Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 682: Nhiếp hệ vùng dậy.

Nhìn thấy dãy số hiện lên trên tờ điện báo, Ninh Thủ Thường cũng đã biết là Nhiếp Chấn Bang rồi. Xem ra, việc điều tra bên Bành Thành, trên cơ bản đã tiến đến giai đoạn cuối rồi. Bằng không, với tính cách của Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không thể nào gọi điện thoại cho ông.
Nhấc điện thoại lên, giọng nói của Nhiếp Chấn Bang liền truyền đến:
- Bác Ninh, bác có bận gì không?
Ninh Thủ Thường cười nói:
- Cũng bình thường, đợi tới khoảng 10 giờ bác phải tham dự một nghi thức ký kết hạng mục. Sao thế? Chấn Bang, có phải công tác điều tra bên Bành Thành đã tiến tới giai đoạn kết thúc rồi không?
Nhiếp Chấn Bang đến thời điểm này cũng không giấu diếm gì, Ninh Thủ Thường là người một nhà, đương nhiên không cần khách khí quá mức. Lập tức cười nói:
- Bác Ninh, đúng là không thể qua được mắt xanh của bác. Hôm nay cháu nhận được một phong thư, là thư tố váo Bí thư Thành ủy Bành Thành Văn Sài Nghênh. Đã chuyển giao qua cho tổ chuyên án Ủy ban Kỷ luật tỉnh Giang Bắc rồi. Lần này, vị trí của Văn Sài Nghênh chắc chắn không thể giữ được.
Nói chuyện với Ninh Thủ Thường, thái độ và giọng điệu của Nhiếp Chấn Bang đều được cân nhắc hết sức phù hợp. Tuy nói Ninh Thủ Thường cũng là người trong Nhiếp hệ, nhưng điều này không giống nhau. Thực sự mà nói thì Ninh Thủ Thường được xem như người của phe ông cụ, dù sao cũng người mà ông cụ đã nhận trước khi qua đời. Sau khi ông cụ qua đời, quan hệ của Ninh Thủ Thường và Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên bớt chênh lệch, bình đẳng hơn.
Hiện giờ, Ninh Thủ Thường và Nhiếp gia, nói từ góc độ thực tế hẳn là loại quan hệ đôi bên cùng có lợi, sống phụ thuộc nhau.
Đối với anh, nếu quả thật phải bày ra trước mặt Ninh Thủ Thường là người có khả năng thừa kế Nhiếp gia gì đó, có thể khẳng định rằng, dù Ninh Thủ Thường không nói gì nhưng trong lòng khẳng định cũng không thoải mái.
Thái độ như hiện nay cũng rất tốt. Không kiêu ngạo, nịnh hót lại vừa thể hiện được thái độ tôn kính của anh đối với Ninh Thủ Thường, lại thể hiện được khí chất của người đứng đầu Nhiếp gia tương lai.
Ở đầu dây bên kia, nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Ninh Thủ Thường cũng trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu nói:
- Chấn Bang, bác hiểu rồi.
Thái độ này của Ninh Thủ Thường khiến Nhiếp Chấn Bang nở một nụ cười. Không hổ là cán bộ cấp Bộ trưởng, hiện giờ xem ra, Ninh Thủ Thường năm đó từ một ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch tỉnh mới xuất hiện, đã vượt qua được Phó chủ tịch thường trực tỉnh, trực tiếp giành lấy vị trí Phó Bí thư chuyên trách. Đó cũng không phải là may mắn.
Bí thư Thành ủy của một thành phố cấp địa phương bị bắt giam lập chuyên án không phải là chuyện đùa. Đây nhất định phải trải qua hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thảo luận biểu quyết mới được. Ninh Thủ Thường lúc này nếu mạnh miệng nói gì đó, ngược lại lại không được thực tế.

Hai giờ chiều, vừa mới đi làm, không ít nhân viên công tác cũng vừa mới đến. Ninh Thủ Thường cũng vừa mới đi từ nhà qua, vừa mới vào cửa, bên cạnh, thứ ký Kim Quốc Dũng đã đứng ra, báo cáo lại:
- Thưa chủ tịch, vừa rồi Bí thư Trần ở Tỉnh ủy vừa gọi điện tới. Bí thư Thẩm thông báo các ủy viên thường vụ đang ở nhà, hai giờ rưỡi dự họp hội nghị thường vụ tại phòng họp Tỉnh ủy. Chủ yếu để bàn về chuyện của Bành Thành.
Ninh Thủ Thường gật gật đầu, tổ chức hội nghị thường vụ, chuyện này căn bản cũng không cần nghĩ nhiều, là điều đương nhiên. Chuyện của Bành Thành từ một việc nhỏ ngày càng trở nên nghiêm trọng. Hiện giờ còn liên lụy tới không ít vẫn đề của Văn Sài Nghênh, không tổ chức hội nghị thường vụ mới là chuyện lạ.
Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, trầm ngâm nói:
- Kim Quốc, bây giờ là 2 giờ 5 phút. 20 phút nữa cậu nhắc tôi nhé. Đi từ đây tới phòng họp Tỉnh ủy 5 phút là đủ rồi.
Hai giờ 19 phút, Ninh Thủ Thường gần như sát giờ mới đi. Vừa tới hành lang phía ngoài của phòng họp Tỉnh ủy. Phía đối diện Thẩm Ngôn Thạc đang xuông cùng thư ký, hai tay chống sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh bước tới.
Lúc này đây, hai vị lãnh đạo cấp cao của Tỉnh ủy Giang Bắc đều ngẩng đầu chăm chú nhìn về phía đối phương. Phía sau, thư ký của hai vị lãnh đạo cũng có công việc giống nhau, đều mang theo sổ ghi chép và chén trà.
Ninh Thủ Thường lúc này cũng mỉm cười, chủ động chào hỏi:
- Bí thư Thẩm, mời ngài!
Đã nhẫn nại ở ẩn mấy năm nay, hiện giờ lại theo Nhiếp Chấn Bang tới đây. Cơ duyên đúng dịp, lại làm khuấy động cả cái tỉnh Giang Bắc này rồi. Lần này là cơ hội tốt để Nhiếp gia vươn lên, cũng là cơ hội tốt để Nhiếp hệ được mở mày mở mặt, nhưng dù thế nào cũng không kém hơn.
Ánh mắt của Thẩm Ngôn Thạc dừng lại trên người Ninh Thủ Thường, thần sắc có chút phức tạp. Sau một hồi, hừ mũi một cãi, lập tức gật đầu nói:
- Chủ tịch Thủ Thường, cùng nhau đi vào thôi.
Lúc này, bên trong phòng hội nghị thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc đã trở nên yên lặng và nghiêm trang. Bố trí cũng hết sức đơn giản và trang trọng, hai góc đối diện đều có một quạt điện lớn đang hoạt động vù vù. Thời gian này mới là tháng tư tháng năm, nhưng trong phòng họp cũng có chút nặng nề và nóng bức.
Nhìn thấy hai vị lãnh đạo cấp cao Tỉnh ủy cùng dắt tay nhau đi tới khiến cho các ủy viên thường vụ liên can đều có chút giật mình. Các cán bộ tỉnh Giang Bắc đều biết rõ, quan hệ gữa Bí thư Thẩm và Chủ tịch tỉnh không hòa hợp lắm, thậm chí có không ít mâu thuẫn. Sao tự nhiên hôm nay bỗng chốc lại trở nên hòa thuận như vậy, còn dắt tay nhau cùng đến dự họp.
Đi đến vị trí chủ vị ở chính giữa, Thẩm Ngôn Thạc ngồi xuống. Bên trái là Ninh Thủ Thường, bên phái là Phó Bí thư Tỉnh ủy chuyên trách vad, những ủy viên thường vụ khác lần lượt được xếp hạng theo cấp bậc ở Tỉnh ủy mà ngồi.
Sắc mặt Thẩm Ngôn Thạc trở nên nghiêm trọng, ngẩng đầu nhìn mọi người chung quanh một chút, tay trái nhẹ nhàng đặt trên quyển sổ ghi chéo, chẫm rãi lên tiếng:
- Các đồng chí, lần này, chính quyền triệu tập mọi người lại, vấn đề chính liên quan tới đồng chí Văn Sài Nghênh của Bành Thành, xin thông báo một chút và định ra cách giải quyết.
Nói xong, ánh mắt của Thẩm Ngôn Thạc cũng nhìn sang phía Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tôn Đạt Lượng ngồi bên, trầm giọng nói:
- Đồng chí Đạt Lượng, liên quan tới tình hình bên Bành Thành, các anh ở bên Ủy ban Kỷ luật tỉnh là nắm rõ nhất, thông báo qua tình hình từ phía anh đi.
Sau khi lời của Thẩm Ngôn Thạc vừa dứt, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tôn Đạt Lượng lúc này cũng hơi dịch người trên ghế, ngồi thẳng dậy, rồi nhìn mọi người chung quanh một lượt, nói:
- Thưa Bí thư Thẩm, thưa các vị lãnh đạo, thưa các đồng chí, về vụ án của Bành Thành. Sau khi các đồng chí phòng Tam công tham gia, dưới sự coi trọng cao độ của Bí thư Thẩm và Chủ tịch tỉnh, sự coi trọng của Ủy ban Kỷ luật tỉnh chunghs tôi và Đảng ủy Công an tỉnh. Lập tức thành lập một tổ điều tra liên hợp từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh và sở Giám sát, sở Công an tỉnh đưa ra, tới Bành Thành. Trong quá trình điều tra mấy ngày nay, vụ án tiến triển nhanh chóng, đã tìm được không ít manh mối và chứng cứ vô cùng mấu chốt.
Quả thật, tổ chuyên án Bành Thành tìm được chứng chứ chủ yếu còn từ những báo cáo được chuyển giao từ phía phòng Tam công. Nhưng trên những hội nghị như thế này, Tôn Đạt Lượng đương nhiên sẽ không nói như vậy. Đây không phải là vấn đề có nể mặt anh ta hay không, mà là vấn đề uy tín của cả bộ máy Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
- Thông qua điều tra, Bí thư Thành ủy Bành Thành, đồng chí Văn Sài Nghênh, trong thời gian đang đảm nhiệm chức vụ Phó Cục trưởng cục Xây dựng Bành Thành, Phó chủ tịch thành phố, Phó chủ tịch thường trực thành phố, Phó Bí thư Thành ủy thành phố. Đã cung cấp không ít lợi ích và bảo hộ cho con trai tên là Văn Long hoạt động phi pháp. Dẫn đến dự tổn hại về lợi ích căn bản vô cùng nghiêm trọng của nhà nước và quần chúng nhân dân, gây ra ảnh hưởng vô cùng xấu tới Đảng và chính quyền.
Nói tới đây, Tôn Đạt Lượng dừng một chút, các nhóm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khác đã không còn ngồi với thần thái nghiêm chỉnh nữa rồi, hoặc ít nhiều cũng có chút giật mình. Việc làm của Văn Sài Nghênh quá to gan, thực sự là một lần dám mạo phạm Hoàng đế rồi.
Tiếp tục chủ đề trước đó, Tôn Đạt Lượng tiếp tục nói:
- Ngoài ra, căn cứ điều tra thì đồng chí Văn Sài Nghênh trong thời gian đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch thành phố, được phân công thiết kế và quản lý dự án đất đai đã chiếm chút lợi ích cho công ty. Trong đó, có nhận một lượng lớn hối lộ, con số vượt qua chục triệu. Tôi đề nghị, lập tức thi hành hình thức miễn chức Bí thư Thành ủy Bành Thành và chức ủy viên thường vụ đối với đồng chí Văn Sài Nghênh. Bắt giam lập án điều tra, đợi tới khi vụ án kết thúc sẽ đệ trình công tố chuyển giao lên cơ quan kiểm sát.
Lời nói của Tôn Đạt Lượng lập tức khiến không khí trong phòng họp trở nên tĩnh lặng. Nếu thảo luận vụ án có tiến triển, bộ phận phân tích dự án đương nhiên cần phải tích cực đưa ra ý kiến. Nhưng hiện giờ, Tôn Đạt Lượng lại đưa ra tổng kết cuối cùng về ý kiến xử phạt, vẫn điển hình là một đòn đánh triệt, vấn đề này có chút nhạy cảm.
Nhưng lúc này đây cũng không có ủy viên thường vuj nào dám tỏ thái độ. Nếu chỉ là suy đoán, chỉ là sẽ tiến hành bắt giam điều tra, vậy còn dễ nói, dù sao cũng chỉ là đoán chứ không phải là sự thật có tồn tại. Cứ như vậy, ở vào thế dưới sự bảo hộ của các đồng chí khác, dùng cớ này ngược lại có thể gây chút bất đồng ý kiến. Nhưng hiện giờ thì sao, trong tình hình chứng cơ hiện trường vô cùng xác thực, không có vị ủy viên nào trong hội nghị thường vụ ngốc tới mức đi giải vây giúp Văn Sài Nghênh.
- Ý kiến của đồng chí Đạt Lượng, tôi thấy rất tốt. Đối với những hành vi không coi pháp luật, kỷ luật Đảng ra gì thì cần phải có phương pháp dứt khoát và mạnh dạn như vậy. Tôi đồng ý với ý kiến xử lý đồng chí Văn Sài Nghênh của đồng chí Đạt Lượng.
Thẩm Ngôn Thạc nhìn mọi người chung quanh rồi bất ngờ lên tiếng.
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Ngôn Thạc lại chuyển ý, chậm rãi nói:
- Tuy nhiên!
Trong quan trường, trong thể chế chính trị, sợ nhất chính là những từ ngữ chuyển ý như thế này. Một khi có từ ngữ như thế này xuất hiện, đừng nghĩ rằng ban đầu là những câu nói tán dương, nhưng sau đó rất có thể lại là câu gì đó trí mạng.
Ninh Thủ Thường nghe đến đó, chân mày bỗng nhíu lại. Thẩm Ngôn Thạc nói vậy là có ý gì? Có ý đồ gì chứ?
Tiếp tục đề tài vừa rồi, Thẩm Ngôn Thạc mỉm cười nói:
- Bành Thành chúng ta là trị trấn công nghiệp trọng điểm của tỉnh Giang Bắc. Nước không thể một ngày không vua, nhà không thể một ngày không có chủ, công việc của Bành Thành không thể bị náo loạn. Tôi đề nghị, điều nhiệm đồng chí Phó Bí thư Thành ủy, đồng chí Hồ Dũng tới Bành Thành, đảm nhận chức vụ Bí thư Thành ủy.
Lời của Thẩm Ngôn Thạc vừa dứt, trong bộ máy ủy viên Tỉnh ủy, kế cả vài ủy viên trong phe phái của Thẩm Ngôn Thạc cũng phân vân gật gật đầu. Văn Sài Nghênh là người của Lý gia, mà Hồ Dũng đồng thời cũng vậy. Tuy rằng Văn Sài Nghênh ngã ngựa nhưng lại có thể để cho Hồ Dũng thăng chức, đối với Lý gia mà nói cũng coi như không có tổn thất vào đâu.
Nhưng các ủy viên thường vụ khác thì lại cau mày lại. Lời đề nghị này của Thẩm Ngôn Thạc thật sự hơi quá đáng, căn bản chính là muốn bản thân ăn cái cũng không để cho kẻ khác húp nước đây mà.
Thấy tình hình như vậy, Ninh Thủ Thường cũng ho khan một tiếng, cất lời:
- Bí thư Thẩm, cho phép tôi nói vài câu đi.
Lời nói của Ninh Thủ Thường khiến Thẩm Ngôn Thạc có chút dự cảm xấu. Nhưng Ninh Thủ Thường muốn phát hiểu, ông ta cũng không thể làm gì quá đáng, khẽ gật đầu, ra hiệu:
- Chủ tịch Thủ Thường, có lời gì mời nói.
- Thưa Bí thư Thẩm, thưa các đồng chí. Về vấn đề Bí thư Thành ủy, tôi cảm thấy lúc này đúng là thời kỳ mẫn cảm đối với Bành Thành. Đối với công tác điều tra đồng chí Văn Sài Nghênh còn chưa có kết luận rõ ràng, tôi cho rằng tốt nhất vẫn nên do cán bộ Bành Thành tạm thời chủ trì công tác cho thỏa đáng. Cá nhân tôi cám thấy Phó Bí thư Thành ủy Bành Thành, đồng chí Chu Tần An chủ trì toàn diện công tác của Thành ủy có chút thỏa đáng hơn.
Câu nói vừa dứt, các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc, không ít người đều nảy sinh suy nghĩ. Đến cùng với Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp hệ thế này là muốn vùng dậy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận