Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1222: Đoàn đại biểu tới thủ đô.

Thứ hai ngày 18 tháng giêng, dương lịch là ngày mùng hai tháng ba
Buổi sáng, đoàn đại biểu hội đồng nhân dân tỉnh vô cùng bận rộn và nghiêm túc. Ngày bình thường cơ quan công tác tai Hội đồng nhân khá im lặng. Quả thật là một trong những tứ đại bộ máy nhưng so sánh với những cơ quan lãnh đạo của đảng thì xem ra hội đồng nhân dân hoàn toàn thuộc loại cơ cấu dưỡng lão.
Ở trong thể chế, không ít cán bộ lãnh đạo cừa nghe đến điều nhiệm làm ở Hội đồng nhân dân thì cảm giác đầu tiên trong lòng đó chính là xong rồi, đời này con đường làm quan coi như đã khép lại
Nhưng trên thực tế lại không chỉ có như vậy. Cũng có những tình huống khác. Có không ít lãnh đạo chính là từ những chức vụ trong Hội đồng nhân dân mà ra
Đương nhiên, đã có loại nhận thức này thì có nghĩa là hầu hết thì hội đồng nhân dân quả thực vẫn là cơ cấu dưỡng lão
Các cấp phần lớn là giống nhau. Ở cấp cục huyện này mà nói thì trên cơ bản cục ủy và xã, thị trấn tiền đồ không thể được đề bạt. Sau khi đạt tới hai mươi năm thì cấp trên mới đề bạt một chút, hoặc là điều sang Hội đồng nhân dân, hoặc là Mặt trận Tổ quốc
Trên cơ bản theo suy nghĩ như vậy thì tại thành phố cấp địa và thành phố trực thuộc tỉnh cũng tương tự
Nhưng tại hội đồng nhân dân tỉnh Lũng Tây thì lại không như vậy. Mỗi một năm đều có thời điểm đặc thù. Bởi hôm nay là ngày thành lập đoàn đại biểu của Lũng Tây để đi dự Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc của cả nước.
Trong hội trường Hội đồng nhân dân giờ phút này sớm đã không còn chỗ ngồi. Trên đài chủ tịch, Nhiếp Chấn Bang và Lưu Chấn Đào cũng với các vị lãnh đạo tỉnh đều đã an vị.
Là thường vụ chủ nhiệm hội nghị Hội đồng nhân dân, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên sẽ là trưởng đoàn đại biểu. Hội nghị hội đồng nhân dân này do Phó chủ tịch thường trực Thạch Quang Vinh chủ trì.
Đầu tiên, thông báo lần này đại hội đại biểu Lũng Tây tổng cộng có 85 người được tuyển vào đại biểu Quốc Hội
Tiếp theo Thạch Quang Vinh tiếp tục nói:
- Lần này thành phần đại biểu có cán bộ lãnh đạo đảng chính đi lên từ những công nhân, nông dân cơ sở, cán bộ thôn, cũng có những người đi đầu trong những ngành nghề khác nhau. Lần này đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc tại thủ đô, chúng ta chịu toàn bộ sự phó thác của nhân dân cùng với nhà nước, làm việc phải vô cùng nghiêm túc. Đây cũng là trách nhiệm với nhân dân và bản thân mình
Kế tiếp là các lãnh đạo lên phát biểu. Loại chuyện này đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói cũng là ngựa quen đường cũ rồi. Trên cơ bản là hằng năm đều tham gia đai hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc nên Nhiếp Chấn Bang cũng không lạ nữa.
Giữa trưa, đoàn đại biểu lên xe buýt, khởi hành đến sân bay Tần Dương. Lần này đại biểu Hoa Bắc Lũng Tây đi máy bay hãng hàng không Tây Bắc đi tới thủ đô
Ngày mai là hội đồng nhân dân họp dự bị. Là đoàn trưởng Lũng Tây, Nhiếp Chấn Bang nhất định phải tham dự. Là thành viên cục ủy được đề cử làm thành viên Chủ tịch Hội đồng nhân dân thì đây cũng là chuyện phải làm
Buổi chiều, toàn bộ đại biểu tỉnh Lũng Tây đã được bố trí ổn thỏa chỗ nghỉ ngơi, sau đó trưởng ban thư ký sẽ tiến hành bàn bạc, nhận chứng nhận đại biểu, xác nhận hành trình cùng hạng mục công việc. Sau mấy lần thảo luận, cụ thể những lãnh đạo tham gia đã có danh sách
Nhiếp Chấn Bang cũng đi ra khỏi tòa nhà Lũng Tây, lái xe thẳng về phía Cấm Hải. Mới đến thủ đô, Nhiếp Chấn Bang đã liên lạc với Tưởng Nghĩa Đào để hôm nay đi thăm Mộc tổng.
Trong Nội các Chính phủ hiện vẫn còn vô cùng ngay ngắn, trật tự, cũng không vì đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc đến gần mà buông lỏng
Đối với đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, Nội các Chính phủ đều đã trả qua rất nhiều nên sớm đã có thể thản nhiên đối mặt.
Những người ở bên cạnh biết đến Nhiếp Chấn Bang không phải là ít. Dọc đường đi đến không ít người mỉm cười chào hỏi.
Nhiếp Chấn Bang đứng ở cửa phòng làm việc của Mộc tổng, sửa sang lại quần áo một chút, hít sâu một hơi rồi mới giơ tay lên gõ cửa.
Chỉ một động tác như vậy đã thấy Nhiếp Chấn Bang có biết bao nhiêu khẩn trương và sợ hãi. Chủ yếu nhất vẫn là vấn đề về thái độ.
Gặp mặt thủ trưởng nếu đầu tóc rối bời, áo mũ không chỉnh tề sẽ làm cho người ta cảm thấy chưa đủ tôn trọng. Hình tượng và dáng vẻ của bản thân là chuyện vô cùng quan trọng. Mà chính Nhiếp Chấn Bang cũng không muốn nghe báo cáo của một đồng chí mà bên ngoài nhìn không chỉnh tề nữa là.
Bên trong vang lên giọng nói của Mộc tổng
- Mời vào
Văn phòng của Mộc tổng hết sức đơn giản và mộc mạc. Không có bất cứ văn phòng của lãnh đạo nào ở địa phương lại có thể giản dị như vậy.
Phòng làm việc của người lãnh đạo Nhà nước được xây dựng từ khá lâu rồi nên cũng không chú ý phô trương như bây giờ.
Diện tích có lẽ chỉ khoảng 30m2. Đến cấp bậc này, ăn mặc ở đi lại của thủ trưởng đều được an bài bằng kế hoạch vô cùng tỉ mỉ.
Tăng ca đối với một thủ trưởng mà nói cũng chỉ là cơm thường nhưng đối với những người lãnh đạo Đảng như Mộc tổng thì có lẽ tăng ca chỉ ở trong Cấm Hải này. Dù sao từ nơi này về nhà chỉ mất có mấy phút mà thôi
Theo lời nói của Mộc tổng, Nhiếp Chấn Bang đẩy cửa vào. Nhìn thấy người đang đeo kính mắt bận rộn làm việc, Nhiếp Chấn Bang cười nói
- Chào thủ trưởng
Mộc tổng ngẩng đầu, nhìn Nhiếp Chấn Bang rồi khẽ gật đầu nói:
- Ngồi đi.
Ngồi xuống ghế salon, thư ký riêng Tưởng Nghĩa Đào cũng bưng một ly trà đặt trên bàn, trao đổi ánh mắt với Nhiếp Chấn Bang rồi lui ra ngoài
Bên này, Mộc tổng vẫn bận rộn trên bàn làm việc.
Bàn làm việc được làm bằng gỗ lim, bên trên xếp từng đống văn kiện. Làm đại quản gia của chính phủ, nhiệm vụ của Mộc tổng có thể hình dung là trăm công ngàn việc, là những việc báo cáo đến từ các tỉnh, thậm chí là các thành phố. Hơn nữa còn phải xét duyệt và ký tên văn kiện của nội bộ cơ quan chính phủ. Có một số việc có thể giao cho người khác xử lý nhưng có những việc không thể tránh được việc phải tự tay làm.
Khoảng 5 phút sau, Mộc tổng mới bỏ chiếc bút trong tay xuống, tháo mắt kính nói:
- Đến đây lúc nào rồi?
Kiểu nói chuyện thân mật như vậy khiến Nhiếp Chấn Bang cũng cảm thấy trong lòng ấm áp. Thái độ của Mộc tổng giống như vừa cho Nhiếp Chấn Bang uống một viên thuốc an thần. Cái nhìn của Mộc tổng đối với mình vẫn rất hiền hòa. Điều này thể hiện Mộc tổng hẳn vẫn coi mình làm cấp dưới thân cận.
Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng lên nói:
- Buổi chiều mới đến. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho các đồng chí xong thì liền tới đây.
- Ngồi xuống, ngồi xuống đi.
Mộc tổng phất tay ra hiệu, nhìn Nhiếp Chấn Bang rồi tiếp tục:
- Khi nào thì trở nên câu nệ như vậy rồi. Chức vụ làm càng lớn thì lá gan cũng càng nhỏ đi rồi.
- Ha ha, thủ trưởng phê bình rất đúng. Cẩn thận thì sẽ không gây ra sai lầm lớn.
Nhiếp Chấn Bang cười nói.
Mộc tổng trầm ngâm nhìn Nhiếp Chấn Bang một lát rồi tiếp tục nói:
- Lúc này đề án của tỉnh có vướng mắc không? Có phương án mới gì không? Đại khái là ngày mốt tôi sẽ cùng Kiều tổng tới thảo luận với đoàn đại biểu của tỉnh Lũng Tây. Tôi cùng Kiều tổng một trước một sau tham gia.
Được mời họp hội nghị hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc thì đề án là không thể thiếu. Căn cứ theo quy định, đề án thảo luận cũng phải theo điều lệ chế độ. Từng đại biểu có thể đề xuất đề án để tiến hành thảo luận. Nói vậy, hội nghị liền loạn hết cả lên. Cả nước có hơn hai ngàn đại biểu, mỗi người chỉ đề xuất một đề án mà thậm chí không chỉ có một đề án. Như vậy muốn thảo luận hết đề án thì thời gian một tháng có khi còn không đủ.
Đưa ra đề án mà muốn được thảo luận tại hội nghị thì nhất định phải được 15 đại biểu ký tên, chứng minh đề án này không phải chỉ là ý tưởng của cá nhân mà là của một nhóm mới có tư cách.
Mặt khác, đoàn đại biểu chính phủ sẽ tiến hành dự thẩm. Đây cũng là một bước để bảo đảm rằng đề án phù hợp với quy định pháp luật và chính sách. Nói như vậy thì cũng sẽ tránh được việc động chạm đến trung ương.
Những điều đó cũng là những điều mang tính thông lệ của đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc. Nhưng khiến Nhiếp Chấn Bang giật mình là tin tức Mộc tổng vừa nói.
Đoàn đại biểu phân tổ thảo luận là lệ thường của đại hội. Các thủ trưởng cấp trung ương đều dựa theo quê quán để tham gia vào tổ thảo luận của từng địa phương. Mặt khác, tỉnh thị cũng phân công rõ ràng. Khu vực kinh tế phát triển phối hợp với vùng kinh tế lạc hậu, mỗi vị thủ trưởng đều có phân công.
Lúc này Lũng Tây không chỉ phải nghênh đón Kiều tổng mà còn cả Mộc tổng. Hai vị thủ trưởng trước sau tham gia tổ thảo luận Lũng Tây khiến cho người khác đều phải chú ý tới. Theo phương diện này, không khó để nhìn ra cấp trên muốn tạo thế cho mình.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Thủ trưởng, đề án đã làm xong hết cả rồi. Đề án của tôi là bảo vệ môi trường và ngăn sự phát triển của sa mạc. Căn cứ vào tin tức thu được thì về mặt ngăn sự phát triển của sa mạc, tỉnh Lũng Tây đã đạt được tiến bộ rõ ràng. Nhưng cây mới trị cát, cải thiện đất đai, nâng cao mực nước ngầm cùng với phương diện phòng hộ vẫn có tác dụng cực lớn. Cho nên tôi đang suy nghĩ có nên kể lại trị cát mỗi năm một cách tỉ mỉ hay không. Nếu có thể thông qua thì đây chính là một việc vô cùng lợi nước lợi dân.
Nghe nói đến đó, sắc mặt Mộc tổng cũng ngưng trọng:
- Chấn Bang, cậu nói lại cụ thể cho tôi nghe xem.
Nghe Nhiếp Chấn Bang kể lại tỉ mỉ, nhất là trọng điểm tỉ lệ sống sót, công hiêu phòng cát cùng với tốc độ sinh trưởng. Tất cả đem báo cáo cẩn thận.
Nghe vậy, Mộc tổng giờ phút này đã đứng lên, trên vẻ mặt trang nghiêm cũng có chút vui sướng:
- Chấn Bang à, số liệu cậu vừa là số liệu thật hay giả đấy?
Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt rồi vội giơ hai tay lên nói:
- Thủ trưởng cứ yên tâm. Tuyệt không có chuyện dối trá
Nhìn bộ dạng Nhiếp Chấn Bang như vậy, Mộc tổng lộ ra thần thái vui sướng nói:
- Chấn Bang, lần này, chuyện của cậu đã không thể tốt hơn được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận