Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1197: Điều tra! Điều tra nghiêm khắc!

- Bí thư, Bí thư Kiến Quốc đến rồi.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, ngoài cửa, Hạ Cương đi đến, thấp giọng báo.
Đêm qua ngầm điều tra có phát hiện không ngờ, khiến Niếp Chấn Bang rung động đồng thời cũng có chút tức giận. Tùy ý bắt giết động vật hoang dã cũng là nguyên nhân làm thiệt hại môi trường. Ở tỉnh Lũng Tây, Hoàng Hà nước đục không chịu nổi, rất nhiều bùn cát dầy đặc trong các khe rãnh, một năm bốn mùa đều khô hạn, đến mưa cũng không dám rơi ở địa phương như vậy. Toàn bộ tỉnh Lũng Tây đã bị hủy hoại nghiêm trọng. Cấu tạo và tính chất của đất ở nơi này, đừng nói là mưa to ngay cả mưa nhỏ cũng có thể dẫn tới núi lở, đất đá trôi.
Bộ dạng này còn có người chỉ vì lợi ích mà không chú ý đến thực tế. Nên ăn thì ăn, nên giết thì giết. Đối với những chuyện này, thái độ của Nhiếp Chấn Bang từ trước đến nay rất rõ ràng.
Quan Kiến Quốc đến đây thì nhất định là vì chuyện có liên quan đến tố cáo lần này, Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng lên, đối với Hạ Cương nói:
- Tiểu Hạ, mau mời Bí thư Quan.
Về phương diện này thì Nhiếp Chấn Bang là làm rất đúng lúc. Hiện giờ, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Lũng Tây rất hài hòa. Điều đó và việc tổ chức kiến tạo của Nhiếp Chấn Bang là không thể tách rời được.
Giống như hiện tại, ở góc độ và địa vị của Nhiếp Chấn Bang, đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, Ủy viên Cục ủy trung ương, dù những cán bộ lãnh đạo bên trong bộ máy Tỉnh ủy đến đây thì Nhiếp Chấn Bang vẫn có thể không cần hành động. Bởi vì thân phận và địa vị bày ra trước mắt, nhưng mỗi lần lãnh đạo chủ chốt tới gặp mặt thì Nhiếp Chấn Bang đều hết sức chú ý, đều là tự mình nghênh đón.
Như vậy, người ta sẽ có cảm giác được tôn trọng. Đương nhiên không làm gì cũng sẽ không có người nói nhưng trong lòng có ý kiến hay không thì khó nói.
Vừa đi vào văn phòng, sau khi ngồi xuống bên khu tiếp khách, Quan Kiến Quốc vẻ mặt cũng hết sức nghiêm túc, mở miệng nói:
- Bí thư, sự tình có liên quan đến tố cáo trên Microblog ngày hôm qua, tôi đã nắm được đại khái rồi.
Nhiếp Chấn Bang đi tới máy đun nước, tự mình rót một chén trà nóng cho Quan Kiến Quốc. Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Lão Quan, hiệu suất làm việc rất nhanh, chỉ mới một buổi tối đã nắm rõ ràng rồi. Khó trách trong toàn tỉnh đều nói gặp ai cũng được nhưng không muốn gặp Quan mặt đen.
Gương mặt Quan Kiến Quốc co lại, nghiêm túc gật đầu nói:
- Bí thư, tôi cảm thấy đây là khẳng định của cấp dưới đối với công tác kiểm tra kỷ luật của tôi. Nhưng cá nhân tôi lại cảm thấy như vậy là không đủ. Chẳng hạn như lần này, dùng Microblog để tố cáo làm cho người ta có cảm giác mở mang tầm mắt. Tôi cho rằng, ở phương diện kiểm tra kỷ luật cần tăng mạnh việc xây dựng, tạo ra phương thức và làm tăng mạng lưới chống tham nhũng. Điều đó sẽ khiến quần chúng nhân dân biết nhiều cách hơn để giải quyết vấn đề.
Sau khi nghiên cứu và thảo luận về việc xây dựng lại con đường kiểm tra kỷ luật, Quan Kiến Quốc mới chuyển đề tài, nghiêm mặt nói:
- Bí thư, đêm qua sau khi trở về, tôi lập tức tìm đến Sở Công an tỉnh và thông qua giám sát mạng đã liên lạc được với người tố cáo. Tôi đã tiếp đãi người đó cả đêm. Căn cứ vào thông tin của người đó, người tham gia buổi tiệc đó là Phó giám đốc Sở Giao thông thường vụ Trần Uy và người mở tiệc chiêu đãi Trần Uy là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Thành Nhân.
Căn cứ vào phản ứng của nhân dân, Tập đoàn Thành Nhân và Trần Uy có mối quan hệ rất chặt chẽ và hợp tác đã nhiều năm. Bên trong tỉnh có không ít công trình xây dựng đường cao tốc nên tất nhiên là có lui tới. Hai bên vẫn tồn tại một mối quan hệ không tầm thường.
- Lão Quan, chỉ với một động tác mà lại đào ra được nhiều như vậy, thật không ngờ.
Nhiếp Chấn Bang cảm thán nói. Sau khi nhậm chức ở tỉnh Lũng Tây, không phải ở đây xảy ra vấn đề thì ở đó gặp bất trắc khến Nhiếp Chấn Bang có chút căm tức.
Trầm ngâm một chút, nhìn Quan Kiến Quốc, Nhiếp Chấn Bang mở miệng:
- Lão Quan, đối với vụ án này, anh thấy thế nào?"
Quan Kiến Quốc sắc mặt khá nghiêm túc, suy xét một lúc mới nói:
- Bí thư, tôi cảm thấy, không có lửa làm sao có khói, tin đồn vô căn cứ cũng không phải là không có căn cứ. Ruồi bọ cũng không đậu vào trứng không có kẽ hở. Người tố cáo nếu làm như vậy là hấp dẫn chú ý của chúng ta thì người này là người biết rất nhiều chuyện. Trước mắt, tôi đang cùng tiến hành liên lạc và bí mật bảo vệ anh ta. Việc điều tra Tập đoàn Thành Nhân đã phát hiện không ít vấn đề.
- Hả? Nói như thế nào?
Nhiếp Chấn Bang hứng thú, có thể làm cho Quan Kiến Quốc nói phát hiện vấn đề thì khẳng định không phải là vấn đề nhỏ.
Quan Kiến Quốc nói tới đây cũng không cần che đậy, nói thẳng:
- Căn cứ điều tra, Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Thành Nhân, người đại biểu pháp lý là Hồng Thiên Thành. Nhưng căn cứ vào điều tra và hỏi thăm của chúng tôi thì Tập đoàn Thành Nhân không đơn giản như bề ngoài của nó. Nghe nói, Tổng giám tài vụ Tập đoàn Thành Nhân là em vợ đồng chí Trần Triết Văn – Văn Phương Mỹ.
Quan Kiến Quốc rất băn khoăn với những lời này, Trần Triết Văn là người theo Bí thư Nhiếp xuất ngoại tiếp nhận phỏng vấn, ở trong toàn bộ Ủy viên thường vụ chỉ có một mình ông ta được đi. Quan Kiến Quốc không dám khẳng định mối quan hệ của Trần Triết Văn và Bí thư Nhiếp là như thế nào.
Sau khi suy nghĩ, Quan Kiến Quốc vẫn nói ra, việc này là một loại tín nhiệm đối với Nhiếp Chấn Bang. Từ lúc nhận chức ở tỉnh Lũng Tây đến nay, thái độ của Nhiếp Chấn Bang đều rất rõ ràng với những chuyện như vậy, nghiêm trị, nghiêm tra và tuyệt đối không dung túng.
Nghe tin tức này, Nhiếp Chấn Bang cũng rung động đứng lên, sự tình dường như là càng ngày càng nghiêm trọng. Ngay cả Trần Triết Văn đều bị liên lụy vào.
Trầm mặc một chút, ngẩng đầu nhìn quan kiến quốc nói:
- Lão Quan, anh xem, có khả năng này hay không, Văn Phương Mỹ là Văn Phương Mỹ, Trần Triết Văn là Trần Triết Văn. Chuyện này, chỉ là một sự trùng hợp.
Quan Kiến Quốc cười khổ nói:
- Tôi cũng nghĩ qua vấn đề này. Nhưng, nghe đồn Văn Phương Mỹ nắm giữ ba mươi phần trăm (30%) cổ phần tập đoàn Thành Nhân. Này chỉ sợ không phải tin đồn vô căn cứ. Mặt khác, theo ghi chép làm giàu của Tập đoàn Thành Nhân, năm đó người xây dựng công ty là người con thứ ba của Nhạc thị đã tiến hành thay đổi doanh nghiệp chế độ của nhà nước. Đứng đầu là Hồng Thiên Thành đã thu mua toàn bộ cổ phần của Tập đoàn Thành Nhân. Chuyện này đã gây huyên náo rất lớn tại Nhạc thị, quần chúng ý kiến rất nhiều nói là âm thầm chiếm đoạt của công. Mà vị Bí thư lúc đó là đồng chí Trần Triết Văn.
Nói đến đây là sẽ không có ý tứ nghi ngờ, xem ra Quan Kiến Quốc rõ ràng thiên vị Trần Triết Văn.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng làm ra quyết định nói:
- Lão Quan, nếu vụ án này càng thêm phức tạp, tôi xem như vậy, trước hết bắt đầu điều tra từ Trần Uy và từng bước một xâm nhập vào. Thái độ của tôi là phải điều tra, điều tra nghiêm khắc!
Sau khi tiễn Quan Kiến Quốc ra về, Nhiếp Chấn Bang liền rơi vào trầm tư. Tỉnh Lũng Tây liên tiếp xảy ra vấn đề vẫn là tra hay là không tra. Đây là một lựa chọn hết sức khó khăn. Tra sao? Khi đó truyền lên trên thì sẽ để lại ấn tượng xấu.
Nhiếp Chấn Bang là nhân vật số một tỉnh Lũng Tây, nhưng cấp dưới lại liên tiếp xảy ra vấn đề, nhân vật số một này có xứng đáng với chức vụ đó hay không?
Những lo lắng này không phải là không có đạo lý vì khi cán bộ lãnh đạo xảy ra vấn đề thì điều đầu tiên nghĩ đến không phải là xử lý mà là che dấu. Vấn đề là ở ngay chỗ này. Đôi khi, cấp dưới xảy ra vấn đề nghiêm trọng thì lãnh đạo cũng phải gánh một phần trách nhiệm.
Những suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì Nhiếp Chấn Bang liền cưỡng chế đem nó loại bỏ. Trong từ điển chính trị của Nhiếp Chấn Bang không có hai từ che dấu nên chỉ cần có vấn đề là bắt đầu tra rõ và không có sự lựa chọn khác.
Đứng lên, Nhiếp Chấn Bang đi tới trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên, bấm điện thoại của Lưu Dược Quang, vừa thông, Nhiếp Chấn Bang liền mở miệng nói:
- Bí thư Dược Quang, tôi là Nhiếp Chấn Bang. Hiện giờ anh có rảnh không? Nếu rảnh thì mời anh qua đây một chút.
Để điện thoại xuống, Lưu Dược Quang rơi vào trầm tư, Nhiếp Chấn Bang đột nhiên tìm mình, cần làm gì. Đây là việc khiến Lưu Dược Quang tự hỏi.
Tỉnh ủy, trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang. Lưu Dược Quang ngồi nghiêm chỉnh tại khu tiếp khách. Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, lập tức lấy ra một ít tư liệu đưa cho bên cạnh Lưu Dược Quang nói:
- Đồng chí Dược Quang, anh xem qua một chút. Đây là tình hình tôi nhiều lần thăm dò và sắp xếp lại.
Lưu Dược Quang có chút nghi hoặc nhận lấy tài liệu Nhiếp Chấn Bang đưa tới và cẩn thận nhìn lại.
Tài liệu trên giấy chỉ dùng bút máy để viết. Khách sạn Chẳng nơi nào có: bước đầu thống kê việc săn bắt động vật hoang dã. Phân loại tổng thể và căn cứ ghi chép thì cung cấp cho khách sạn chân gấu, não khỉ, máu nai, thịt nai, tê tê, rái cá, linh dương, thiên nga, bạch hạc, cá nóc,... để chế biến các loại thức ăn. Dựa vào tính toán ban đầu, mỗi ngày, chỉ là chân gấu cũng mất khoảng hai con.
Mặt sau giấy là chỗ trống, nhưng cũng vẽ một dấu chấm hỏi thật to, bên cạnh viết một câu: Dây chuyền sản xuất lớn bao nhiêu và mạng lưới đi săn phi pháp to cỡ nào?
Lúc này, Lưu Dược Quang cũng ở rơi vào trầm tư, rốt cuộc thái độ của Bí thư Nhiếp là gì? Là tra hay không tra? Nhất định phải suy tính lại cẩn thận. Nếu mình muốn tra mà Bí thư Nhiếp lại không muốn tra thì không phải là khiến cho Bí thư Nhiếp khó chịu sao? Nếu mình nói không tra mà Bí thư Nhiếp muốn tra thì mình không xong rồi.
Chuyện này khiến Lưu Dược Quang thận trọng suy xét. Trầm ngâm một chút, Lưu Dược Quang chậm rãi nói:
- Chấn động, thật sự rất chấn động. Bí thư, nếu chuyện này là thật thì đây là tổ chức săn bắt và buôn bán động vật hoang dã lớn nhất trong tỉnh.
Nhìn bộ dáng của Lưu Dược Quang, trong lòng Nhiếp Chấn Bang mỉm cười một chút, tính toán nhỏ nhặt trong lòng Lưu Dược Quang Nhiếp Chấn Bang vẫn có thể biết được. Trầm ngâm một chút, lập tức nói:
- Bí thư Dược Quang, mời anh đến đây là muốn đem chuyện này giao cho Sở công an. Đối với hành vi không có đạo đức, không nhân tính, tùy ý săn bắt động vật hoang dã, chúng ta phải nghiêm túc xét xử, nghiêm trị nhân viên chịu trách nhiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận