Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 880: Tiệc đón chào.

Khách sạn Kim Phàm tỉnh Cam Châu là khách sạn tốt nhất Cam Châu. Phía sau khách sạn Kim Phàm là thế lực của thương nhân Đông Cảng, bên quản lý của khách sạn là tập đoàn quản lý khách sạn Hilton – tập đoàn quản lý khách sạn nổi tiếng thế giới. Cho nên, tên đầy đủ của khách sạn Kim Phàm, thực ra phải là khách sạn Hilton Kim Phàm, chỉ có điều, người Cam Châu bình thường đều thích giản lược ba chữ Hilton ở giữa, gọi tắt là khách sạn Kim Phàm.
Khách sạn Kim Phàm, là dự án mà Tống Lễ Hòa trong thời gian đang nhậm chức Chủ tịch tỉnh đích thân đưa vào, từ trước đến nay luôn nhận được sự quan tâm đặc biệt của tỉnh Cam Châu, chẳng những các phương diện phê duyệt thủ tục hành chính luôn thuận lợi, về kiểm tra thuế, y tế, công thương, phòng cháy vv... các bộ phận chức năng liên quan lại càng có khuynh hướng rõ ràng. Vì ở Cam Châu ai cũng biết đây là dự án của Bí thư Lễ Hòa.
Trên thực tế, trong chốn quan trường chính là như vậy. Người ở bên dưới luôn luôn phỏng đoán ý cấp trên. Đây đã là hạng mục của Bí thư Lễ Hòa năm đó đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh đưa vào, Bí thư Lễ Hòa đương nhiên quan tâm chiếu cố. Không nhìn thấy sau khi xây xong dự án, Kim Phàm liền trở thành khách sạn chỉ định tiếp khách của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh sao? Đến sau khi Bí thư Lễ Hòa chính thức đảm nhiệm người đứng đầu Tỉnh ủy, Kim Phàm hoàn toàn thay thế chức năng của Ban tiếp đãi Tỉnh ủy sao?
Trên làm dưới theo chính là như vậy. Quả thật, ở đây Tống Lễ Hòa có lẽ hoàn toàn không có ý gì, nhưng người bên dưới không thể nghĩ đơn giản như thế. Cũng giống như Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy, sau khi Tống Lễ Hòa đảm nhiệm chức vụ Bí thư, báo cáo đến Bí thư Lễ Hòa, cái gì là năng lực tiếp đãi của Ban Tiếp đãi Tỉnh ủy có hạn, nhà khách Tỉnh ủy nhiều năm thiếu sự sửa chữa, phải chăng có thể dùng khách sạn Kim Phàm là khách sạn tiếp đãi đầu tiên của Ban Tiếp đãi Tỉnh ủy vv...
Năng lực tiếp đãi có hạn, đây là mượn cớ. Về phần nhà khách Tỉnh ủy nhiều năm không tu sửa, hiện tại, các tỉnh trong cả nước, số lượng nhà khách Tỉnh ủy sữa chữa lại cũng không ít. Nói trắng ra, đây là một kiểu sách lược, một loại hùa theo.
Lúc xe Nhiếp Chấn Bang đến cổng khách sạn Kim Phàm, ở cửa đại sảnh khách sạn đã đứng không ít người. Đầu tiên là một người đàn ông trung niên ước chừng khoảng sáu mươi tuổi, dáng người cao to, có đặc điểm của người vùng tây bắc, da có vẻ hơi đen, đàu tóc cũng đã ít hoa râm, người này chính là Tống Lễ Hòa của Cam Châu. Bên cạnh ông ta, là Chủ tịch tỉnh Quách Thiên Thành năm nay năm mươi bảy tuổi. Bên phải là một vị trung niên mập mạp mặc âu phục đi giày da, giống thương nhân hơn là cán bộ.
Tỉnh ủy tỉnh Cam Châu tiếp đón quy cách cao như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng không dám sơ suất. Chốn quan trường, thể diện là người khác tạo cho, thể diện cũng là bản thân đưa lên.
Hiện tại, người ta cho anh thể diện, cho anh quy cách tiếp đón của lãnh đạo trung ương. Nếu thật sự mình là đến đây thị sát, hơi kiêu căng không nói, càng dễ đắc tội với người ta. Chi tiết quyết định thành bại, về việc này, Nhiếp Chấn Bang trước nay đều rất chú trọng.
Không kịp đợi để Vân Phi mở cửa, Nhiếp Chấn Bang tự mình mở cửa xe bước xuống. Lúc tiếp cận Tống Lễ Hòa, bước chân liền nhanh hơn, vươn tay ra, nói:
- Bí thư Lễ Hòa thật sự quá khách sáo, hổ thẹn không dám nhận, hổ thẹn không dám nhận!
Tống Lễ Hòa lúc này cũng nở nụ cười, thể diện đều trao lẫn nhau. Biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang, hiển nhiên rất đúng khẩu vị của ông ta, bắt tay rất nhiệt tình, nói:
- Chủ tịch Nhiếp, đây là việc nên làm. Tập đoàn Hoa Hạ cư ngụ ở Cam Châu, đây cũng là vinh hạnh của Cam Châu chúng tôi. Truyền thống ủng hộ quân đội là kế thừa tốt đẹp mà Cam Châu có được, đã đến chỗ tôi hoàn toàn không thể đánh mất.
Chốn quan trường, bắt tay cũng có chú trọng. Đã đến một trình tự thứ bậc này – Nhiếp Chấn Bang hay Tống Lễ Hòa, người thật sự có thể khiến bọn họ nghiêm túc bắt tay, không có nhiều. Ngày bình thường, với thương nhân và cấp dưới, hoặc với đồng nghiệp bắt tay, nhiều lắm cũng chỉ bắt tay nhẹ nhàng, khẽ chạm mà thôi.
Hiện tại lúc này, thật là hai lòng bàn tay áp vào nhau, đây hiển nhiên cũng là một kiểu nể mặt.
- Chủ tịch Nhiếp, giới thiệu với anh một chút, vị bên tay trái tôi là đồng chí Quách Thiên Thành, là cộng sự của tôi – Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Cam Châu.
Tống Lễ Hòa mỉm cười giới thiệu.
- Chủ tịch Quách! Hân hạnh, hân hạnh! Trước đây, lúc Chủ tịch Quách ở Bộ Dân chính, có nhiều thỉnh cầu lợi ích. Lần này, nhất định phải uống cùng Chủ tịch Quách mấy ly.
Nhiếp Chấn Bang rất nhiệt tình.
Thật ra Quách Thiên Thành lúc này lại tỏ vẻ hết sức thận trọng, hơi mỉm cười, nói:
- Chủ tịch Nhiếp! Sau này chúng ta là hàng xóm, sẽ có cơ hội.
Kế tiếp, Tống Lễ Hòa lại một lần nữa nói:
- Chủ tịch Nhiếp, giới thiệu vị này với anh một chút, Chủ tịch Hội đồng quản trị khách sạn Kim Phàm – tiên sinh Dương Triệu Nghiệp của Đông Cảng.
Nhiếp Chấn Bang sững người, người mập mạp trước mặt đây không đơn giản, trong trường hợp này, vẫn có thể song song đứng cùng Tống Lễ Hòa và Quách Thiên Thành, đồng thời còn có thể khiến Tống Lễ Hòa đối xử trọng hậu như thế. Một người ngoài lại có thể đi cùng cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh, bản lĩnh của người này tuyệt đối không tầm thường.
Dương Triệu Nghiệp có sự nhanh nhạy đặc biệt của thương nhân. Thân rộng thể béo, cười lên, cơ bắp trên mặt đều tập trung lại, cánh tay béo nung núc đưa ra, rất nhiệt tình nói:
- Chủ tịch Nhiếp! Hoan nghênh hạ cố! Sau này, nếu Chủ tịch Nhiếp ở khách sạn có cần gì cứ việc tìm tôi, bất cứ lúc nào Chủ tịch Nhiếp cũng là thượng khách của Kim Phàm.
- Ha ha, Chủ tịch Dương, khách sáo rồi. Sau này cần gì, đương nhiên lựa chọn đầu tiên là Kim Phàm rồi. Danh tiếng và đẳng cấp của Kim Phàm, tôi đã sớm nghe thấy, là khách sạn năm sao duy nhất Cam Châu. Hiện nay, Kim Phàm cũng là thương hiệu của Cam Châu rồi.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói.
Những lời này khiến Quách Thiên Thành bên cạnh hơi ngạc nhiên. Câu này của Nhiếp Chấn Bang là ý gì? Cố ý hay là trong lúc vô tình?
Một khách sạn tư nhân lại đảm nhận trọng trách tiếp đãi của Tỉnh ủy tỉnh Cam Châu, một thương nhân lại cùng đi cùng ngồi với một đám quan lớn. Đây thật sự không phải là việc tốt. Quách Thiên Thành không nói, hoàn toàn không có nghĩa là anh ta không có ý kiến.
Hiện tại, Quách Thiên Thành lại từ trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang nghe ra được một chút mùi vị, tuy nhiên, Quách Thiên Thành lúc này hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài.
Dương Triệu Nghiệp nghe được câu này, tuy ngoài mặt khiêm tốn khách khí vài câu, nhưng, ai cũng đều nhìn thấy, trong lòng ông ta lại vô cùng đắc ý.
Tống Lễ Hòa lúc này cũng mở miệng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, tôi thấy, chúng ta nên vào phòng trước. Ở đại sảnh, người qua kẻ lại, nhìn bảo vệ của Chủ tịch Dương, bộ dạng giống như đứng trước kẻ địch, chúng ta không thêm phiền phức cho bọn họ nữa. Chủ tịch Nhiếp, anh thấy thế nào?
Xem xét đến nhân viên hai bên. Lần này, Kim Phàm dọn hai bàn tiệc. Mấy vị Phó tổng của tập đoàn Hoa Hạ lại thêm mấy vị lãnh đạo bộ máy Tỉnh ủy tham dự, xem như một bàn. Ngoài ra, các nhân viên tùy tùng khác coi như một bàn.
Dương Triệu Nghiệp hôm nay đích thân phục vụ. Đợi mọi người làm xong, Dương Triệu Nhiệp liền thông báo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên. Mười mấy nhân viên phục vụ nối đuôi nhau mà vào, dùng tốc độ nhanh nhất mang món ăn ra.
Về rượu dùng, chính là rượu đặc sản của vùng đất Cam Châu – Đại Khúc Cam Châu. Chỉ có điều, loại Đại Khúc Cam Châu này thật sự không phải là loại mười đồng, hai mươi đồng một bình trên thị trường. Đại Khúc Cam Châu ở đây đều viết rượu đặc biệt cung cấp chuyên dùng chiêu đãi của Tỉnh ủy. Mùi rượu và cảm giác cũng không thua kém so với các loại rượu danh tiếng khác.
Một bữa cơm, rượu uống vào cũng không ít, nhưng giá trị hữu dụng Nhiếp Chấn Bang lại không đạt được bao nhiêu. Có điều, trình độ giao tế của Dương Triệu Nghiệp lại có được một nhận thức mới.
Buổi tiệc đến khoảng chín giờ xem như đã nguội xuống. Thời gian hai giờ đồng hồ này, Tống Lễ Hòa cũng đã uống hòm hòm. Vốn dĩ, đã đến thứ bậc này, lúc uống rượu vốn dĩ là không nhiều. Nếu không phải may mắn gặp dịp, người của bên dưới muốn cùng Tống Lễ Hòa và Quách Thiên Thành uống nhiều như vậy, việc này cơ bản là không thể.
Tại cổng khách sạn, Nhiếp Chấn Bang đang nhìn theo xe của Tống Lễ Hòa rời đi, đúng lúc chuẩn bị lên xe, bên cạnh, Tống Thiên Thành đột nhiên mở miệng nói:
- Chủ tịch Nhiếp! Chuẩn bị về nhà máy Số 38 hả? Nếu tiện, chở tôi một đoạn đường. Tôi vừa lúc cũng gọi một chiếc tắc xi thuận đường về nhà.
Liếc mắt nhìn qua, tài xế và xe riêng của Tống Thiên Thành đích thật là không ở đây. Trên thực tế, chấp hành điều lệ Tam công cho đến nay cũng đạt được hiệu quả không nhỏ. Cả nước, không ít địa phương, không ít lãnh đạo, trên cơ bản sau khi tan sở đều không thể sử dụng xe công. Đương nhiên, ví dụ bản thân mình hiện tại, giữa công vụ và việc riêng, cụ thể xem anh cân nhắc thế nào. Tống Lễ Hòa như vậy, về cơ bản không ai có thể nói gì.
Mà cán bộ như Quách Thiên Thành cũng không phải không có. Điều mà Nhiếp Chấn Bang ngạc nhiên không phải là đối với việc sử dụng xe công của Quách Thiên Thành, ngạc nhiên chính là Quách Thiên Thành có ý đồ gì?
Nói không muốn gọi một chiếc xe, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không tin. Cho dù là gọi xe công, tin rằng, con người của Dương Triệu Nghiệp, chỉ cần Quách Thiên Thành mở miệng, Dương Triệu Vũ sẽ sắp xếp một chiếc xe.
Hiện tại, Nhiếp Chấn Bang đang suy nghĩ là, Quách Thiên Thành muốn gọi taxi. Việc ngấm ngầm này, trong hồ lô của Quách Thiên Thành rốt cuộc là bán thuốc gì?
Hơi trầm ngâm, Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Đương nhiên, nếu Chủ tịch Quách tiện đường, tôi đương nhiên không vấn đề gì. Tôi vô cùng vinh hạnh.
Ngồi trên xe, sau khi lái xe ra khỏi phạm vi khách sạn Kim Phàm, trên xe, Quách Thiên Thành lại mở miệng nói:
- Chủ tịch Nhiếp! Tôi thật rất ít khi thấy Bí thư Lễ Hòa đón tiếp một cá nhân long trọng như vậy. Quan hệ của Chủ tịch Nhiếp và Bí thư Lễ Hòa xem ra có vẻ không tầm thường.
Lời này, nhìn có vẻ đơn giản như là việc thường ngày, nhưng, ý trong câu nói này lại mang kiểu thăm dò. Quách Thiên Thành quả nhiên đã ngồi không yên.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, nói:
- Chủ tịch Quách nói gì vậy, Bí thư Lễ Hòa đã quá khách sáo. Trước kia, lúc tôi đương nhiệm tại Ba Thục, trong thời gian lưỡng hội năm ngoái, chúng tôi gặp qua mấy lần, chỉ đáng tiếc, lúc đó không có cơ hội quen biết với Chủ tịch Quách. Đây xem như là một việc đáng tiếc trong cuộc đời. Hai năm nay, tăng trưởng kinh tế của Cam Châu đột nhiên lớn mạnh vượt bậc. Chủ tịch Quách có thể nói là không thể không có công lao.
Ở thứ bậc này, nói chuyện chính là như vậy.. Có gì nói nấy không những là một kiểu biểu hiện không có trình độ, cũng giống như là tình thế bắt buộc. Trong thể chế, cấp Sở trở xuống, xem như quan trường. Đã đến thứ bậc này đã có thể gọi là chính trị. Con đường chính trị này là tràn đầy hung hiểm, hơi không cẩn thận, chính là muôn đời không trở lại được. Ai cũng không muốn lộ ra nhược điểm, tự nhiên mà vậy, nói chuyện cũng trở thành như thế.
Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang có hể hiểu, Quách Thiên Thành đương nhiên cũng có thể hiểu. Dừng một lát, gương mặt Quách Thiên Thành lại lộ ra một vẻ mặt suy nghĩ sâu xa. Một lúc lâu sau, Quách Thiên Thành lại mỉm cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp! xem ra thời gian vẫn còn sớm, hay là tìm một quán trà yên tĩnh chúng ta cùng uống tách trà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận