Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1117: Tâm tư của Lưu Hiểu Mẫn

Nhìn thấy Lưu Hiểu Mẫn, Nhiếp Chấn Bang có hơi ngạc nhiên, nhưng trong nháy mắt liền lấy lại tinh thần, mỉm cười nói:
- Trưởng ban Thư ký Lưu đã đến. Mời vào!
Đón Lưu Hiểu Mẫn vào phòng khách, khoát tay ra hiệu ngồi xuống sô pha, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Vừa vào cửa, vài hành lý vẫn chưa dọn xong, khiến Trưởng ban Lưu chê cười rồi.
Hai va ly hành lý của Nhiếp Chấn Bang đều đang mở ra đặt trên mặt đất ở trong phòng khách, trên bàn trà còn có một chiếc máy tính xách tay. Thoạt nhìn, đúng là có vẻ hơi bừa bộn.
Lưu Hiểu Mẫn lúc này cũng mỉm cười chào đón. Rất tự nhiên nhận lấy một ít hành lý của Nhiếp Chấn Bang, giúp Nhiếp Chấn Ban sắp xếp đồng thời mở miệng nói:
- Bí thư Nhiếp! Để tôi giúp một tay.
Những chuyện này dù sao phụ nữ vẫn có ưu thế hơn đàn ông. Năng lực tự đảm đương của Nhiếp Chấn Bang coi như không tệ nhưng nhiều năm nay đã giảm sút đi không ít. Quả nhiên, có sự giúp đỡ của Lưu Hiểu Mẫn, mọi việc xong rất nhanh chóng.
Mời Lưu Hiểu Mẫn ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang tự mình rót một tách trà nóng cho Lưu Hiểu Mẫn, mỉm cười nói:
- Trưởng ban Thư ký Lưu, mời ngồi! Nữ đồng chí mà, uống trà lạnh không tốt cho cơ thể.
- Bí thư Nhiếp, ngài quá khách sáo rồi. Sau này, Bí thư Nhiếp gọi tôi là Hiểu Mẫn là được rồi. Trưởng ban Thư ký Lưu, gọi như thế hơi xa lạ. Bí thư Nhiếp, xưng hô như vậy hơi có thái độ xa cách.
Sóng mắt của Lưu Hiểu Mẫn xoay quanh, mỉm cười nói, sắc mặt cũng hơi phơn phớt hồng.
Cán bộ lãnh đạo nữ, trong thể chế có tình thế không thuận lợi, nhưng cũng có ưu thế mà đàn ông không có. Cũng giống như tình huống hiện tại, nếu đổi lại là một Trưởng ban Thư ký nam, e rằng không thể nói chuyện to gan như Lưu Hiểu Mẫn.
Nhưng lúc này, suy xét đến thân phận là nữ của Lưu Hiểu Mẫn, điều này cũng có vẻ rất bình thường.
Hơi mỉm cười, Nhiếp Chấn Bang cũng đang quan sát Lưu Hiểu Mẫn. Cao một mét bảy, mắt xếch, mày lá liễu, chiếc mũi đẹp đẽ tinh xảo đôi môi mềm mại. Từ ngũ quan bên ngoài nhìn thấy, Lưu Hiểu mẫn thời trẻ tất nhiên là một mỹ nữ hàng đầu, hơn nữa, còn thuộc hàng mỹ nữ cực phẩm.
Hiện nay, tuy tuổi đã gần năm mươi, nhưng nhìn từ bên ngoài, làn da trắng nõn, dáng người giữ gìn rất tốt. Hoàn toàn không có tình huống biến tướng béo phì. Trái lại dáng người lại là trước lồi sau cong. Mỉm cười, khóe mắt mang dấu vết của năm tháng đúng là một phụ nữ trung niên, thùy mị và thành thục thướt tha quyến rũ.
Tuy nhiên, đối với những thứ này Nhiếp Chấn không quan tâm lắm. Thời trẻ, đối với nhan sắc, Nhiếp Chấn Bang đã không coi trọng. Huống hồ bây giờ, nếu nói Lưu Hiểu Mẫn tuổi đôi mươi, vậy cũng còn được, tiếp xúc lâu dài, có lẽ vẫn có chút kỳ vọng. Nhưng tuổi tác thời điểm này, đích xác không thể khiến Nhiếp Chấn Bang có quá nhiều suy nghĩ.
Sở dĩ quan sát Lưu Hiểu Mẫn, chủ yếu nhất vẫn là do biểu hiện không tầm thường của con người này. Người phụ nữ này, tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài thể hiện ra.
Từ việc Lưu Hiểu Mẫn đến nhà đầu tiên đã nói lên, thái độ của Lưu Hiểu Mẫn là một nhân vật rất quả đoán rất kiên quyết. Hoàn toàn không vì mình mới nhậm chức mà có ý tưởng ma cũ bắt nạt ma mới. Ngược lại đầu tiên đến tỏ lòng trung thành. Phần quyết đoán này, phóng mắt ra toàn bộ Lũng Tây, những người đàn ông khác e rằng cũng không có dũng khí này của bà ta.
Lúc này, người nào cũng đang ôm thái độ xem chừng. Đều muốn xem sau khi mình nhậm chức ra chiêu thế nào?
Trong lúc trầm ngâm, Lưu Hiểu Mẫn lại mỉm cười nói:
- Bí thư! Về chuyện nơi ở của ngài đã sắp xếp xong cả rồi. Căn nhà số một bên khu nhà ở công chức của Tỉnh ủy, Bí thư Thượng Chí đã dọn ra...
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang lại đưa tay ngắt lời Lưu Hiểu Mẫn, mỉm cười nói:
- Hiểu Mẫn! Khu nhà ở công chức không cần thiết. Tôi thấy hay là thế này, cứ sắp xếp ở bên nhà khách Tỉnh ủy đi, căn phòng này cũng đã tốt rồi, hai căn phòng không lớn không nhỏ, vừa vặn thích hợp. Tình hình của tôi khá đặc biệt, người nhà tôi không cùng đến đây, ở Lũng Tây này chỉ một mình tôi. Tôi thấy, không cần phải phiền phức nữa. Nếu ở đây, tốt xấu vẫn còn có nhân viên vệ sinh dọn dẹp. Mặt khác, vấn đề cơm nước của tôi cũng tiện giải quyết. Chỉ có điều, không biết có quá mức phiền toái đến các đồng chí ở đây không?
Nhiếp Chấn Bang vừa dứt lời, Lưu Hiểu Mẫn lập tức khoát tay nói:
- Bí thư! Ngàih nói gì vậy, không phiền toái, tuyệt đối không phiền toái. Văn phòng Tỉnh ủy vốn dĩ là cơ cấu phục vụ cho lãnh đạo, Ban Chiêu đãi càng là bộ phận phục vụ lãnh đạo. Bên cạnh lãnh đạo không có việc nhỏ. Ăn ở đi lại của anh sắp xếp tốt lúc này mới có thể làm việc tốt hơn, sao có thể là phiền phức.
Lời nói của Lưu Hiểu Mẫn khiến Nhiếp Chấn Bang bật cười ha hả:
- Hiểu Mẫn à! Chị quả là một Trưởng ban Thư ký rất khéo léo, tôi xem như đã cảm nhận được rồi.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, sắc mặt của Lưu Hiểu Mẫn lập tức có vẻ hơi ửng hồng. Đầu tiên, Nhiếp Chấn Bang bê một tách trà nóng, nói phụ nữ uống trà lạnh không tốt, không khí đó đã hơi mập mờ. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại tiếp một câu nữa, tôi đã cảm nhận được sự khéo léo của chị.
Nghe thế nào cũng đều có chút cảm giác mập mờ. Những lời này, nếu đổi lại là cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông, tuyệt đối không vấn đề gì. Nhưng, giữa nam và nữ, luôn dễ hướng đến một số việc quan hệ bất chính để suy nghĩ.
Lưu Hiểu Mẫn lại mỉm cười lảng sang chuyện khác, nói:
- Bí thư! Lần này tôi đến, chủ yếu là muốn mời Bí thư cùng đi xem qua văn phòng làm việc. Ngoài ra, xem có thay đổi chỗ gì không, bên này tôi sẽ sắp xếp nhân sự tiến hành sửa đổi.
Nói đến việc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên:
- Cũng được. Trưởng ban Thư ký không nói tôi cũng có ý định này. Tôi thấy, không cần phải đợi đến giờ làm việc chiều, bây giờ là được rồi, cùng đi xem, thế nào?
Nhiếp Chấn Bang mở miệng, Lưu Hiểu Mẫn đương nhiên không phản đối. Lưu Hiểu Mẫn ướng dẫn Nhiếp Chấn Bang bước ra khỏi nhà khách Tỉnh ủy. Từ bên này, có con đường nhỏ nối liền với với trụ sở Tỉnh ủy.
Dưới sự dẫn dắt của Lưu Hiểu Mẫn, vào thẳng văn phòng làm việc Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh. Lưu Hiểu Mẫn bên cạnh giới thiệu:
- Bí thư! Văn phòng làm việc của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh lấy đại sảnh làm trung tuyến, bên trái là văn phòng Tỉnh ủy, bên phải là văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh. Hai bên đều có sáu thang máy chuyên dụng, cung cấp cho nhân viên làm việc sự dụng. Văn phòng làm việc của Bí thư ở tầng mười cao nhất.
Tầng mười ở sườn đông, từ cửa thang máy bước ra, rẽ trái, đi thẳng về phía cuối cùng, nằm sát với khoảng sân rộng trước Tỉnh ủy, chính là phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy Lũng Tây.
Mở cửa, bước vào phòng làm việc, Nhiếp Chấn Bang cũng đang quan sát. Mấy năm nay, Nhiếp Chấn Bang cũng đã nhìn thấy qua không ít văn phòng làm việc của Bí thư. Ở Hồng Giang mình còn là người trực tiếp sử dụng.
Phòng làm việc này cơ bản là giống với phòng làm việc ở Hồng Giang. Diện tích cũng ngang nhau. Cách vách là một văn phòng nhỏ đụng với phòng làm việc chính, đó chính là nơi của Thư ký văn phòng.
Trong phòng làm việc chính, dựa vào cửa sổ là một chiếc bàn lớn và một ghế dựa lớn gỗ hồ đào đen gam màu đậm, toàn bộ văn phòng hết sức trang trọng và nghiêm túc. Trên bàn, một chiếc máy tính để bàn đặt ở bên trên. Phía bên phải bàn là bốn chiếc điện thoại, phân thành bốn màu đỏ, trắng, đen, xanh lam.
Màu đỏ đương nhiên không cần phải nói, đó là đường dây điện thoại bí mật, nối trực tiếp với thủ đô. Màu trắng, là điện thoại của nội bộ trụ sở Tỉnh ủy. Màu đen, là điện thoại đối ngoại của Tỉnh ủy, công bố trên trang web của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh. Nhưng, về cơ bản chiếc điện thoại này không gọi được.
Ý nghĩa của gọi không được, hoàn toàn không phải là thật sự gọi không được, mà là Nhiếp Chấn Bang không thể đích thân nghe mà thôi. Về điện thoại màu xanh lam còn lại là điện thoại thông thường của Nhiếp Chấn Bang liên lạc với bên ngoài, chiếc điện thoại này tương ứng đến các thành phố cấp địa bên dưới và các Sở Cục Ủy, đó chính là chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn của bọn họ.
Bên phải bàn sắp xếp một giá sách.
Sáng sủa ngăn nắp, bên trong bày không ít tác phẩm tư liệu và thư tịch vĩ đại. Bên phải, một cánh cửa nhỏ, sau khi bước vào, là một phòng chứa. Bên trong, cũng để một số đồ điện thường dùng hằng ngày. Chẳng hạn như lò vi ba vv... Như vậy, nếu Nhiếp Chấn Bang làm thêm giờ, có thể làm ít đồ ăn bất cứ lúc nào.
Ở phòng chứa đồ đi vào, chính là phòng nghỉ ngơi, bên trong đặt một chiếc giường lớn và gian vệ sinh đồng bộ. Bên ngoài, đối diện chính với bàn sách là hai chiếc ghế xoay, xoay ghế xoay làm một bộ sô pha, tạo thành một khu vực, hình thành nên một khu tiếp khách.
Bên phải, đối diện trên tường giá sách, treo một bức tranh thủy mặc, bức tranh đại bàng giương cánh. Ngoài ra, phòng tứ giác, bày đặt một màu xanh trong lành.
Nhìn đến đây, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Đồng chí Hiểu Mẫn! Tôi nghe nói, bức tranh này Bí thư Thượng Chí yêu thích nhất. Tôi thấy thế này, quân tử không đoạt cái mà người khách thích, bức tranh này dỡ xuống, đặc biệt sắp xếp nhân viên mang qua cho đồng chí Thượng Chí. Ngoài ra, dọn dẹp cây cối ở trong phòng đi. Con người tôi, bắt đầu làm việc dễ quên việc, để tránh khỏi trông nom không chu đáo, tăng thêm phiền não.
Vài câu đơn giản rõ ràng nhưng lại khiến Lưu Hiểu Mẫn không dám có chút chậm trễ. Lúc này, tiếp xúc một lúc với Nhiếp Chấn Bang, trong lòng Lưu Hiểu Mẫn một chút xem thường cuối cùng đều đã biến mất.
Bí thư Nhiếp không đơn giản! Trong gần gũi bình dị, lại vừa có nguyên tắc và tiêu chuẩn của mình. Nói chuyện có vẻ hiền hòa, nhưng lại lộ ra một khí thế không để cho phản đối. Kỹ xảo này, tuyệt đối không gióng với một người đàn ông bốn hai tuổi.
Gật đầu, Lưu Hiểu Mẫn mỉm cười nói:
- Bí thư! Xin anh yên tâm. Buổi chiều, bên tôi lập tức sắp xếp nhân sự sửa chữa, khoảng ngày mai có thế sử dụng bình thường.
Nói xong, Lưu Hiểu Mẫn chuyển chủ đề, lại nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Bí thư! Ngoài ra, về mặt ứng cử viên Thư ký của ngài,, ngài xem có yêu cầu gì không?
Nghe đến đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lại hiểu rõ mồn một. Con người Lưu Hiểu Mẫn này, suy nghĩ đâu ra đó. Bàn tính trong lòng cũng rất rõ ràng. Bà ta hiểu rõ, vị trí của bà ta được quyết định bởi ai. Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy, chức vụ này thật khó nói. Nếu nói không có thực quyền, cũng không hẳn vậy nhưng quyền lực được quyết định bởi mức độ tín nhiệm của lãnh đạo. E rằng, đây cũng chính là nguyên nhân Lưu Hiểu Mẫn vội vã đến nhà Nhiếp Chấn Bang.
Đối với Lưu Hiểu Mẫn, Nhiếp Chấn Bang vẫn thật chưa có dự định lập tức thay đổi. Dù sao, vừa đến Lũng Tây, làm việc tùy tiện không chừng sẽ có hiệu quả trái ngược. Cùng lúc khuấy động tâm tư của các Ủy viên thường vụ khác, vẫn không bằng duy trì hiện trạng. Ít ra không quá kích động những người khác.
Trầm ngâm giây lát, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Tôi không có yêu cầu gì lớn nữa. Tin rằng, Trưởng ban Thư ký vẫn là người có kinh nghiệm. Nhưng, về giới tính vấn là xem xét đến nam là chính. Không phải vấn đề kỳ thị giới tính. Chủ yếu là, lúc tôi làm thêm giờ, một nữ thư ký khó tránh khỏi sẽ có bất tiện. Những điều khác, Trưởng ban Thư ký xem xét tình hình cụ thể nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận