Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 710: Nước cũng không nông.

Hội nghị cán bộ và lãnh đạo kết thúc, sau khi mọi người ra về, Tăng Thái Bình đứng dậy, mỉm cười nói:
- Trưởng ban Thạch, buổi trưa chúng tôi đã chuẩn bị rượu nhẹ, một là cảm ơn Trưởng ban Thạch gửi đến cán bộ ưu tú như vậy, hai là muốn chào đón đồng chí Chấn Bang.
Nói tới đây, Tăng Thái Bình dừng một lát, nói đùa:
- Trưởng ban Thạch, chủ tịch Chấn Bang xin yên tâm, vấn đề chiêu đãi chúng tôi nghiêm túc thực hiện theo tiêu chuẩn của điều lệ Tam công.
Nói như vậy khiến mọi người đều mỉm cười, Nhiếp Chấn Bang lúc này nho nhã cười nói:
- Bí thư Tăng không hổ là trưởng ban, tổ kiểm tra điều lệ Tam công đã đi rồi, Tăng Thái Bình vẫn kiên quyết trước sau như một, tôi tin rằng việc cắt giảm chi phí Tam công nhất định thành công viên mãn.
Biểu hiện của Chấn Bang khiến Thạch Kiến Đông gật đầu không ngừng. Vừa nãy Tăng Thái Bình nói vậy đương nhiên là vui đùa nhưng lại hàm chứa ý tứ châm biếm, e rằng Tăng Thái Bình vẫn bất mãn việc phòng Tam công ban đầu xử lý kiểm tra tỉnh Ba Thục, nhưng Nhiếp Chấn Bang đã tránh đi đề tài này, ngược lại còn lấy hình thức biểu dương ép Tăng Thái Bình một bước, năng lực này đích thực là biểu hiện của người có kinh nghiệm trong chính trị.
Thạch Kiến Đông liền ha hả cười nói:
- Bình thường tôi không ăn cơm đâu, nguyên nhân chủ yếu là sợ ảnh hưởng đến công việc của các đồng chí, nhưng hôm nay đồng chí Tăng Thái Bình có lời mời nhiệt tình như vậy thì tôi không khách khí nữa.
Bình thường mặc dù Bí thư Tỉnh ủy nhậm chức, về cơ bản có một Phó trưởng ban thường trực đến đây là đủ, nhưng lần này Nhiếp Chấn Bang nhậm chức, lại có Thạch Kiến Đông đích thân hộ tống, ẩn chứa ý tứ đó là vì Nhiếp Chấn Bang nên khống chế khí thế của đối phương. Bây giờ Thạch Kiến Đông phá lệ tham gia tiệc rượu cho thấy thái độ quá rõ ràng rồi.
Đoàn người tiến về nhà khách Tỉnh ủy mới xây nằm bên cảnh trụ sở của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, trong phòng Tử Đông Các của nhà khách Tỉnh ủy Ba Thục.
Bộ máy lãnh đạo thường vụ ủy viên tỉnh Ba thục, thêm Thạch Kiến Đông và Nhiếp Chấn Bang ngồi thành một bàn, trong lúc đợi mang thức ăn lên, Tăng Thái Bình cười nói:
- Chủ tịch Chấn Bang, bây giờ chúng ta là chiến hữu cùng chung chiến hào, bắt đầu từ bây giờ chúng ta cùng chung trụ sở làm việc, tôi muốn giới thiệu các ủy viên thường vụ và các đồng chí khác.
Việc Chấn Bang đến đây, trong lòng Tăng Thái Bình thấy vô cùng phức tạp, khách quan mà nói, làm việc với Nhiếp Quốc Uy trong vài năm, quan hệ của Tỉnh ủy Ba Thục với chính phủ khá tốt, Nhiếp Quốc Uy là lãnh đạo khá mạnh mẽ cứng rắn, đó là cơ sở tốt đẹp của các mối quan hệ.
Thậm chí vài năm trở lại đây tình bạn của hai người khá được, nhưng đứng ở góc độ khác mà nói, Tăng Thái Bình có chút khó chịu.
Nhiếp Quốc Uy được điều nhiệm đến trung ương, đó có thể nói là một bước lên trời, điều này cho thấy là ghen tị khỏi phải nói rồi, bây giờ Nhiếp Quốc Uy vừa mới đi thì Nhiếp Chấn Bang lại đến, cảm giác giống như mình là hoạn quan vậy, hầu hạ hai cha con nhà này.
Nhưng phong cách xử sự và thái độ của Nhiếp Chấn Bang khiến trong lòng Tăng Thái Bình dịu đi chút ít, cũng vì sự coi trọng của Kiến Đông với Nhiếp Chấn Bang nữa.
Lúc này Tăng Thái Bình điều chỉnh lại thái độ của mình, trong lời nói của Tăng Thái Bình có thể nghe hiểu.
Một là không có cậy già lên mặt, xưng hô với Nhiếp Chấn Bang là tiểu chủ tịch Nhiếp, hay đồng chí tiểu Nhiếp gì gì đó, ngoài ra không công thức hóa việc gọi Nhiếp Chấn Bang là Chủ tịch Nhiếp, thậm chí cả ý tứ Chủ tịch tỉnh trong đó.
Nhiếp Chấn Bang không hề cự tuyệt ý tốt của Tăng Thái Bình, lần đầu tiên đến đây, vì là mới đến nên không có tư cách nói gì nhiều, việc hiểu biết tỉnh này chỉ có thể hỏi từ cha một số thứ. Nhưng bây giờ có thể thấy, thời gian nửa năm ngắn ngủi, cục diện của tỉnh Ba Thục có sự thay đổi về chất so với nửa năm trước. Nếu vậy thì kinh nghiệm và tin tức mất đi phân nửa tác dụng. Lúc này Nhiếp Chấn Bang chỉ có thể làm theo nguyên tắc nghe nhiều, nhìn nhiều, nói ít đi thì sẽ không dễ dàng đắc tội với bất cứ ủy viên nào.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang cười và để lộ vẻ mặt mang hàm ý cảm tạ:
- Những lời của Bí thư Tăng xem ra nói trúng tâm trạng của tôi rồi, các vị đang ngồi đây, đều là những lão đại, lão tiền bối, trừ quan hệ thân thuộc của tôi với bạn học hồi ở trường đảng là lão Tôn ra thì các đồng chí khác xem ra cái gì tôi cũng không rõ, có sự giới thiệu của bí thư Tăng, công tác của tôi xem ra có thể thoải mái rất nhiều rồi.
Nhiếp Chấn Bang vừa dứt lời sắc mặt của Tôn Gia Lạc có chút thay đổi. Nhiếp Chấn Bang này đúng là tận dụng mọi thứ, hồi học ở trường đảng làm sao lại không phát giác ra được Nhiếp Chấn Bang láu cá như vậy, trong trường hợp này nói như vậy vô hình dung đưa mình vào ngõ cụt rồi.
Những lời này nếu các thường vụ nghe thấy, sợ là có những suy nghĩ khác.
Tăng Thái Bình lúc này giới thiệu mộtchút, người đứng bên trai Tăng Thái Bình là một ông già mập không được cao to lắm tầm sáu mươi ba tuổi, là phó bí thư chuyên trách của tỉnh Ba Thục tên là Long Canh Hoa.
Kế tiếp là Ninh Bác Quân, là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, Ninh Bác Quân không giống trong tưởng tượng là một mẫu người nghiêm túc cũ kỹ, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, xem ra là người dễ tiếp xúc.
Hầu Văn Khôi là Chủ nhiệm Ủy ban chính trị và pháp luật của tỉnh, Hầu Văn Khôi là người tỉnh Lỗ Đông, mang đặc điểm điển hình của người Lỗ Đông, cao lớn thô kệch, sáu mươi tuổi, nhìn có vẻ rất là trẻ.
Sau đó là Trường Lỗ Dũng trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy và trưởng Ban tuyên giáo Tần Lâm Lâm, Lỗ Dũng thoạt nhìn giống như làm ở Ủy ban kiểm tra và kỷ luật tỉnh, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng. Còn đối với Tần Lâm Lâm thì Nhiếp Chấn Bang phải chú ý nhiều hơn, mới năm mươi mốt năm mươi hai tuổi, nhưng biết chăm sóc gìn giữ cơ thể rất tốt xem ra chẳng khác người phụ nữ bốn mươi ba bốn mươi tư tuổi, cán bộ là nữ giới, thông thường đảm nhận dân chủ đảng phái hoặc đa phần đảm nhận chức vụ xếp sau như trưởng ban mặt trận thống nhất... cán bộ nữ cấp bậc ban thường vụ Tỉnh ủy, Nhiếp Chấn Bang cũng gặp qua một lần, bạn học cùng trường đảng với mình, trưởng phòng tổ chức tỉnh Thái Vân tên Lý Ngọc, lần này không ngờ trưởng ban tuyên giáo là nữ giới, đối với Tần Lâm Lâm, Nhiếp Chấn Bang không dám xem nhẹ.
Tiếp đó là Phó chủ tịch thường trực Phan Kiến Chương, trong tất cả các thường vụ, trừ bản thân Nhiếp Chấn Bang ra, thì Phan Kiến Chương được coi là người trẻ tuổi, năm nay mới bốn sáu tuổi, cạnh đó là bí thư thành ủy Thang Bình Quyền
Chính trị viên quân đội của Ủy ban thường vụ là Sử Đông Mạo, con người này Nhiếp Chấn Bang cũng rất chú ý, thông thường mỗi một địa phương, thường vụ Tỉnh ủy đại bộ phận đều do phân khu tư lệnh kiêm nhiệm, còn ở tỉnh Ba Thục thì Sử Đông Mạo đảm nhiệm chức chính trị viên của ban thường vụ tỉnh. Những chuyện kiểu này không phải là không có nhưng thông thường chính trị viên là những nhân vật rất mạnh mẽ, xem ra bây giờ Sử Đông Mạo không hề đơn giản.
Người cuối cùng là Tạ Ái Bưu là trưởng ban công tác mặt trận, cái tên này vừa nghe nhắc đến đã cảm thấy cảm giác rất đặc sắc mãnh liệt.
Tăng Thái Bình giới thiệu một mạch như vậy cũng là để Nhiếp Chấn Bang vừa quan sát và nắm bắt, mười ba thường vụ trừ Chấn Bang và Tăng Thái Bình, còn mười một người, họ đều khiến Nhiếp Chấn Bang có cảm giác không đơn giản chút nào.
Đây là điều rất bình thường, trên thực tế, với Nhiếp Chấn Bang mà nói, đó là một thách thức, đừng thấy Nhiếp Chấn Bang đảm nhiệm chức phó bộ hơn sáu năm qua, nhưng cho tới nay những vị trí của Nhiếp Chấn Bang ngồi đều rất đơn giản. Vọng Hải mặc dù là thành phố cấp Phó tỉnh, nhưng trong thường vụ dù sao cũng có hai cấp thứ trưởng, còn làm phòng Tam công lại quá đơn giản, bộ máy tổ đảng tổng cộng có năm người.
Vì vậy trên thực tế mà nói Nhiếp Chấn bang chưa được rèn luyện qua chức phó chủ tịch tỉnh, vừa mới bước ra đã bước vào đúng vị trí, trực tiếp đảm nhiệm chức phó trưởng ban, đảm nhiệm chức lãnh đạo hàng đầu trong bộ máy chính phủ, đó là một khảo nghiệm và thách thức với Nhiếp Chấn Bang. Có thể thích ứng hay không quan hệ bộ máy cấp bậc tỉnh này, là vấn đề mà Nhiếp Chấn Bang phải đối mặt
Giới thiệu xong thì đồ ăn được đưa lên, lên tới vị trí cán bộ cấp tỉnh này, mọi người đều đã là cán bộ cấp cao trong đảng, lúc ăn cơm, lúc chúc rượu sẽ không giống như cấp huyện, cấp sở được hào sảng như vậy, một vài chén rượu nhỏ cũng chỉ là dừng lại ở việc thưởng thức hương vị mà thôi.
Mọi người chúc rượu nhau đều rất bình thản, mọi người tự giác thay phiên nhau mời rượu, không có bất cứ điều gì đặc biệt, cười đùa, còn lão đại Thạch Kiến Đông cũng rất hòa hợp với các lãnh đạo bên dưới, tình cảm đậm sâu, tác phong đó không những không làm cho người ta cảm thấy hào sảng, ngược lại khiến người ta có cảm giác không có văn hóa, cảm giác không có tố chất. Nên những chuyện như thế này, trước mặt lão đại Thạch Kiến Đông sẽ không có người nào dám làm.
Một bữa cơm không có bất cứ điều gì đặc biệt, Nhiếp Chấn Bang nhân cơ hội này quan sát để tìm hiểu các thường ủy đang ngồi đó
Trong đó Long Canh Hoa tính tình vui vẻ, Lỗ Dũng thì trầm mặc, Tần Lâm Lâm thì khéo léo, Tạ Ái Bưu thì khôn ngoan, Sử Đông Mạo thì trong sự thô kệch có sự tinh tế tỉ mỉ. Sau một bữa cơm đã có ấn tượng đại khái với các thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Ba Thục.
Ăn cơm xong, Thạch Kiến Đông dời khỏi tỉnh Ba Thục, lên máy bay trở về thủ đô, các thường vụ đều trở về nhà.
Nhiếp Chấn Bang lúc này ra khỏi nhà khách, tại cổng của đại đường, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đến, Lý Cư Bằng liền ra đón. Bây giờ nước lên thì thuyền cao, Lý Cư Bằng đã chính thức bước vào vị trí cấp Phó giám đốc sở.
Lý Cư Bằng đang định nói thì bên cạnh có người trung niên chừng bốn tư bốn lăm tuổi nói:
- Xin chào chủ tịch.
Người thanh niên này cao khoảng một mét bảy, dáng người có vẻ hơi mập, nước da hơi đen, trước sống mũi là mắt kính, có vẻ là người hào hoa phong nhã, mỉm cười khiến người ta có cảm giác rất hòa nhã, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói:
- Anh là?
Nam thanh niên cười nói:
- Chủ tịch, tôi xin giới thiệu tôi là Phương Viên là Trưởng ban thư ký.
Bạn cần đăng nhập để bình luận