Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1002: Cung Chính đến nhà.

Cục diện này, tất cả các ủy viên thường vụ đều không dự liệu đến, Tần Quảng Hán hay Diêu Định Quốc cũng thế đều không ngờ là Văn Bảo Quý và Hạ Ngọc Sanh, hai người cố chấp của tỉnh Hồng Giang trước đây, hai người này vì chức vị có thể gây rối không thể can ra được, người làm Trương Thiên Việt nổi giận đến ngã bệnh mà giờ phút này không ngờ có thể đưa ra lựa chọn này.
Điều này... điều này quả thật không thể tin nổi, bí thư Nhiếp đáng sợ đến như vậy sao?
Mặc dù nghi ngờ, nhưng sự việc đã như thế, mọi người đều không dám tỏ vẻ gì.
Tiếp theo, Trần Nhạc, Hứa Hồng Chuyên, bao gồm cả Vi Lâm, một hệ phái của Nhiếp Chấn Bang đều sôi nổi phát biểu ý kiến, tuy nội dung nói chuyện không giống nhau, nhưng ý tứ đều là chung về một mối, là cùng một thái độ tán thành ý kiến của Ban Tổ chức.
Nhìn đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng rất hài lòng, hệ phái này của mình, trong thường vụ tỉnh ủy có ba người tâm phúc chính, lại thêm một Vi Lâm dựa dẫm chính là đã có bốn phiếu, bản thân một phiếu nữa là năm, vừa vặn đủ mắc trong đường dây này.
Đối với hội nghị thường vụ tỉnh ủy có lực khống chế rất lớn, nhưng lại không thể khiến người ta cảm giác khống chế triệt để, không thể dẫn đến trung ương kiêng kị và chỉ trích. Hiện nay Văn Bảo Quý và Hạ Ngọc Sanh đều nhìn sắc mặt mình mà làm việc, tuy là tạm thời, nhưng cũng đủ làm rất nhiều việc.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Đã như vậy, tôi thấy hay là giơ tay biểu quyết đi!
Là người đứng đầu, quyết nghị của hội nghị thường vụ phải chăng là biểu quyết, đây là một đại sát khí của người đứng đầu Đảng ủy, đây cũng là một cách thức giữ gìn uy tín bản thân tốt nhất.
Cũng giống như hiện nay, trong lúc tình thế nghiêng về một bên của hội nghị thường vụ Đảng ủy, Nhiếp Chấn Bang có thể khống chế hướng đi của hội nghị bước vào trình tự biểu quyết, nhưng nếu gặp phải vấn đề không thể giải quyết, vậy thì người đứng đầu có thể tạm thời gác lại đề án, đây chính là một ưu thế cực lớn, đây chính là người đứng đầu ủy ban cũng không thể so sánh được.
Tiếp theo là quá trình biểu quyết, đương nhiên không có bất cứ sự trì hoãn nào, lời nói của Nhiếp Chấn Bang hạ xuống, bên này, Lý Úy Nhiên, Hứa Hồng Chuyên, Trần Nhạc cùng Vi Lâm đều giơ cao tay của mình. Bên cạnh, Văn Bảo Quý và Hạ Ngọc Sanh cũng là thái độ ủng hộ, giờ phút này không giơ tay không phải tự mình vả vào mặt mình sao? Hai người cũng giơ tay theo sát phía sau, đã bảy phiếu, kế sau đây, Diêu Định Quốc, Tần Quảng Hán cùng Chu Truyền Gia đều giơ tay tỏ vẻ tán thành.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cung Chính, Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Lý Hồng cùng với Tư lệnh quân phân khu Trần Đống Lương cũng giơ tay đồng ý. Nhìn đến đây, Nhiếp Chấn Bang gật đầu rất hài lòng, mỉm cười giơ cánh tay phải của mình, mở miệng nói:
- Thông qua toàn bộ phiếu.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn Lý Úy Nhiên nói:
- Trưởng ban Úy Nhiên! Anh là Trưởng ban của Ban Tổ chức, một việc không phiền hai chủ, tiếp sau đây, tôi thấy là do anh đại diện bên Tổ chức tiến hành bàn chuyện với mấy đồng chí này, mặt khác, bên Ban Tổ chức cũng có thể bắt đầu chuẩn bị công bố cáo thị đảm nhiệm chức vụ, đợi sau thời kỳ công bố, lập tức sắp đặt nhậm chức.
Hội nghị mở đến đây đã đi vào phần cuối, bên này sau khi Nhiếp Chấn Bang tuyên bố tan họp, tất cả mọi người đều đứng lên.
Vừa về đến phòng làm việc, bước vào cửa, phía sau lưng, Hồng Phong nói nhỏ:
- Bí thư Nhiếp!
Vừa quay đầu, lại nhìn thấy Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cung Chính đã đứng sau lưng mình, hơi sửng sốt, Nhiếp Chấn Bang vẫn là gương mặt mỉm cười, nói:
- Đồng chí Cung Chính đã đến, xin mời vào!
Rất nhiệt tình nghênh đón Cung Chính vào phòng làm việc của mình, ngồi trên sô pha của khu vực tiếp khách, rút ra một điếu thuốc chuyển đến cho Cung Chính.
Bên cạnh, Hồng Phong đang rót trà, Nhiếp Chấn Bang trong lòng cũng trở nên trầm tư, con người Cung Chính trong tỉnh Hồng Giang cũng xem là một người khá trầm tính, không nhiều lời, không nhiều chuyện, dường như việc trong tỉnh Hồng Giang đều không liên quan đến ông ta, tất cả tâm tư đều đặt vào công tác kiểm tra kỷ luật.
Đối với Cung Chính, Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng, tán thưởng, nhiều năm như vậy, Nhiếp Chấn Bang đều đảm nhiệm qua chức quan ở nhiều nơi, lúc đảm nhiệm chức vụ Tam công lại càng đi không ít nơi, càng là địa phương nghèo khó càng dễ nảy sinh hủ bại, vì địa phương nghèo khó, mức độ quan tâm của dư luận và truyền thông không nhiều, sự giám sát của bên ngoài càng ít, quyền lực sản sinh hiệu quả càng lớn nên càng là vùng đất thuận lợi nảy sinh hủ bại. Nhưng trên dưới của tỉnh Hồng Giang, nền cai trị của địa phương xem như trong sạch, điểm này khiến Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng, đây cũng là có công của Cung Chính.
Bình thường, Cung Chính không dễ đến cửa, nhưng mỗi lần Cung Chính vào cừa tất nhiên sẽ có chuyện, trước đây đối với thư tố cáo của Hứa Hồng Chuyên không phải là Cung Chính đưa tới sao?
Trầm ngâm một lát, chấn chỉnh lại suy nghĩ và lời nói của mình, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Đồng chí Cung Chính! Mời anh hút thuốc.
Bí thư Nhiếp đích thân châm lửa, điều này khiến Cung Chính hơi có cảm giác nhận được sủng ái mà lo sợ, thường ngày giữa mình và bí thư Nhiếp ít có dịp quan hệ, về cơ bản ngoại trừ giao lưu công tác, nhiều nhất chính là lúc tan sở gặp mặt gật đầu chào mà thôi.
Đối với Bí thư Nhiếp, Cung Chính hết sức bái phục, là một cán bộ kiểm tra kỷ luật lão thành, tên Nhiếp Chấn Bang này với Cung Chính hoàn toàn không phải xa lạ. Mười mấy năm trước, lúc mình đảm nhiệm chức vụ Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra kỷ luật tỉnh Hồng Giang, Nhiếp Chấn Bang lúc đó là cán bộ của Ủy ban Kiểm tra kỷ luật trung ương, về sau Ủy ban Tam công và Bộ phận Kiểm tra kỷ luật liên hệ chặt chẽ, một vài điểm này khiến Cung Chính đối với Nhiếp Chấn Bang rất quen thuộc, cũng rất bái phục.
Thời gian trôi qua mọi việc cũng thay đổi, bản thân vẻn vẹn chỉ tăng nửa chức, mà Nhiếp Chấn Bang lại nhảy vọt lên thành thủ trưởng của mình.
Đối với việc này, Nhiếp Chấn Bang không thể nào để ý, dù sao năng lực, bối cảnh và tiềm lực của Nhiếp Chấn Bang đều mạnh hơn mình, một vài thứ không thể ao ước. Nhưng sau khi Nhiếp Chấn Bang nhậm chức ở Hồng Giang, làm gương cưỡi xe đạp đi làm, hành động này Cung Chính vô cùng bái phục.
Trầm ngâm giây lát, Cung Chính cũng sắp xếp lại suy nghĩ và lời nói của mình. Sau khi dừng lại một chút, lúc này mới mở miệng nói:
- Bí thư Nhiếp! Lần này đến đây, chủ yếu có một việc muốn báo cáo qua một chút với anh.
Nói xong, Cung Chính dừng lại một chút, lại tiếp tục nói:
- Bí thư Nhiếp! Trước đây, sau khi vụ án của huyện Khánh An kết án, Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhận được không ít tố cáo, trong một vài bất động sản và hạng mục nhà ở dành cho người có thu nhập thấp của thành phố Hồng Thành và thành phố Cảnh Sơn, xuất hiện không ít vấn đề. Một mặt, giá cả đất đai dùng giá cực kỳ rẻ chuyển nhượng cho công ty bất đồng sản khai thác giành món lợi kếch sù. Mặt khác, trong xây dựng nhà ở dành cho người có thu nhập thấp, xuất hiện không ít trường hợp mạo nhận là nhà ở cho người có thu nhập thấp, sau đó những dự án nhà ở cho người có thu nhập thấp này lại dùng giá cả của nhà bình thường bán ra chiếm lấy món chênh lệch lớn.
Sau khi nói xong, Cung Chính chăm chú nhìn Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Bí thư Nhiếp! Anh xem... ?
Ủy ban Kỷ luật, tuy nói là đơn vị độc lập phá án, ở phương diện độc lập lại có quyền tự chủ rất mạnh, nhưng bất kể nói thế nào thì Ủy ban Kỷ luật cũng xếp vào phạm vi quản hạt của Đảng ủy, vẫn là dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy, đây là một sự thật không thể thay đổi.
Có lúc, Ủy ban Kỷ luật xử lý án cũng cần sự chỉ đạo của tỉnh ủy, có lúc trong xử lý án và xây dựng kinh tế, xử lý án nhường đường cho xây dựng kinh tế, đây cũng là việc rất bình thường.
Nhiếp Chấn Bang đang trầm tư, đối với đường đi nước bước của bộ phận Kiểm tra kỷ luật, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không xa lạ ngược lại rất quen thuộc, từ hiện tại để xem xét
Việc này một khi đào bới ra chắc chắn là một chuyện lớn của tỉnh Hồng Giang, trước mắt trong nước đang khống chế giá cả nhà ở, hai phía trung ương và nội các chính phủ, Tổng bí thư Kiều và Thủ tướng Mộc cũng nhiều lần nhấn mạnh và nhắc lại khống chế nghiêm ngặt giá nhà, điều này thể hiện đầy đủ quyết tâm điều tiết giá nhà của trung ương.
Giá nhà tỉnh Hồng Giang, tuy so với tỉnh thành anh em là không cao, nhưng đối với mức độ thu nhập kinh tế của Hồng Giang mà nói thì, giá cả chắc chắn là cao.
Đối với việc khống chế bất động sản, mình vẫn chưa ra tay lại xuất hiện tình huống như vậy, có thể thấyÌ ở đây bất kể người tố cáo là ai, mục đích gì rốt cuộc là nhằm vào ai. Nhưng có thể khẳng định, việc này chắc chắn không phải tin đồn vô căn cứ, chắc chắn không phải chứng cứ bịa đặt không có chút sự thật.
Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang nhìn Cung Chính nói:
- Chủ nhiệm Cung! Ý của tôi là việc này tạm thời chỉ có thể gác lại.
Lời này của Nhiếp Chấn Bang nói ra cũng cần phải chịu trách nhiệm, một chút không cẩn thận sẽ khiến người ta cảm giác mình đang thiên vị.
Nhìn Cung Chính, Nhiếp Chấn Bang chính là muốn xem diễn biến thay đổi thái độ của Cung Chính, chính là muốn nhìn xem Cung Chính rốt cuộc là trạng thái tâm lý gì.
Giờ phút này, Cung Chính lại không chút do dự, gật đầu nói:
- Tôi cũng cảm thấy phải gác lại.
Lời nói của Cung Chính, ngược lại khiến Nhiếp Chấn Bang thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nếu Cung Chính không chút do dự, dứt khoát gật đầu đồng ý, Nhiếp Chấn Bang phải một phen cân nhắc cẩn thận. Nhưng hiện tại thì sao? Nhiếp Chấn Bang lại hiểu thấu, xem ra cách nghĩ của Cung Chính và mình cũng giống nhau, nhìn thấy được bản chất sự việc trong đó, không muốn cho người ta làm vũ khí sử dụng.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Trước mắt, công tác chủ yếu của tỉnh ủy vẫn là phương diện xây dựng kinh tế, dưới điều kiện tiên quyết của hội chợ du lịch, việc khác đều phải tạm thời nhường đường cho hội chợ du lịch. Đương nhiên, việc này chắc chắn không phải là tin đồn vô căn cứ, đối với chuyện này theo tôi thấy, bên Ủy ban Kỷ luật tỉnh có thể áp dụng hình thức ngấm ngầm điều tra, tiến hành âm thầm điều tra việc xây dựng và phân phối nhà ở cho người có thu nhập thấp của thành phố Hồng Thành và thành phố Cảnh Sơn, tập hợp tài liệu và chứng cứ. Chủ nhiệm Cung, việc này chúng ta lập tức duy trì liên lạc và chia sẻ nhé! Có tình huống gì, anh lập tức gọi điện cho tôi.
Băn khoăn của Nhiếp Chấn Bang rất lớn, trong tình huống này, một cửa tham gia triển lãm hội chợ du lịch, trong thành phố Hồng Giang tuyệt đối không thể xảy ra việc gì, đây không chỉ là hình tượng và thể diện, đây là vấn đề liên quan đến đại cục đầu tư, việc này không dễ xem thường.
Thử nghĩ xem, anh tham gia hội chợ du lịch, nói tốt thế nào, nói môi trường đầu tư của Hồng Giang thế nào, nhưng đột nhiên Hồng Giang lại xuất hiện vấn đề hủ bại nghiêm trọng, tất nhiên Hồng Giang đưa ra phản ứng, nhưng nhà đầu tư xem xét thế nào? Nghĩ gì? Đây không phải tự mình tát vào mặt mình sao?
Cung Chính lúc này cũng gật gật đầu, ý của Nhiếp Chấn Bang, Cung Chính rất rõ, lập tức gật đầu nói:
- Chỉ thị của bí thư Nhiếp tôi nhất định làm theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận