt mở, Hàn Nặc dẫn các nàng đi ăn mấy bữa cũng không có sao. Chẳng qua là về sau có một ngày các nàng đột nhiên nhìn thấy giá cả trên thực đơn. Đó là một con số thiên văn a! Các nàng ăn một bữa cơm tiền có thể bù được một năm học phí của các nàng! Về sau các nàng liền ngại không thường đi nữa. Chẳng qua là khi Hàn Nặc có chuyện gì lớn cần chúc mừng thì các nàng mới đi cùng.
"Đương nhiên rồi. Chờ ta làm được nhân vật nữ chính, Lâm Việt ca ca làm được nhân vật nam chính, chúng ta không phải nên ăn mừng sao? Đến lúc đó liền đi nhà hàng Nguyệt Lạc ăn cơm!" Hàn Nặc vui vẻ nói.
"Đừng mừng quá sớm, ai là nhân vật nam chính còn chưa chắc đâu!"
Trên đầu một giọng nói lạnh lùng truyền đến, Hàn Nặc cùng Lâm Việt cũng không nhịn được ngẩng đầu lên.
Lại là Nghiêm Du Thành! Hắn lúc nào chạy đến trước mặt bọn hắn thế? Hơn nữa còn nghe lén bọn nàng nói chuyện!
Lâm Việt trừng mắt nhìn Nghiêm Du Thành một cái.
Nghiêm Du Thành nhếch miệng cười không quan trọng.
"Lâm Việt. Ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Tim Lâm Việt đột nhiên thắt lại, mắt nhìn chằm chằm vào Nghiêm Du Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận