Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 673: Thông báo phê bình

Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Hoàng Húc Đông, Nhiếp Chấn Bang đứng dậy, cười nói:
- Đồng chí Húc Đông, việc gì căng thẳng như thế, nhanh vào đi. Vừa đúng lúc nhé, giới thiệu với anh một người, có thể là người anh em thất lạc của anh.
Một câu nói đùa khiến Hoàng Húc Đông hơi ngạc nhiên. Nhưng trong lòng có chút vui sướng. Chủ nhiệm Nhiếp đùa với mình, điều này chứng tỏ, Chủ nhiệm Nhiếp xem mình như người một nhà. Nếu không, là lãnh đạo, là cán bộ cấp Thứ trưởng, không thể nhã nhặn dễ thân như vậy.
Bước vào phòng, Hoàng Húc Đông cười nói:
- Chủ nhiệm, người anh em nào vậy?
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Húc Đông này, giới thiệu với anh vị này là Hoàng Húc Dương Trưởng phòng Nhân sự Cục Dân chính thành phố Lương Khê tỉnh Giang Bắc, chỉ khác một chữ với tên gọi của anh. Húc Dương trước đây là Thư ký của tôi lúc tôi ở thành phố Lương Khê. Các anh lại cùng họ, tên cũng tương tự nhau, cố gắng gần gũi nhau nhé.
Nghe câu này, Hoàng Húc Đông hướng nhìn về phía Hoàng Húc Dương, giữa hai người, nhìn tướng mạo, tuy nói không có điểm nào giống nhau, nhưng, một mặt, có lẽ vì tên gần giống nhau, tự nhiên cũng có chút thân mật gần gũi. Mặt khác, đi theo làm việc với Nhiếp Chấn Bang thời gian cũng khá lâu, đối với tính cách của Nhiếp Chấn Bang, Hoàng Húc Đông hiểu rõ, muốn có được sự tán thành của Nhiếp Chấn Bang, cũng không đơn giản. Huống hồ, người này còn là Thư ký trước đây của Nhiếp Chấn Bang, đương nhiên là có chỗ đáng học hỏi.
Lập tức chủ động giơ tay nói:
- Hoàng Húc Đông, em trai Húc Dương, hân hạnh được gặp.
Lúc này, đã xếp đặt xong công tác sau này của Trần Lạc. Coi như đã yên tâm một gánh nặng ở trong lòng. Mấy năm nay ở thành phố Lương Khê, áp lực của Trần Lạc cũng không nhỏ. Nếu nói không muốn đi, đó là giả dối. Hiện nay, có thể nói khổ tận cam lai rồi. Mọi mặt tinh thần tốt lên rất nhiều, cười nói:
- Chủ tịch, hôm nay coi như đã tập hợp đông đủ. Anh xem, Húc Đông và Húc Dương, chỉ khác biệt có một chữ, còn nữa, ba vị Thư ký của anh tập trung đông đủ cả rồi, Tiểu Quân và Húc Dương, lại thêm Thư ký Lý. Thật khó mà có được.
Cứ pha trò như vậy, không khí trong phòng trở nên nhẹ nhàng thoải mái. Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Công tác của Dịch Quân và Húc Dương tôi rất hài lòng. Hiện tại, tuy không còn ở cương vị Thư ký nữa, nhưng lại lên cương vị lãnh đạo quan trọng hơn. Trọng trách càng nặng càng phải luôn luôn ghi nhớ thân phận Đảng viên của mình, phải thận trọng mới được.
Nhìn Dịch Quân và Hoàng Húc Dương đều có một vẻ khiêm tốn học hỏi, Nhiếp Chấn Bang rất vừa ý. Quay đầu nhìn Hoàng Húc Đông nói:
- Húc Đông, cuối cùng là vấn đề gì khiến cho một Trưởng phòng lớn như anh lại luống cuống như vậy?
Nói đến vấn đề này, mọi người trong phòng đều yên lặng. Chính xác có thể khiến cho một Phó Giám đốc sở ở thủ đô, hơn nữa lại là một quan ở kinh thành xuống dưới giám sát kiểm tra thần sắc như thế này. Đều đang suy xét cân nhắc. Giang Bắc đúng là xảy ra việc gì.
Nói đến đây, gương mặt Hoàng Húc Đông lộ vẻ hơi tức giận. Nhìn vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu được, những người ngồi ở đây cấp dưới thân cận của Chủ nhiệm Nhiếp ở Giang Bắc, lập tức nói:
- Chủ nhiệm, Tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc thực sự ức hiếp người quá đáng, ngay lúc nãy, Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Giang Bắc Trần Hoa Chương gọi điện đến. Lần này, chúng ta giám sát kiểm tra, ý của Tỉnh ủy Giang Bắc là, không sắp xếp nhân viên hướng dẫn. Nói là, đây là ý kiến của đồng chí Thẩm Ngôn Thạc. Đã là kiểm tra điều lệ Tam công, để chứng tỏ sự trong sạch và chính trực của Tỉnh ủy Giang Bắc, để chúng ta tự sắp xếp hành trình và lộ trình. Anh nói xem, đây có phải là ức hiếp người không?
Vừa nói dứt lời, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang trầm xuống, nhưng ngay lập tức đã trở lại bình thường. Bộ ngành ở Trung ương xuống địa phương kiểm tra, bất kể là việc gì, dù là Ủy ban Kỷ luật Trung ương đến, địa phương phải có nghĩa vụ tiến hành phối hợp. Ở đây, hoàn toàn không tồn tại cái gì gây ảnh hưởng đến công bằng chính trực. Bởi vì, cần phải phối hợp chỉ là các phương diện ăn, mặc, ở và đi lại. Thẩm Ngôn Thạc làm như vậy, rõ ràng muốn để mình thấy khó khăn mà lùi bước.
Cái gọi là công bằng chính trực, để mặc mình kiểm tra, đây chẳng qua là cái cớ của Thẩm Ngôn Thạc ông ta mà thôi.
Sắc mặt của đám người Trần Lạc đều rất khó coi. Chiêu này của Thẩm Ngôn Thạc, mọi người đều có thể đoán được. Tĩnh lặng. Trong phòng, một không khí tĩnh lặng. Ninh Trí Viễn lại ho lên một tiếng, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tịch, hay là tôi và bố tôi gọi một cuộc điện thoại bảo bên Ủy ban nhân dân tỉnh sắp đặt.
- Trí Viễn, anh không nhìn thấy sao? Thẩm Ngôn Thạc mượn cơ hội này để nhắc nhở tôi phải nể mặt chủ. Anh nói với bố anh sắp xếp cho chúng ta, đến lúc đó Thẩm Ngôn Thạc vẫn sẽ nói. Việc này, tôi thấy hoàn toàn không cần thiết.
Nhiếp Chấn Bang cười nói.
Nhìn Húc Đông nói:
- Húc Đông, không nên sốt ruột, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Không sắp xếp thì không sắp xếp. Như vậy, anh cùng đi với Cư Bằng, để Húc Dương dẫn các anh đi thuê hai chiếc xe thương vụ. Tỉnh Giang Bắc đã muốn tránh tị hiềm thì chúng ta tự lực cánh sinh nhé.
Vừa mới tiễn đám người Trần Lạc, vừa quay người lại, di động lại reo. Số điện thoại rất quen, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười
Vừa nhận điện thoại, tiếng cười sang sảng của Điền Húc Giang liền truyền đến:
- Chấn Bang à, giờ này rồi vẫn chưa nghỉ ngơi sao?
Mình vừa đến Giang Bắc, Điền Húc Giang đã biết tin tức rồi. Rất hiển nhiên, bên Giang Bắc chắc chắn có cán bộ gọi điện cho Điền Húc Giang. Điều này cũng rất bình thường, Điền Húc Giang ở Giang Bắc được phân công quản lý công nghiệp nhiều năm, đương nhiên cũng có một đám dưới quyền ông ta.
- Chủ tịch tỉnh Điền, tin tức của ông quả là nhanh nhạy. Ông xe, về Giang Bắc, hôm nay tôi có thể nghỉ ngơi sao? Mấy cán bộ dưới quyền cũ ở thành phố Lương Khê đều đến rồi, vừa tiễn bọn họ đi. Chủ tịch Điền, có chỉ thị gì không?
Bốn năm cộng tác, quan hệ giữa hai người có vẻ rất thân thuộc, qua lại với nhau nói chuyện cũng nhẹ nhàng tùy ý.
Điền Húc Giang lớn tiếng cười ha hả:
- Được, Nhiếp Chấn Bang anh lại ép buộc tôi đến đây nữa. Cái gì là chỉ thị với không chỉ thị, chỉ thị của tôi, đại Chủ nhiệm Nhiếp anh có lúc nào nghe đâu.
Dừng lại giây lát, Điền Húc Giang lại nghiêm mặt nói:
- Lão Nhiếp à, lần này gọi điện cho anh, vẫn là ý của một vài bạn bè ở Giang Bắc. Không còn cách nào khác, danh tiếng của đại Chủ nhiệm Nhiếp anh, thật sự quá mức vang dội rồi. Hiện giờ, bọn họ đều biết giữa tôi và anh có mối quan hệ không thể so sánh một cách tầm thường. Cho nên, bảo tôi gọi điện xin anh lượng tình. Anh kiểm tra Sở Công nghiệp, hoặc thị trường chứng khoán, dù thế nào cũng phải nương tay.
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên đã hiểu rõ ý của Điền Húc Giang. Xem ra, nhân vật số một của Sở Công nghiệp và Thị trường chứng khoán đều là bộ sậu của Điền Húc Giang. Cứ như vậy, vẫn có thể cùng Ninh Thủ Thường và bộ sậu của mình liên kết lại. Nếu như vậy có thể gia tăng một ít lợi thế đối kháng Thẩm Ngôn Thạc.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Lão Điền à, tính tôi ông cũng hiểu. Nếu có vấn đề gì lớn, tôi tuyệt đối không thể nhân nhượng.
Điền Húc Giang cười. Có thể khiến Điền Húc Giang nói ra lời này đã rất khó khăn rồi. Vấn đề lớn, vấn đề gì lớn. Chính là nói, về mặt điều lệ Tam công, vượt chỉ tiêu vi phạm nghiêm trọng quy định, việc thế này, Điền Húc Giang rất tin tưởng cấp dưới cũ của mình, chưa đến nỗi hoa mắt ù tai đến mức độ như vậy. Như thế là chứng tỏ. Nhiếp Chấn Bang đã đồng ý. Có thể luôn luôn lấy công chính nghiêm minh quảng cáo rùm beng trước mặt Nhiếp Chấn Bang. Có được câu nói này, đủ khiến Điền Húc Giang cười lớn.
- Được rồi, lão Nhiếp, cái mà tôi cần chính là câu nói này của anh. Anh yên tâm, nếu bên Sở Công nghiệp và Thị trường chứng khoán, chiêu đãi công vụ, chi phí xe công vụ và chi phí xuất ngoại, ba mặt này, có bất kỳ chỗ nào vượt chỉ tiêu nghiêm trọng, không cần anh xử lý, tôi sẽ cho bọn họ khăn gói về vườn.
Điền Húc Giang hứa như đinh đóng cột
Đặt điện thoại xuống, Nhiếp Chấn Bang cay đắng cười. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang từng bước có thể hiểu được Tổng Bí thư Thẩm và Kiều Dịch Nhân vì sao có thể thuận lợi nắm giữ cân bằng sách lược như vậy. Thời gian đi theo nội bộ thể chế càng dài, bạn bè càng nhiều. Cũng giống như thời điểm này, bạn cộng tác cũ nhiều năm gọi điện thoại đến xin được chiếu cố, anh có thể làm thế nào?
Cứng quá dễ gãy, hiện nay, trong lúc vô tình Nhiếp Chấn Bang thậm chí chính mình vẫn chưa phát hiện mình đã bắt đầu từng bước chuyển biến rồi. Đương nhiên, tấm lòng son sắt kia vẫn chưa có bất kỳ sự thay đổi nào.
Sáng sớm ngày thứ hai. Vừa đi làm, Hoàng Húc Đông cùng với Lý Cư Bằng chạy đến bên Cục Sự vụ Tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc, tìm thấy Trưởng ban Thư ký tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc. Sau khi xuất trình giấy tờ của mình và công hàm của trung ương, lấy được sổ sách đăng ký xe công vụ tỉnh Giang Bắc từ Cục Sự vụ Tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc.
Cùng lúc đó, nhân viên công tác của Tổ xử lý Tam công, sau khi nghe sự việc ngày hôm qua. Tất cả mọi người, từ Nhiếp Chấn Bang đến các nhân viên bình thường, trong lòng đều thở dài một tiếng. Ở tỉnh Giang Bắc, kiểm tra thành phố Giang Châu cũng đặc biệt nghiêm khắc. Bắt đầu từ cơ quan Tỉnh ủy. Kiểm tra hai ngày liên tục, tuy nói không có vấn đề gì lớn. Nhưng vẫn không ít vấn đề nhỏ. Chẳng hạn, về mặt tiêu chuẩn rượu trà, Tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc vẫn có chút vượt chỉ tiêu. Chi phí trú ngụ, cũng có nghi ngờ vượt chỉ tiêu. Về phương diện xe công, Sở Tài chính tỉnh Giang Bắc, năm nay trang bị vượt chỉ tiêu một chiếc Audi.
- Chủ nhiệm, đối với tình hình kiểm tra các Phòng Sở trực thuộc tỉnh Giang Bắc và Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Giang Bắc, đại thể thế này. Có vẻ như, Thẩm Ngôn Thạc này đã có chuẩn bị.
Trong căn phòng của khách sạn Bạch Mẫu Đơn, sau khi Hoàng Húc Đông đem tình hình kiểm tra trong một tuần nay làm một báo cáo tỉ mỉ, cuối cùng nói lên tổng kết chung.
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang cười nhạt, nhìn Hoàng Húc Đông và Lý Cư Bằng nói:
- Ừ, việc này tôi biết.
Đợi sau khi hai người đi khỏi, Nhiếp Chấn Bang cầm điện thoại, bấm gọi một số. Điện thoại vừa thông, đầu dây kia truyền đến một giọng nói:
- Cậu ba, sao lại nhớ đến mà gọi điện cho tôi ?
Người nói là Dương An Quốc, là anh con cậu của mình. Hiện tại, Dương An Quốc đã chuyển công tác từ địa phương lên trung ương rồi. Hiện nay, đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng Pháp chế Ban Tuyên giáo trung ương
- Anh cả, chủ yếu có việc phiền anh. Lần này, em kiểm tra ở tỉnh Giang Bắc, phát hiện ra không ít vấn đề. Em muốn thông qua truyền thông trung ương tiến hành thông báo phê bình một chút.
Nhiếp Chấn Bang nhẹ nhàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận