Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 808: Lộn xộn

Vừa nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng bật dậy, Tăng Thái Bình bị tai nạn xe? Chuyện này nếu là thật thì cả tỉnh Ba Thục sẽ nháo nhào lên ngay.
Một lãnh đạo chính cấp tỉnh bị tai nạn xe dù lớn hay nhỏ thì cũng chắc chắn chuyện này sẽ đến tai trung ương.
Nhiếp Chấn Bang đứng hẳn lên, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Đồng chí Vân Hạc đừng hoảng hốt, bí thư Tăng bị tai nạn xe, tin này là thật chứ, anh nghe được từ đâu, tình hình cụ thể như thế nào? Có thương vong gì không, hiện tình hình bí thư Tăng thế nào? Có tin tức gì cụ thể hơn không?
Nhiếp Chấn Bang lấy lại bình tĩnh rất nhanh rồi hỏi thăm cẩn thận, Tăng Thái Bình bị tai nạn xe, chuyện này đối với Ba Thục mà nói chẳng phải là chuyện tốt.
Có ảnh hưởng lớn đối với sự ổn định của đại cục bên trong tỉnh.
Lý Vân Hạc bây giờ cũng dần bình tĩnh lại, nói:
- Tin tức từ phía Hoa Chi tới, tại tuyến quốc lộ Đao Hiệu trong địa phận Hoa Chi đã xảy ra tai nạn xe. Đây là đoạn đường nguy hiểm, khó đi nhất trong tỉnh Ba Thục, toàn là đường vòng qua núi, núi cao đường dốc, có vài chỗ một bên là núi một bên là vực, tin tức có thể khẳng định chắc chắn là thật, hiện lãnh đạo phía Hoa Chi đã tới hiện trường, nguyên nhân tai nạn đang được điều tra.
Nghe Lý Vân Hạc nói vậy, Nhiếp Chấn Bang liền ngồi xuống, nếu thật sự xảy ra chuyện thì cục diện cân bằng khó khăn lắm mới đạt được trong tỉnh Ba Thục có thể sẽ gặp nguy, đừng thấy bây giờ mình với Long Canh Hoa và đám người Hầu Văn Khôi đều hoà hợp êm thấm, đó chẳng qua là có Tăng Thái Bình chèn ép nên hợp tác với nhau để tự bảo vệ mình mà thôi. Nếu Tăng Thái Bình gặp chuyện không may thì sức ép này cũng chẳng còn, thế cân bằng tất nhiên sẽ bị phá vỡ, tiếp theo lại chính là một hồi “Gió tanh mưa máu”.
Nhiếp Chấn Bang lại đứng lên trầm giọng nói:
- Vân Hạc, chuẩn bị xe đi, đồng thời liên lạc với bên quân khu Thiên Phủ.
Mượn bên quân khu Thiên Phủ một máy bay trực thăng, chúng ta sẽ tới luôn hiện trường.
Vừa xuống lầu, Nhiếp Chấn Bang liền cầm di động lên gọi, đầu dây bên kia truyền đến tiếng Tư lệnh quân khu Trương Kính Nghiệp:
- Alô!
Quân khu Thiên Phủ là một trong bảy quân khu lớn nhất trên toàn quốc, là tư lệnh viên của quân khu lớn thì thực quyền còn cao hơn nửa bậc so với Nhiếp Chấn Bang, tuy nhiên xét về cấp bậc thì quân khu cơ bản vẫn ngang với cấp tỉnh.
Hơn nữa, quân khu Thiên Phủ tuy thuộc quân Tây Nam quản lý, nhưng dù sao nơi đồn trú của quân khu Thiên Phủ vẫn là ở thành phố Thiên Phủ, có mối liên hệ chặt chẽ với tỉnh Ba Thục, đối với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Ba Thục, quân khu Thiên Phủ ít nhiều cũng phải nể mặt đôi chút.
Nhiếp Chấn Bang điều chỉnh tâm trạng một chút, mở miệng nói:
- Chào tư lệnh Trương, tôi là Nhiếp Chấn Bang của tỉnh Ba Thục, lần này xin phiền các đồng chí ở quân khu một chút.
Đầu dây bên kia, tiếng Trương Kính Nghiệp truyền tới mang theo đặc trưng của nhà binh, thanh âm to, giọng điệu gọn gàng mà linh hoạt, sang sảng rất có sức mạnh:
- Chủ tịch Nhiếp khách khí rồi, chuyện bí thư Tăng tôi đã được biết, bây giờ cũng không cần nói nhiều, cứu người quan trọng hơn, máy bay của quân đoàn sáu đã chuẩn bị xong, đợi lệnh cất cánh bất cứ lúc nào, tôi đã dặn dò cả, chỉ chờ Chủ tịch Nhiếp thôi.
Sự sảng khoái và thẳng thắn của Trương Kính Nghiệp hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Nhiếp Chấn Bang, hắn gật đầu:
- Cảm ơn chú Trương, xong chuyện này tôi xin được mời chú Trương bữa cơm.
Trương Kính Nghiệp là người của Trương gia, bất kể theo phương diện nào mà nói, Nhiếp Chấn Bang gọi một tiếng chú Trương là hoàn toàn phù hợp.
Bên kia, Trương Kính Nghiệp ha hả gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ đợi Chấn Bang mời cơm.
Tiểu Vũ lái xe như bay thẳng đến quân khu Thiên Phủ, đỗ lại trước trụ sở quân đoàn sáu.
Lúc này, trên bãi cỏ rộng cho máy bay trực thăng lên, xuống bốn phía đèn pha sáng như ban ngày, quân đoàn sáu đã được thông báo trước nên đang đợi cạnh đó, lúc này cũng theo xe của Nhiếp Chấn Bang tiến lại.
Các sĩ quan cấp úy đứng thẳng hàng phía sau Nhiếp Chấn Bang, lãnh đạo Tỉnh ủy như Phó chủ tịch tỉnh kiêm Giám đốc sở Công an tỉnh Hoàng Tiến, Phó bí thư tỉnh ủy Long Canh Hoa cùng với các chuyên gia của đại học y Ba Thục được điều động đều đã chuẩn bị xong xuôi.
- Thưa đồng chí thủ trưởng, đại đội máy bay trực thăng quân đoàn sáu của quân khu Thiên Phủ đã chuẩn bị xong, xin chỉ thị.
Người của quân đội tự nhiên có tư thế và khí phách của nhà binh.
Khung cảnh lúc này khiến Nhiếp Chấn Bang có cảm giác như lại trở về khoảng thời gian ở quân khu Tây Bắc trước kia, người đứng thẳng chào theo nghi thức quân đội rất đúng tiêu chuẩn, Nhiếp Chấn Bang ra lệnh rất tự nhiên:
- Nghỉ!
Vừa mới nói xong, Nhiếp Chấn Bang đã hơi giật mình, hiện giờ mình đã không còn ở trong quân đội nữa, lập tức vươn tay mỉm cười nói:
- Các đồng chí vất vả rồi, phải bay đêm do nhiệm vụ đặc biệt lúc này rất gấp, đích đến lại là vùng núi, điều kiện bay cực kỳ phức tạp, mọi việc xin kính nhờ các vị đồng chí.
- Xin thủ trưởng yên tâm, chúng tôi quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.
Người đứng đầu quân đoàn sáu lớn tiếng đáp.
Sau đó, đoàn người Nhiếp Chấn Bang đều lên máy bay, theo phía sau là các chuyên gia y học và chuyên viên kỹ thuật của địa học y Ba Thục. Cánh quạt máy bay xoay nhanh đưa chiếc máy bay chậm rãi bay lên không trung tiến vào bầu trời đêm.
Máy bay trực thăng quân dụng thì không nói đến chuyện thoải mái hay cách âm, tiếng cánh quạt xoay khiến tạp âm trong khoang khá lớn, bên ngoài trời tối đen như mực, Nhiếp Chấn Bang ngồi trên ghế, chăm chú quan sát phía bên ngoài.
Tình hình Tăng Thái Bình rốt cuộc như thế nào sống chết ra sao? Bị thương có nặng không hay chỉ xây xát nhẹ, tất cả cho tới bây giờ vẫn là không biết được bao nhiêu, đó mới là chuyện đáng lo nhất, nếu như bị chết hay bị thương nặng thì nên xử lý như thế nào? Ghế bí thư bỏ trống thì biết xử trí sao đây? Các gia tộc trên trung ương lại sẽ ứng phó kiểu gì, tất cả đều là những vấn đề không thể bỏ qua.
Bên cạnh, sắc mặt Phó bí thư tỉnh ủy Long Canh Hoa cũng trầm tư như vậy, sự cố này thật sự quá đột ngột, khiến cho người ta có cảm giác trở tay không kịp.
Từ Thiên Phủ đến Hoa Chi khoảng sáu bảy trăm cây số, với tốc độ của máy bay trực thăng
Quân khu Thiên Phủ phái ra chính là loại Trực Cửu tiên tiến nhất, nếu không trang bị bất kỳ hệ thống vũ khí hay chịu tải trọng nào thì hoàn toàn có thể đạt tới tốc độ gần ba trăm km một giờ.
Từ Thiên Phủ đến hiện trường vụ tai nạn tổng cộng hơn năm trăm chín mươi km, mất khoảng hai giờ thì máy bay bay đến không phận khu vực xảy chuyện.
Lúc này, xen giữa các chóp núi, đoạn quốc lộ vòng qua sườn núi, ở một chỗ vòng gấp hình chữ U khá lớn, bốn phía đã có đèn pha dựng lên, sườn núi thường ngày vốn tối đen nay lại sáng như ban ngày, máy bay trực thăng đến khiến người phía dưới đều ngẩng đầu nhìn lên.
Có thể thấy hai đầu quốc lộ phía dưới cũng đã bị phong tỏa và đều có đèn báo hiệu đang lóe lên.
Xem xét qua tình hình, một quân nhân từ khoang trước xuống báo cáo:
- Thủ trưởng, chúng ta chuẩn bị tìm chỗ để hạ cánh.
Cách chỗ xảy ra tai nạn chừng 5 km có một chỗ khá bằng phẳng. Máy bay chậm rãi hạ xuống, cánh quạt tạo ra gió mạnh khiến cho cây cối xung quanh đổ rạp.
Trước chỗ máy bay đáp xuống đã có bốn năm xe đi tới. Đầu tiên là Bí thư Thành ủy Hoa Chi Trần Tân Dân.
Chủ tịch thành phố Lương Siêu Anh, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Hoa Cương Triệu Kiến Quốc đều có mặt.
Trông sắc mặt ba người lúc này đều có vẻ rất trầm ngâm và nghiêm trọng, Trần Tân Dân thay mặt chạy ra đón:
- Chào chủ tịch tỉnh!
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, lập tức dặn dò:
- Bí thư Tân Dân, chỗ cây nông nghiệp bị hư hại bên này phải đền bù chu đáo nhé, chuyện lần này có tính chất đặc biệt nên lại phải càng chú ý, đừng để dân bị thiệt.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng xuống hỏi:
- Bí thư Tăng hiện ở đâu? Tình hình thế nào rồi?
Vừa nói tới đây thì ai nấy đều nín thinh, biểu hiện này lập tức khiến Nhiếp Chấn Bang cau mày lại, sao vừa nhắc đến chuyện chính thì lại thấy vẻ mặt này rồi.
Yên lặng, hết sức yên lặng, cảnh tượng này cũng khiến Nhiếp Chấn Bang hơi bực:
- Đồng chí Tân Dân, rốt cuộc sao lại thế này? Mọi người làm sao vậy, tình hình bí thư Tăng rốt cuộc như thế nào, câm hết rồi à? Nói đi chứ!
Lời vừa dứt thì Chủ tịch Hội đồng quản trị Hoa Cương Triệu Kiến Quốc liếc nhìn Trần Tân Dân và Lương Siêu Anh bên cạnh với vẻ mặt phức tạp rồi trầm giọng nói:
- Chủ tịch tỉnh, bí thư Tăng, Trưởng ban thư ký Lư Khánh Vũ, cả lái xe và thư ký cũng đã mất trong vụ tai nạn rồi.
Những lời này làm Nhiếp Chấn Bang lập tức khựng lại, chết cả rồi? Không ngờ đều chết cả rồi, lần này quan trường Ba Thục e là đại loạn rồi.
Tăng Thái Bình vừa chết, có nghĩa là toàn bộ quan trường Ba Thục sẽ đón một loạt những sự thay đổi lớn, các bộ hạ tâm phúc còn lại của Tăng Thái Bình đều sẽ đối mặt với vấn đề lựa chọn lại phe phái, đây mới là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai là hiện giờ hai vị trí ủy viên thường vụ tỉnh đang để trống, kẻ có tư cách trong tỉnh, ngoài tỉnh hay cả phía trung ương e là đều đã có ý cả, vậy là lại thêm một hồi đấu đá gió tanh mưa máu.
Trong thể chế, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ, tranh đấu kịch liệt nhất thường chính là về vấn đề nhân sự.
Một lúc sau, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng dặn dò:
- Vân Hạc, bây giờ cậu lập tức lấy danh nghĩa của tôi báo cáo lên trung ương xin lập tổ điều tra, điều tra tỉ mỉ nguyên nhân tai nạn. Ngoài ra, Phó bí thư Long sẽ lập tức cùng tôi về tỉnh, trong chuyện này tất phải làm tốt công tác ổn định toàn tỉnh, trong khi chờ đợi các đồng chí của trung ương đến.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang quay lại bảo Trần Tân Dân:
- Đồng chí Tân Dân, bên này các cậu phải làm tốt việc bảo vệ hiện trường và di thể người bị nạn, về thông tin truyền ra ngoài thì nhất định phải nghiêm khắc giữ bí mật, tất cả nghe theo chỉ đạo của tỉnh và trung ương, Phó bí thư Long, chúng ta đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận