Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 805-Vụ bê bối.

Hội quán thương vụ quốc tế Vân Thiên, chốn ăn chơi xa hoa nhất Thiên Phủ.
Chủ nơi này được coi như kẻ lắm mánh khóe nhất Thiên Phủ, nơi này cũng thuộc sản nghiệp của tập đoàn quốc tế Vân Thiên.
Lúc này trong phòng vip tầng năm có ba bốn gã đang ngồi trên ghế sa lon, vây quanh một gã trung niên mập mạp.
Trên bàn, các loại rượu tây đắt đỏ như Hennessy XO, Remy Martin bày la liệt, cạnh đó, một gã chừng ba mươi tuổi đứng lên bảo người bên cạnh:
- Giám đốc, lâu nay nghe nói mỹ nữ của Vân Thiên các vị đặc biệt lắm, mau gọi các em đẹp nhất ra đây, tiền không thành vấn đề.
Đợi cho giám đốc kia ra ngoài rồi, một gã trung niên trong đám mỉm cười bảo gã mập mạp:
- Chủ tịch Tô, chúng tôi sắp xếp vậy không biết Chủ tịch Tô có vừa lòng không? Chủ tịch Tô, nếu có hứng thú có thể đến thành phố Kim Đỉnh chúng tôi xem thử, tôi tin là Chủ tịch Tô mà đầu tư thì chắc chắn sẽ không thất vọng, chỉ cần Chủ tịch Tô gật đầu thì về mặt chính sách đầu tư, chúng tôi nhất định sẽ bật đèn xanh nghênh đón.
Lời vừa dứt, gã mập mạp cũng ngưng lại một chút, rồi mỉm cười nói:
- Phó Chủ tịch Thạch, các anh khách khí quá, chuyện Kim Đỉnh dù các anh không nói thì tôi cũng muốn đi xem một chút.
Trong lúc bên này đang nói chuyện thì một đám con gái dáng người mỹ lệ, quần áo lộ rõ vẻ đẹp xuân thì đã từ ngoài cửa nối đuôi nhau vào.
Lần này, lãnh đạo các đô thị cấp ba trên toàn tỉnh đều hành động, sự xuất hiện của đoàn đầu tư Đông Cảng đã tác động mạnh đến giới cán bộ lãnh đạo Ba Thục, không riêng gì Kim Đỉnh mà toàn tỉnh đều đang hành động, tiệc tùng chiêu đãi thế này là rất bình thường.
Phó Chủ tịch thành phố họ Thạch lúc này cũng cười ha hả, gật đầu nói:
- Được, được, có câu này của Chủ tịch Tô thì tôi an tâm, hôm nay chúng ta chỉ bàn về “cái đẹp” thôi!
Trong lúc nói chuyện thì Chủ tịch Tô cũng đã chọn lấy hai em dáng người cao gầy bảo ngồi xuống, không thể không khen cái tên mập mạp này rất có mắt nhìn người, hai em đều chừng cao trên mét bảy, dáng người mẫu, ****, mặt mũi tinh khôi, tóc duỗi thẳng tắp xõa vai, trông rất hấp dẫn.
Chủ tịch Tô chọn xong thì bên này, đám cán bộ thành phố Kim Đỉnh đều nhìn về Phó Chủ tịch thành phố bên cạnh, lúc này Phó Chủ tịch Thạch cũng hiểu mình mà không chọn thì những người khác nhất định sẽ có chút mất hứng.
Lập tức, phó chủ tịch Thạch cũng chọn lấy một em dáng người nhỏ xinh, lại có khuôn mặt trẻ con, những người khác cũng đều chọn lấy một em.
Giám đốc kia thấy vậy thì cười tươi như hoa, xua tay cho đám con gái còn lại nhanh chóng ra ngoài, lúc này mới cười nói:
- Các sếp cứ chơi thong thả ạ!
Mấy em ngồi trên xô- fa rất giỏi thay đổi không khí, chẳng mấy chốc trong phòng đã náo nhiệt hẳn lên.
Chủ tịch Tô sớm đã tay ôm tay nắn, đôi tay không biết đã phiêu lưu đến chỗ nào, trong phòng thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng cười mờ ám.
Chuyện như vậy không riêng gì Kim Đỉnh mà không ít lãnh đạo trong toàn tỉnh đều đang làm, các ông chủ của đoàn đầu tư Đông Cảng về đây khiến các đô thị cấp ba đều tự thể hiện thần thông ra lôi kéo.
- Chủ tịch Tô, đợt đầu tư này mong được anh chiếu cố, có gì xin Chủ tịch Tô cứ yên tâm, chúng tôi có thể giúp sức hỗ trợ cho anh, tuyệt đối sẽ không khiến Chủ tịch Tô thất vọng.
Rượu quá ba tuần rồi, không khí trong phòng cũng náo nhiệt hẳn, bên cạnh có mấy người đang chơi đổ xúc xắc với các em.
Chủ tịch Tô vẫn đang tích cực hoạt động, hai tay không biết từ khi nào đã luồn vào trong quần áo rồi.
Chủ tịch Tô đang chuẩn bị mở miệng trả lời thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng ồn ào rồi có người đạp tung cửa xông vào.
Một đội cảnh sát vũ trang từ bên ngoài xông thẳng vào, bật hết đèn trong phòng lên, các cô gái vốn đang uống rượu, hát ca, gợi tình lập tức đều ôm đầu ngồi xổm xuống sàn, chuyện thế này họ đã gặp nhiều nên căn bản cũng không sợ hãi.
Ông chủ khắc có cách, bắt gái ngồi bàn khác gì bắt Cóc bỏ đĩa, xộ khám rồi nộp ít tiền là lại được về.
Thật ra thì đám người phó chủ tịch Thạch và Chủ tịch Tô mới lập tức bối rối, Chủ tịch Tô nhìn phó chủ tịch Thạch bên cạnh, có vẻ giận bảo:
- Ông Thạch, chuyện gì thế này?
Trong giọng nói, Chủ tịch Tô có vẻ khá bất mãn, bị bắt mặc dù không có gì đáng để bàn nhưng tin này có thể sẽ truyền đi rất nhanh, về sau ông ta còn mặt mũi nào mà giao thiệp bên ngoài.
Phó Chủ tịch thành phố trong lòng cũng hết sức căm tức, đám người Thiên Phủ thật không ra gì.
Bình thường thì chẳng hề để ý, cố tình nhằm lúc đoàn đầu tư Đông Cảng đến rồi mới hành động, đây chẳng phải rõ ràng là không muốn cho các nơi khác “kiếm cơm” hay sao?
Nhưng phó chủ tịch Thạch sao biết được hành động lần này căn bản cũng không phải là Thiên Phủ mà là sở Công an tỉnh trực tiếp ra tay, người chỉ huy chính là Chủ tịch tỉnh Nhiếp.
Tại văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang lúc này đã là mười hai giờ khuya.
Thế nhưng phòng làm việc vẫn sáng đèn.
Trên ghế sa lon giữa phòng, Nhiếp Chấn Bang ngồi một bên, chân bắt chéo, trên tay bưng một chén trà tử sa, có vẻ hết sức thản nhiên và nhàn nhã.
Chủ nhiệm ban Chính trị Pháp luật Hầu Văn Khôi bên cạnh, Phó chủ tịch tỉnh Hoàng Tiến đều có mặt, trong văn phòng rất yên lặng, Hầu Văn Khôi có chút sợ hãi, lo lắng khẽ nói:
- Chủ tịch tỉnh, đợt hành động sấm sét tối nay có phù hợp... ?
Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Hầu Văn Khôi, nói:
- Bí thư Văn khôi đang lo các đồng chí dưới đó sẽ có ý kiến đúng không.
Hầu Văn Khôi gật đầu nín thinh, lần này Chủ tịch tỉnh Nhiếp tỏ ra rất quyết đoán, thống nhất hành động nhắm đến các tụ điểm ăn chơi, khách sạn lớn trên toàn thành phố, sở Công an tỉnh và trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh triệu tập hơn hai ngàn người, tiến hành kiểm tra và triệt phá trên toàn thành phố Thiên Phủ ngay giữa đêm.
Tại thời điểm cực kỳ nhạy cảm này, khi đoàn đầu tư Đông Cảng có không dưới hàng trăm đại diện và chủ tịch công ty đều có mặt ở đây, các đô thị cấp ba trên toàn tỉnh đều cố thể hiện thần thông, tung một mẻ không chừng các cán bộ lãnh đạo đô thị cấp ba đều sẽ vào tròng.
Mẻ lưới này có thể sẽ gây chấn động lớn xuống dưới, đến lúc đó thì toàn bộ áp lực đều sẽ dồn lên người họ Hầu. Tuy là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, là Chủ nhiệm ban Chính trị Pháp luật là không sai, nhưng đối đầu với cán bộ toàn tỉnh thì ngẫm lại cảm giác này khiến cho Hầu Văn Khôi run như cầy sấy.
Nhìn bộ dạng của Hầu Văn Khôi, Nhiếp Chấn Bang cười bảo:
- Bí thư Văn Khôi có thể yên tâm, chuyện này trong lòng tôi biết rõ, giờ sở dĩ làm như vậy, mục đích của tôi chính là muốn xoay chuyển quan niệm cố hữu của cán bộ chúng ta.
Một lúc sau, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm giọng nói tiếp:
- Cho tới nay, về chuyện thu hút đầu tư, các đồng chí ở dưới đều lầm lẫn, luôn cảm thấy rằng các ông chủ đã đến đây, đã mang tiền đến đầu tư, muốn ở lại thì nhất định phải ăn uống chơi bời. Thế vẫn chưa đủ, lại còn đưa ra nhiều chính sách ưu đãi bất chấp mọi nguyên tắc, làm mọi cách muốn có được nguồn tài chính. Nhưng đến khi thực sự rót xuống địa phương thì có được bao nhiêu có ích cho phát triển kinh tế xã hội, tạo được bao nhiêu việc làm, giúp ích được cho dân bao nhiêu, tất cả đều thành lời nói suông chứ chẳng ai còn quan tâm nữa, quan niệm như vậy là không được. Cho nên giờ tôi phải bắt tay vào để xoay chuyển hoàn toàn quan niệm đó.
Nói tới đây thì bỗng có tiếng gõ cửa, ngay sau đó, Lý Cư Bằng dẫn tổng phụ trách hành động lần này, Phó giám đốc thường vụ sở công an tỉnh Hạ Dũng đi vào, khẽ báo cáo:
- Chủ tịch tỉnh, bí thư Hầu, anh Hoàng, hành động lần này đã kết thúc.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, gật đầu nói:
- Giám đốc sở Hạ, nhìn sắc mặt anh thì hành động lần này e là không tốt lắm đâu, nói một chút coi rốt cuộc là tình hình ra sao?
Nghe lời của Nhiếp Chấn Bang, trong lòng Hạ Dũng rất căng thẳng, hành động lần này e là động tĩnh quá lớn. Nghĩ đến đám cán bộ lãnh đạo bị bắt, Hạ Dũng cắn răng một cái, nói:
- Chủ tịch tỉnh, hành động lần này không thông báo đến thành phố Thiên Phủ, giữ bí mật về thông tin, đồng thời, thống nhất hành động kiểm tra năm mươi sáu hộp đêm, câu lạc bộ và khách sạn tại Thiên Phủ, tổng cộng bắt được tám mươi hai lãnh đạo các địa phương. Chức vụ cao nhất là Phó giám đốc sở, tám mươi hai doanh nhân Đông Cảng, tổng cộng dính dáng đến mười ba đô thị cấp ba, trong đó, có năm người có khả năng dính đến mua dâm.
Đáng xấu hổ thật, đây tuyệt đối là vụ xì căng đan lớn, Nhiếp Chấn Bang cũng khá ngạc nhiên, thật không ngờ muốn sửa chữa quan niệm về đầu tư nên mới chuẩn bị dạy cho đám cán bộ lãnh đạo một bài học khắc sâu, ấy vậy mà lại khui ra chuyện chơi gái, cừ thật, cán bộ lãnh đạo nhà nước cũng chơi gái.
Một lúc sau, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Giám đốc sở Hạ, sự việc này nhất định phải giữ bí mật thật nghiêm, các lãnh đạo đô thị cấp ba thả ra đã, nhưng hồ sơ vụ án phải lưu lại toàn bộ, không cần phải lo lắng nữa, tóm lại chuyện này nhất định phải khống chế trong phạm vi kiểm soát được chứ không thể coi nhẹ. Danh sách vụ việc hôm nay nhớ gửi cho tôi một bản, với năm cán bộ lãnh đạo chơi gái kia cứ cho văn phòng quản lý trị an phạt cảnh cáo.
Lúc xử lý, Nhiếp Chấn Bang đã đắn đo sao cho đúng mực, việc gì nên làm, việc gì không nên làm, Nhiếp Chấn Bang vẫn phải giữ chừng mực. Có ghi chép, có danh sách thì cũng có nghĩa đã nắm thóp được những người này, sẽ dễ dàng xử trí hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận