Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1616: Chấp nhận 3 (length: 3835)

"Ừm, ta biết. Cho nên ta mới hỏi Tiểu Nghiên nha." Trần Thu Dĩnh cũng đi theo tiếp lời, "Vậy nên Tiểu Nghiên, ngươi có thích cái ca ca này của ngươi không? Ta thấy trong số mấy người đàn ông độc thân ở đây, thì ca ca của ngươi là hợp với ngươi nhất đấy. Hơn nữa ngươi biết không? Ta bây giờ vừa nhìn thấy ngươi cùng Vu Hàn, là lại nghĩ đến Tiểu Nặc hồi trước với Lâm Việt. Bọn họ trước đây cũng là một đôi anh em gái giả, hơn nữa cũng luôn sống cùng nhau, rồi dần dần nảy sinh tình cảm đó, nên ngươi không lẽ cũng giống với chị Hàn Nặc của ngươi, đều thích ca ca mình đó chứ?"
Câu nói này vừa thốt ra, đến cả Vu Hàn cũng lúng túng.
Bất quá hắn vẫn chờ mong xem, Chu Tiểu Nghiên nghe được câu hỏi này sẽ trả lời như thế nào. Hơn nữa cũng là lần đầu tiên có người hỏi Chu Tiểu Nghiên câu hỏi này trước mặt tất cả mọi người bọn họ.
Nàng sẽ thừa nhận hắn sao, hay là trực tiếp phủ nhận? Hoặc là coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục giả vờ ngây ngốc cho qua chuyện?
Thật ra dù là loại nào, Vu Hàn đều cảm thấy có khả năng. Đương nhiên Vu Hàn vẫn rất hy vọng nàng có thể thừa nhận, ít nhất là theo tình trạng hiện tại của bọn họ, theo người khác nhìn vào thì, bọn họ là muốn ở bên nhau mà.
Vu Hàn có đôi khi cũng cảm thấy hắn buồn cười, lại còn hèn mọn đến buồn cười nữa chứ. Hắn một đấng nam nhi, bây giờ lại giống như đang nỗ lực tranh thủ danh phận của mình vậy, cả ngày đều nghĩ đến việc được người mình thích thừa nhận thân phận, chẳng phải là quá buồn cười sao? Nhưng đây lại đúng là điều hắn mong muốn.
Hắn cùng Tiểu Nghiên đã tiến đến bước này, Tiểu Nghiên đã từ bỏ Kiều Diệc, đồng thời ngầm đồng ý để hắn ở bên cạnh nàng, sớm hay muộn gì hắn cũng có thể sẽ trở thành bạn trai nàng. Vậy cái việc sớm muộn này thì tại sao lại không thể đến sớm hơn một chút chứ?
Chỉ cần có một danh phận hợp lý, Vu Hàn mới có thể an tâm cảm thấy Tiểu Nghiên thật sự thuộc về hắn. Như vậy hắn mới sẽ không lo lắng Kiều Diệc sẽ lại đột ngột xuất hiện, cướp Tiểu Nghiên khỏi bên cạnh hắn.
Còn Chu Tiểu Nghiên thì bị câu hỏi này dọa cho đứng hình, bây giờ nàng chỉ hối hận là không có kể trước với chị Dĩnh Dĩnh lúc trước khi ăn cơm, những chuyện của mình với tiểu ca ca mà thôi.
Nếu như chị Dĩnh Dĩnh có thể biết trước một chút, dù chỉ là có thể hiểu một chút quan hệ hiện tại của nàng với tiểu ca ca, thì chị Dĩnh Dĩnh cũng không có khả năng ngay trước mặt Kiều Diệc, lại còn trước mặt tiểu ca ca mà hỏi nàng những chuyện xấu hổ như thế này nha.
Bây giờ nàng phải trả lời thế nào đây!
Ai...
Nhưng mà nàng không thể không trả lời, còn có người đang đợi nghe câu trả lời của nàng đó.
Chu Tiểu Nghiên cúi đầu ngẩn người nửa ngày, sau đó vụng trộm liếc mắt nhìn Hàn Nặc, muốn cầu cứu. Nhưng Hàn Nặc bây giờ cũng không cứu được nàng nha, vấn đề này vẫn là phải do Tiểu Nghiên tự mình trả lời mới được, nàng là chị, ngoại trừ thỉnh thoảng giúp nàng giải vây, thì cũng không giúp được gì khác.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt cầu cứu đáng thương của Tiểu Nghiên hiện tại, Hàn Nặc vẫn không nhịn được mà một lần nữa lên tiếng.
"Dĩnh Dĩnh, hôm nay sao toàn bắt nạt Tiểu Nghiên nhà ta thế?"
"Ta có bắt nạt Tiểu Nghiên đâu..." Trần Thu Dĩnh tỏ vẻ vô tội, "Ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi mà."
"Ngươi trước mặt nhiều người thế này mà hỏi một cô gái những câu riêng tư như vậy, còn không phải là bắt nạt người ta sao? Dĩnh Dĩnh, ngươi tưởng ai cũng có da mặt dày như ngươi hả. Không được bắt nạt Tiểu Nghiên nhà ta nữa, thôi thôi, mau ăn cơm đi. Nhiều đồ ăn thế này cũng không chặn được cái miệng của ngươi!"
"A... Được thôi." Trần Thu Dĩnh thế mà thỏa hiệp.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận