Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 757: Áp lực nối tiếp áp lực.

Ngoài mặt, Vương Quốc Phát mặc dù nói là không quản, nhưng trên thực tế, Vương Quốc Phát sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Quay về phòng sách của mình. Vương Quốc Phát lập tức cầm điện thoại lên, bấm số của thư ký, đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Vương Quốc Phát liền nói:
- Trí Dũng à, ngày mai cậu giúp tôi đi giải quyết một chuyện. Tiểu Huy có vay ba triệu ở bên ngân hàng Nông nghiệp Thành phố. Cậu đi tìm Ngô Hữu Sinh, đổi kỳ hạn vay tiền lên thành một năm.
Trong chuyện này, Vương Quốc Phát không giống con mình là Vương Huy không có chút hiểu biết gì. Mình là Bí thư Thành ủy là thật. Nhưng hiện giờ Tưởng Kim Quy cùng một hội với Chủ tịch Nhiếp. Có hay không rất khó nói. Bất cứ lúc nào, đều không nên phải đánh một trận không biết trước được kết quả. Đây là vấn đề ở tự ý thức của con người. Vương Quốc Phát tự nhiên sẽ có lại đường lui. Mà việc gia hạn thời gian cho vay tự nhiên sẽ là bước đi đầu tiên.
Dừng lại một chút, Vương Quốc Phát lại cầm điện thoại lên, bấm số di động của Tưởng Kim Quý. Sau khi điện thoại kêu vài tiếng bíp bíp, điện thoại phát ra tiếng nói của Tưởng Kim Quý:
- Xin chào Vương Bí thư.
Tưởng Kim Quý sớm đã đoán được sẽ có cú điện thoại này, lúc này cũng không hề cảm thấy lúng túng. Sau khi xảy ra việc ở huyện Kim Giang, Tưởng Kim Quy liền biết rằng, chỉ cần bản thân bỏ qua huyện Kim Giang thì nhất định ngày này sẽ đến.
Trong điện thoại, Vương Quốc Phát cười nói:
- Ha ha, Chủ tịch Kim Quý, chào anh, đã muộn thế này rồi, anh vẫn còn làm việc sao? Đúng là đáng để tất cả cán bộ phải học tập rồi.
Nghĩ một chút, Vương Quốc Phát quay lại chủ đề chính:
- Chủ tịch Kim Quý, tôi nghe nói. Hôm nay ở dự án lưu chuyển đất đai, bên thành phố và huyện Nhân Chương đã ký kết hiệp định. Thật là tốt. Ủy ban nhân dân Tỉnh, Chủ tịch Nhiếp giao trọng trách quan trọng này cho thành phố Quả Nam chúng ta. Điều này đủ để cho thấy, cấp trên rất coi trọng và tín nhiệm chúng ta. Việc lưu chuyển đất đai sẽ đạt được những bước tiến đột phá. Vì điều này góp phần vào xây dựng vững chắc và đặt nền móng cho việc mở rộng thành phố một cách toàn diện.
Nghe thấy những lời này, Tưởng Kim Quy cười lạnh lùng, ý đồ của Vương Quốc Phát, Tưởng Kim Quy rất rõ. Định che đậy cho bản thân đây mà. Cái gọi là mở rộng toàn diện, mục đích cuối cùng, không gì khác là việc gian hàng của huyện Kim Giang.
Nếu đồng ý, trừ phi là Ủy ban gánh chịu tổn thất. Nếu không thì, về căn bản sẽ không có ai dám tiếp tay. Huống hồ, lúc này mà thỏa hiệp. Công tác về sau sẽ không thể triển khai một cách tốt đẹp. Mọi người lại học theo. Rồi việc chuyển nhượng đất đai này làm sao mà triển khai?
Nghĩ đến đây, Tưởng Kim Giang cười nói:
- Ha ha, Bí thư nói quá rồi. Việc của huyện Nhân Chương, cũng chỉ là may mắn mà thôi. Nguyên nhân cốt lõi cũng là vì huyện Nhân Chương có ưu thế này. Có pho tượng Phật Khâu Vi Mao, tỉnh chúng ta lại có rất nhiều việc phải làm. Nhưng mà, trước mắt, việc mở rộng toàn diện e là có chút khó khăn. Ý của tôi là, tạm thời quý 4 năm nay. Lấy huyện Nhân Chương làm thí điểm. Cụ thể mở rộng như thế nào, sang năm sẽ quyết định tiếp. Dù sao Chủ tịch tỉnh cũng cho ta kỳ hạn là một năm rưỡi, thời gian cũng không quá gấp.
Sắc mặt của Vương Quốc Phát liền trùng xuống. Tưởng Kim Quy định chơi mình. Hắn biết rõ đây là muốn đưa mình vào chỗ chết mà.
Ông ta lập tức trầm giọng nói:
- Chủ tịch Tưởng. Một năm rưỡi. Không gấp sao? Hơn nữa, Chủ tịch Nhiếp đã giao trọng trách thí điểm quan trọng này cho chúng ta, cũng chứng tỏ rất tín nhiệm ta. Tôi nghĩ ta cần phải tranh thủ thời gian. Mở rộng trên toàn thành phố càng sớm, càng cho thấy việc thí điểm đạt được hiệu quả cao.
Nói tới đây. Vương Quốc Phát dừng lại một chút rồi lại tiếp tục bổ sung:
- Chủ tịch Tưởng, công tác thí điểm là chuyện quan trọng. Tôi thấy, anh vẫn nên thận trọng suy xét một chút. Cũng muộn rồi, tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa. Anh tự mình suy nghĩ thật kỹ lưỡng nhé.
Cúp điện thoại, sắc mặt của Tưởng Kim Quý rất nặng nề. Vừa nãy, những lời nói của Vương Quốc Phát có thể nói là đã lộ rõ răng nanh sắc nhọn của mình rồi.
Lúc xưng hô, bắt đầu từ Chủ tịch Kim Quý đến Chủ tịch Tưởng. Sự thay đổi này, không còn gì nghi ngờ chính là thể hiện sự bất mãn của Vương Quốc Phát.
Trong lời nói, mặc dù Vương Quốc Phát không biểu đạt một cách trực tiếp. Nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Dù sao việc lưu chuyển đất đai cũng là mình làm chủ. Nếu Vương Quốc Phát nhúng được dù chỉ là một tay vào. Cũng khó tránh khỏi việc người ta bàn tán.
Cái gì mà suy xét.
Suy nghĩ kỹ lưỡng, ý tứ trong lời nói chính là nói chính mình. Về vấn đề này, không cần nghĩ cũng biết là đương nhiên rồi. Đây đúng là người tốt sẽ không đến, mà người đến lại không có ý tốt.
Ngày hôm sau. Vừa mới đi làm, ngoài cửa, Trưởng ban Thư ký đã đi đến, cười nói:
- Chủ tịch Tưởng, chào anh. Bí thư bảo tôi qua đây thông báo với anh, nửa giờ nữa sẽ có cuộc họp thường ủy ở phòng hội nghị Thành ủy.
Lúc Tưởng Kim Quý bước bào phòng họp Thành ủy, ông cảm nhận rất rõ những ánh mắt không có chút thiện cảm đang hướng về mình, những người này đều là người của Vương Quốc Phát. Những người này, con cái họ đều là người tham gia vào huyện Kim Giang.
Thấy cảnh này, Tưởng Kim Quý đã hiểu rõ. Hội nghị thường vụ này được tổ chức chính là vì việc lưu chuyển đất đai.
Lúc này, cửa chính phòng họp mở ra, Vương Quốc Phát vắt hai tay sau lưng, đi từ ngoài vào, ánh mắt bình thản, không thể nhìn thấy bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào.
Sau khi ngồi xuống, Vương Quốc Phát ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, sau khi từ từ nhấp một ngụm trà, rồi mới bắt đầu lên tiếng:
- Cuộc họp bắt đầu. Các đồng chí, lần này mở cuộc họp thường ủy lâm thời, triệu tập tất cả đồng chí đến đây. Chủ yếu là để chúc mừng công tác lưu chuyển đất đai đã có những bước đi đột phá. Lần này, tập trung chuyển nhượng cánh đồng năm hecta của huyện Nhân Chương, việc này đã hoàn thành. Ủy ban nhân dân tỉnh có tầm nhìn xa, cũng đã thể hiện rất rõ. Chính sách Chủ tịch tỉnh Nhiếp đã đề ra là vô cùng chính xác. Đồng thời, thành phố Quả Nam là thành phố thí điểm của toàn tỉnh. Là người phụ trách chủ chốt của dự án lưu chuyển đất đai. Không thể không kể đến công lao to lớn của Chủ tịch thành phố Tưởng. Chúng ta nhiệt liệt vỗ tay, chúc mừng Chủ tịch Tưởng thắng ngay từ trận đánh đầu tiên. Điều này đã đặt cơ sở tiếp theo cho việc mở rộng ra toàn thành phố.
Vừa dứt lời, trong phòng họp lập tức vang lên một vài tiếng vỗ tay, Tưởng Kim Quý nhíu mày lại. Kế này của Vương Quốc Huy làm mình không thể tránh né. Chiêu này đúng là đã suy nghĩ rất thấu đáo.
Đây là cách giết người điển hình nhất, trèo càng cao, ngã càng đau, chính mình cũng không thấy rõ được cách thức. Những lời nói nhẹ nhõm, … chỉ sợ tiếp theo, chính là việc của huyện Kim Giang rồi.
Quả nhiên, tiếng vỗ tay dứt, phía bên cạnh, Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy cũng mỉm cười nói:
- Bí thư, Chủ tịch thành phố Tưởng, tôi nghĩ là tin tức này, bên ban Tuyên giáo, nhất định sẽ dốc sức ủng hộ, truyền thông toàn thành phố, sẽ ủng hộ và đưa tin trọng điểm. Đối với quần chúng nhân dân toàn thành phố phải tuyên truyền tốt dự án này.
Vừa mới tới đây, Tưởng Kim Quý cũng cười nói:
- Cảm ơn đồng chí đã ủng hộ và cổ vũ. Tuy nhiên, thành tựu này tôi không dám tranh công.
Dự án lưu chuyển đất, đây là công lao của Ủy ban nhân dântỉnh. Trong quá trình mở rộng, Sở Nông nghiệp tỉnh cũng làm rất nhiều việc. Công lao cá nhân tôi. Thật nhỏ bé không đáng kể đến.
Bên cạnh, Trưởng ban thư ký Thành ủy cũng cười nói:
- Chủ tịch đúng là khiêm tốn. Thành công của huyện Nhân Chương, cũng có kinh nghiệm đầy mình, tôi thấy hiện tại là thời điểm để tiến hành mở rộng một cách toàn diện. Huyện Kim Giang, là huyện có sản lượng lương thực lớn nhất. Điều kiện của phương diện này đều chiếm ưu thế. Tôi tin công tác chuyển nhượng đất đai của huyện Kim Giang sẽ đạt được thành tích to lớn.
Lúc này Tưởng Kim Giang không để ý đến những điều này. Cười nhạt một tiếng, cục diện như vậy, đã sớm nằm trong dự liệu rồi.liền lập tức cắt ngang lời của Trưởng ban thư ký Thành ủy, nói:
- Bí thư Vương, về vấn đề này. Tôi đã báo cáo vơi Chủ tịch tỉnh. Suy xét về tình hình thực tế của thành phố Quả Nam. Chủ tịch Nhiếp cũng đồng ý sẽ để toàn bộ quá trình mở rộng ra sau. Và sau khi huyện Nhân Chương thí điểm hiệu quả thành công sẽ đề cập sau. Hơn nữa, Chủ tịch Nhiếp cũng nói rồi. Việc thí điểm của thành phố Quả Nam, cũng không nhất định tiến hành một cách toàn diện. Có một huyện, hai huyện, hoàn toàn là đủ rồi. Nếu quý này đạt được thành công., không loại trừ được khả năng trực tiếp mở rộng ra toàn tỉnh.
Tưởng Kim Quý trực tiếp đưa danh tiếng của Nhiếp Chấn Bang ra. Trong chuyện này, Tưởng Kim Quý lúc này rõ ràng là muốn kéo Nhiếp Chấn Bang, đến việc ngăn chặn miệng những người khác. Nếu Chủ tịch Nhiếp đã phê chuẩn. Những người khác trong thành phố, có chút nghi ngờ thì cũng không phải là việc Tưởng Kim Quý không vượt qua được. Mà là Nhiếp Chấn Bang không vượt qua được.
Vừa nói xong câu này, trong phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh, cả hội nghị có cảm giác không vui.
Ngày hôm sau, Vương Quốc Phát cũng đi tới thị sát công tác chỉ đạo ở huyện Nhân Chương. Phía dưới đã treo tấm biển mẫu dự án lưu chuyển đất nông thôn, Vương Quốc Phát nói chuyện một lúc, ông ta đánh giá hạng mục lưu chuyển đất đai ở huyện Nhân Chương được thực hiện trước toàn bộ các huyện thành khác.
Tiếp theo, Vương Quốc Phát lại tiếp tục lên đường đi tới thị sát huyện Kim Giang. Ở phòng Nông nghiệp huyện Kim Giang, thái độ của Vương Quốc Phát muốn đẩy nhanh tiến độ dự án lưu chuyển đất đai bên huyện Kim Giang, không được thụt lùi việc công tác thí điểm. Đồng thời chỉ rõ, huyện Kim Giang, là huyện có sản lượng lương thực lớn nhất, diện tích đất nông nghiệp cũng được xếp vào hàng có tiếng lớn nhất, điều kiện trời ban này cần được đưa vào trong hạng mục lưu chuyển đất đai này.
Ý tứ của lời này, đơn giản chỉ là những phê bình ám chỉ Tưởng Kim Quý, để huyện Kim Giang không làm tốt việc thí điểm, làm bắt đầu từ huyện Nhân Chương. Trong thành phố, có chút lời đồn truyền ra ngoài, sở dĩ như vậy, nguyên nhân chủ yếu cũng là chủ tịch thành phố là từ huyện Nhân Chương mà lên. Lập tức, áp lực từ các hướng đều hướng đến Tưởng Kim Quý.
Thành phố Thiên Phủ, phía bên trụ sở Ủy ban nhân dân tỉnh, Nhiếp Chấn Bang đang nghe Tưởng Kim Quý báo cáo. Trên mặt bàn, chiếc điện thoại màu trắng cũng vang lên. Đây là điện thoại nội bộ của trụ sở Ủy ban nhân dân Tỉnh. Vừa nhìn, Nhiếp Chấn Bang chợt sửng sốt, đây là điện thoại của văn phòng Long Canh Hoa, lập tức cầm điện thoại lên cười nói:
- Bí thư Long, xin chào!
Nghe thấy tiếng Nhiếp Chấn Bang, Long Canh Hoa cũng cười nói:
- Chủ tịch Chấn Bang, xin chào. Bây giờ tôi gọi điện thoại cho anh chủ yếu là có một chuyện muốn cùng anh trao đổi một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận