Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1212: Không liều cũng phải liều

Toàn bộ tháng giêng, trên cơ bản thì người tới chỗ Kiều tổng coi như là đã vãn hẳn rồi. Nên đi thì đều đã đi, nên thăm hỏi cũng đều thăm hỏi, nên trao đổi cũng đều trao đổi rồi.
Nói chuyện với Kiều tổng, Nhiếp Chấn Bang có thể cảm giác được ý đồ của Kiều tổng, cũng có thể nhìn ra sự tán thưởng của Kiều tổng không che dấu chút nào. Nhiếp Chấn Bang biết rất rõ, tình huống của mình khá đặc thù. Từ lúc theo chính trị cho tới này, quan hệ với đồng chí Viên Khang An và Thẩm Tu Siêu đều rất tốt, thậm chí dùng từ hòa hợp để hình dung thì có vẻ lại càng chuẩn xác hơn. Nhưng, nếu nói thật ra thì chính mình không hơn không kém chỉ là người theo phe họ Kiều mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân mà lần này Thẩm tổng lại đối với chính mình ôn hòa như vậy. Trong cuộc cạnh tranh và bố trí nhân sự trong trung tâm cửu đỉnh, ý kiến của Thẩm tổng rất rõ ràng. Bởi vì Thẩm Quốc Quyền là ứng viên do chính ông ta chọn ra, chỉ còn thiếu một bước nữa mà thôi, Thẩm Tu Siêu chắc chắn sẽ không có khả năng bỏ qua Thẩm Quốc Quyền để lựa chọn Nhiếp Chấn Bang được.
Điểm này cho dù là Kiều tổng cũng không thể không thỏa hiệp được. Mặc dù là tới cấp bậc này của Kiều tổng rồi, đó cũng là có quy tắc của trò chơi. Một việc khi không có quy tắc thì sẽ trở nên lộn xộn. Trong vấn đề bố trí ứng viên cho nhiệm kỳ kế tiếp, mặc dù Kiều tổng có suy nghĩ, nhưng cũng không thể thỏa hiệp, đây là chính trị.
Ý đồ của Kiều tổng, Nhiếp Chấn Bang cũng không tiện mà đi nghiền ngầm, nhưng nên làm thì mình cũng đã làm, nên triển khai cũng đều đã triển khai, tiếp theo đó, hai ngày mùng năm, mùng sáu rảnh rỗi này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã có kế hoạch của mình.
Mọi con đường từ trên xuống dưới đều đã đi rồi, thêm lần nữa thì cũng chỉ còn là từ dưới lên mà thôi. Ngày mùng năm tháng giêng, bảy giờ tối, hôm nay, toàn bộ câu lạc bộ Vương Triều treo biển kín khách hiếm thấy.
Hôm nay, toàn bộ Vương Triều đều bị Nhiếp Chấn Bang để trống, tối nay, đây chính là một cuộc tụ họp của các anh em trong hội.
Trong đại sảnh không có người lạ nào cả. Nhân viên phục vụ đều chọn lựa những người có tố chất đạt yêu cầu, đáng tin cậy để đảm nhiệm.
Bên phía sô pha, Lưu Côn, Triệu Tinh Long, Lý Hoa, Dương An Bang đều đã ngồi vào chỗ, bên cạnh ngồi tán loạn không ít nhân vật lớn trong nền kinh tế. Những người này đều là những nhân vật đi đầu trong các ngành nghề, lĩnh vực trong nước, tất cả đều là người trong giới thương nghiệp. Đây là thành viên trong tổ chức mà Nhiếp Chấn Bang đã gây dựng nên suốt bao năm nay, quy mô gần trăm người, bao quát đủ các ngành nghề. Có thể nói, đây là một cuộc tụ họp long trong của thương giới.
Một bộ phận các doanh nghiệp trên thực tế đều là doanh nghiệp do tập đoàn tài chính Đằng Long âm thầm khống chế cổ phần.
- Anh ba, buổi tụ họp hôm nay này, không bình thường cho lắm, anh đang có kế hoạch lớn gì rồi.
Nhìn bốn phía một lượt, Triệu Tinh Long nhận xét.
Bên này, Lưu Côn khó được không nói gì. Khác với Triệu Tinh Long, Lưu Côn có thể nói là người đi theo Nhiếp Chấn Bang sớm nhất. Năm đó, hai người thêm cả Dương An Bang, lúc cả ba cùng nhau gây dựng lên Tập đoàn Ốc Gia, rồi năm đó, lúc chính mình đi theo Tam ca đan thương thất mã lẻn vào Nga, hết thảy đều rõ mồn một trước mắt.
Lưu Côn là người quen thuộc và hiểu rõ Nhiếp Chấn Bang nhất. Không có lửa làm sao có khói. Anh ba làm như thế này, chỉ sợ không đơn thuần là bởi vì chính mình, nguyên nhân chủ yếu chỉ sợ vẫn là vì cuộc cạnh tranh cửu đỉnh trong năm nay.
Nhìn bộ dạng của anh ba, trong lòng Lưu Côn chợt hiểu, liền chậm rãi mở miệng nói:
- Tinh Long, đừng thiếu suy nghĩ như vậy, yên lặng một chút đi.
Nói xong, Lưu Côn nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Anh ba, có phải hay không là vì chuyện cạnh tranh cửu đỉnh?
Câu này vừa thốt ra, toàn trường lập tức yên tĩnh lại. Sau lưng phe phái, không riêng chỉ là lợi ích cá nhân của Nhiếp Chấn Bang. Cũng ví dụ như hiện tại, đây mới chỉ là thành viên tổ chức về mặt kinh tế, trong những người này, phần lớn đều đang nhìn vào Nhiếp Chấn Bang.
Trong chỗ này, đứng ở vị trí cao nhất là đám người Lưu Côn, Triệu Tinh Long, Lý Hoa, tất cả đều là con cháu thế gia, đằng sau đồng thời còn liên lụy tới gia tộc của chính bọn họ. Đôi khi, không phải Nhiếp Chấn Bang nói bỏ là có thể bỏ được.
Triệu Khuông Dận khoác hoàng bào, cũng không phải là không có thuộc hạ có tính toán muốn cướp đoạt lợi ích. Mà hiện tại, tình cảnh của Nhiếp Chấn Bang cũng là như thế. Đương nhiên còn chưa đến mức độ trở mặt hẳn với nhau. Hiện tại, Kiều tổng còn tại thì đại cục ổn định. Mặc kệ là ai, muốn dùng biện pháp chính diện mạnh mẽ, cứng rắn thì căn bản không thể thực hiện được. Chỉ có từ bên cạnh mà ra tay thì mới hợp lý.
Hơn nữa, đây chỉ mới là một phần. Ở trong thể chế, dưới tay Nhiếp Chấn Bang cũng còn có tổ chức khổng lồ. Những người này không nghi ngờ gì, đều là hy vọng của Nhiếp Chấn Bang để có thể càng tiến thêm một bước trong một nơi đều là nhân vật có tài này.
Loại tình huống này thật ra cũng là chuyện rất bình thường. Nhớ một lần, đã từng có một chủ doanh nghiệp khi nhận trả lời phỏng vấn của phóng viên, đã từng nói thế này.
Lúc đó, câu hỏi của người phóng viên kia là: “Ông đã là một tỷ phú với khối tài sản trị giá hơn mười tỷ đến mấy chục tỷ, đối với ông mà nói, tiền bạc cũng chỉ là một con số mà thôi, vì sao ông còn muốn lao tâm khổ tứ mà liều mạng đi công tác như vậy? Thoải mái một chút, hàng năm đi các khu du lịch nghỉ phép nổi tiếng trên thế giới, đi nghỉ phép, thư giãn. Ngày bình thường thì ở bên gia đình, chơi đùa với trẻ con, hưởng thụ niềm vui, niềm hạnh phúc gia đình, như vậy không phải là rất hay sao?
Nghe những lời này, người tỷ phú chỉ mỉm cười rồi nói:
- Năm đó, khi tôi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cũng từng nghĩ rằng, tôi chỉ cần có thể có một trăm nghìn là đời này tôi đã thấy thỏa mãn. Khi mà tôi đã kiếm được một trăm nghìn rồi, tôi lại muốn kiếm được một triệu. Tới lúc có tiền triệu rồi, tôi lại nghĩ, kiếm được đến chục triệu. Sau khi kiếm được đến chục triệu rồi, tôi lại nghĩ, nếu có thể trở thành tỷ phú thì tốt rồi. Mười năm trước, khi mà tôi trở thành tỷ phú, lúc đó tới mới phát hiện, ngoại trừ công ty, nhà ở, xe cùng một vài bất động sản ra, trong ngân hàng, số tiền gửi của tôi không ngờ là số âm. Lúc ấy, tôi còn thiếu nợ cho vay của ngân hàng đâu. Vì thế, tôi tiếp tục cố gắng. Sau khi tôi không còn nợ bất kỳ ai rồi, tôi lại quay đầu nhìn lại. Khi mà tôi muốn bỏ lại sự nghiệp của mình, quy ẩn điền viên thì tôi đây mới nhận ra, tôi đã không thể quay đầu lại rồi. Hiện giờ, dưới tay tôi có mấy chục nghìn người trông chờ tôi để có bát cơm ăn. Không nói tới quản lý cấp cao, chỉ riêng những quản lý cấp trung cùng với những công nhân viên cơ sở đều trông chờ vào tôi. Nếu tôi không làm thì sẽ có mấy chục nghìn người thất nghiệp, tôi không có cách nào đối mặt với chuyện này được.
Thực ra, ví dụ này nhìn qua thì rất phức tạp, nhưng nói thẳng ra thì cũng rất đơn giản. Khái quát lại một câu thế này, người trong giang hồ thân bất do kỷ, tình huống của Nhiếp Chấn Bang cũng là như thế. Khi bước chân vào con đường chính trị này, nó cũng giống như nhà tỷ phú kia, mong muốn làm nên một phen sự nghiệp trong chốn quan trường.
Song, khi Nhiếp Chấn Bang bước từng bước một đi ra khỏi huyện Lê, đi tới thời điểm này, cũng giống như người tỷ phú kia vậy, đâm lao thì đành phải theo lao. Nhượng bộ, lùi bước, đây là một hành vi không tôn trọng đối với thành viên trong tổ chức của mình. Con đường sự nghiệp của Nhiếp Chấn Bang đã không còn là chuyện của riêng gì hắn nữa rồi. Đằng sau đây, ẩn nấp lợi ích của quá nhiều người trong đó rồi.
Trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu nhìn Lưu Côn rồi nói:
- Côn tử, tôi cũng không muốn nói mấy lời dư thừa nữa, tóm lại, các cậu đều phải nhớ kỹ một điều, mặc kệ là trong tình huống gì, liên quan tới vấn đề này rồi, tất cả đều không thể xem thường được. Trước mắt mà nói, ra tay còn không bằng ngồi nhìn đã. Tôi có sắp xếp của mình, bên trên cũng có kế hoạch. Nếu ai dám làm bừa, đừng trách Nhiếp Chấn Bang tôi không nể tình nghĩa anh em.
Nhìn Lưu Côn, Nhiếp Chấn Bang không thể không mở miệng nhắc nhở, cảnh cáo. Có những chuyện không dễ dàng như vậy. Trong chuyện này, liên lụy tới nhiều thứ, cực kỳ phức tạp. Chỉ cần không cẩn thận là có thể vạn kiếp bất phục.
Trầm ngâm một lúc, Nhiếp Chấn Bang lại nói tiếp:
- Vấn đề của tôi thật ra vẫn là về chuyện tuổi tác. Mấy ngày nay, thông qua những chuyến thăm hỏi của tôi đối với Thẩm tổng và Kiều tổng, còn cả cả Mộc tổng thì, trên cơ bản cấp trên đã có kết luận rõ ràng rồi. Đây là một chuyện rất bình thường. Hiện tại, tôi vấn đề tôi đang suy tính không phải là về cá nhân tôi, tôi gọi các cậu tới tụ họp lại đây, chủ yếu là để tính toán chuyện của Lăng Bảo Đông ở thành phố Du Châu.
Đúng vậy, chính là Lăng Bảo Đông. Hiện giờ, Lăng Bảo Đông và Lý Quốc Hoa đã có quan hệ mật thiết, đang xây dựng thanh thế vì cuộc cạnh tranh bước vào Cửu Đỉnh. Nếu bản thân đã không còn hy vọng gì rồi, như vậy, sau khi đã cân nhắc, suy xét khái quát rồi, chúng ta nhất định phỉ kéo kẻ có sức uy hiếp nhất xuống theo mới được.
Chuyện trong thể chế có biến số quá lớn. Thời gian khoảng cách tới nhiệm kỳ tiếp theo nữa quá dài, còn cách mười hai năm nữa. Cho dù chỉ tính là tám năm thì quãng thời gian này vẫn xa vời quá mức. Trong vòng tám năm này, sẽ có chuyện gì phát sinh, sau khi Lăng Bảo Đông bước vào trung tâm cửu đỉnh thì sẽ có hành động như thế nào, ai cũng không dám cam đoan. Cách tốt nhất chính là kéo Lăng Bảo Đông xuống theo.
- Ý kiến của anh ba, tôi cảm thấy rất đúng trọng điểm. Lăng Bảo Đông này vốn có quan hệ bất hòa với anh ba, bây giờ lại thân thiết với Lý Quốc Hoa. Người này quả thật phải cẩn thận đề phòng.
Lý Hoa trầm ngâm một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.
Ai cũng hiểu rõ, con trai của Lăng Bảo Đông, Lăng Tiêu, bị Nhiếp Chấn Bang tự tay đưa vào nhà giam. Ngoài miệng thì Lăng Bảo Đông nói nghe rất hay, nói cái gì mà thiên tử phạm pháp cũng xử tội như thứ dân, khi trả lời phóng vấn với phóng viên còn lên giọng mà tỏ vẻ, Lăng Tiêu là con của ông ta, đối với hành vi phạm tội của Lăng Tiêu, ông ta cảm thấy đau đớn sâu sắc, cũng cảm thấy cực kỳ có lỗi. Là do ông ta không dạy dỗ đứa con cho tốt, cuối cùng dẫn tới việc đứa con tùy ý làm xằng làm bậy, gây tổn hại tới pháp luật. Hiện giờ, con trai ông bị bắt bỏ tù, đây là kết quả tốt nhất đối với nó. Ông ta tin tưởng sự công bình, công chính của luật pháp, đồng thời ông ta cũng kiên quyết ủng hộ và giữ gìn sự uy nghiêm của kỷ luật Đảng và pháp luật quốc gia.
Những lời này nói rất là chính nghĩa, nói rất đường hoàng, nhưng cũng chỉ lừa được dân chúng mà thôi. Từ điểm này cũng có thể nhìn ra được, ngay cả chuyện đứa con trai của mình ngồi tù mà Lăng Bảo Đông cũng có thể mượn cớ để nói sang chuyện của mình, tuyên dương cái hình tượng thanh chính liêm khiết, chí công vô tư của ông ta. Điều này nói rõ, người này rất giỏi ẩn nhẫn. Nếu Lăng Bảo Đông thực sự bước vào được một vị trí trong trung tâm cửu đỉnh, mặc kệ là vị trí nào thì đều đều là một phiền toái không nhỏ đối với Nhiếp Chấn Bang.
Hơn nữa, theo lý lịch cùng với kinh nghiệm của Lăng Bảo Đông mà nói, có khả năng nhất là Lăng Bảo Đông sẽ đảm nhiệm chức vụ thủ trưởng số hai. Cứ như vậy, đó sẽ là uy hiếp rất lớn. Phải biết rằng, kết quả bầu cử đều là thủ trưởng số hai mỗi khóa tiền nhiệm đảm nhiệm lãnh đạo của ban.
Khi mà tiếng nói của Lý Hoa vừa dứt, Dương An Bang ở bên cạnh với quan hệ hai bên, vừa là anh vợ cũng lại là anh rể của Nhiếp Chấn Bang, lúc này mới từ tốn nói:
- Tôi nghe nói Lăng Bảo Đông ở bên Du Châu bị dân chúng kêu ca rất lớn, đều nói thái độ quá hống hách, có chút chuyên quyền. Xem ra, đây cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Lời nói của Dương An Bang không thể nghi ngờ là đã thể hiện thay cho thái độ của hắn. Bên này mới chỉ vừa nói tới vấn đề chèn ép Lăng Bảo Đông lại thì hắn cũng đã chỉ ra một vài lỗ hổng và phương hướng rồi. Điều này thể hiện cái gì thì đã không cần nói cũng biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận