Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1211: Sự tán thưởng của Kiều tổng

Nhìn biểu cảm khuôn mặt của Thẩm Quốc Quyền, giờ phút này, Thẩm Quốc Quyền có vẻ rất bình thường. Nhìn từ bên ngoài, hoàn toàn là đang khen ngợi công cuộc xây dựng và phát triển kinh tế của Lũng Tây làm rất tốt. Nhưng, càng là vậy, trong lòng Nhiếp Chấn Bang càng phòng bị nhiều hơn.
Hơi trầm ngâm giây lát, Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Quốc Quyền anh nói đùa rồi. Tỉnh Lũng Tây phát triển được, chẳng qua là dựa vào sự giúp đỡ và chính sách của trung ương. Mặt khác, bản thân tỉnh Lũng Tây vốn yếu kém, cho nên vừa phát triển lên là sự gia tăng GDP sẽ có vẻ rất lớn, có sự phát triển vượt bậc. Tốc độ tăng trưởng nhìn qua thì có vẻ rất khủng khiếp. Trên thực tế thì cũng không kinh khủng đến vậy. Cũng giống như bên tỉnh Việt Đông, tổng sản lượng GDP đều vượt qua hai mươi tỷ, cái này thì Lũng Tây cũng không thể bằng được. Các anh kéo lên được một điểm, còn khó khăn hơn chúng tôi kéo lên được ba điểm, thậm chí là bốn điểm. Thực tế mà nói, vẫn là Việt Đông mạnh hơn.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang dừng một chút lại nói tiếp:
- Kinh tế của tỉnh Lũng Tây khởi bước đi lên vẫn còn chậm, quá non trẻ, thời gian phát triển quá ngắn. Nếu so sánh với một tỉnh có tiếng tăm lâu năm như của Việt Đông mà nói, căn bản không phải cùng một cấp bậc. Lời này của anh, càng giống như là đang châm chọc tôi đấy.
Trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang cũng ẩn hàm ý tứ của hắn. Sự thăm dò của Thẩm Quốc Quyền, đơn giản chỉ là muốn xem thử xem, Nhiếp Chấn Bang có phải là đối thủ của hắn hay không thôi.
Điều này rất bình thường. Chính bản thân Thẩm Quốc Quyền cũng là người như vậy. Giống như vậy, với tuổi của Nhiếp Chấn Bang, với lòng dạ của Nhiếp Chấn Bang thì không có khả năng suy xét tới vị trí nào ngoài vị trí số 3. Thậm chí, cũng giống như chính mình, không phải vị trí số 1 thì không được. Nếu như là loại tình huống đó, vậy giữa hai người chính là quan hệ đối thủ cạnh tranh trực tiếp. Tất nhiên là sẽ có một hồi rồng tranh hổ đấu, chiếm được vị trí đầu, không phải chính là ý tứ này sao?
Câu trả lời của Nhiếp Chấn Bang cũng rất khéo léo. Lấy kinh tế của Lũng Tây và kinh tế của Việt Đông để làm so sánh. Lấy thời gian phát triển của hai tỉnh để đối lập. Như vậy cũng nhằm mơ hồ ám chỉ cho Thẩm Quốc Quyền biết, tôi thật ra cũng muốn cạnh tranh với anh đấy, nhưng thực tế bày ra ngay trước mắt, lần này anh lên, vì anh vừa đúng độ tuổi cho nên là sự lựa chọn thích hợp nhất. Tôi mà lên thì lại quá trẻ rồi.
Tuy rằng lời nói còn chưa đủ để hoàn toàn đánh tan sự nghi ngờ của Thẩm Quốc Quyền, nhưng vẻ mặt của Thẩm Quốc Quyền coi như đã hòa hoãn không ít, mỉm cười nói:
- Chấn Bang à, cậu quá khiêm tốn rồi. Năng lực công tác của cậu và cả thủ đoạn xử lý của cậu, ở một cấp bậc này của chúng ta thì cũng đã rõ như ban ngày.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Anh Quốc Quyền này, như anh vậy mới là khách sáo. Rất nhiều việc, tôi còn cần phải học tập anh nhiều hơn nữa.
Lời nói này cũng là đã biểu đạt một cách mơ hồ một hàm ý của bản thân. Học tập Thẩm Quốc Quyền, không thể nghi ngờ đây chính là đã đặt Thẩm Quốc Quyền lên vị trí cao hơn, có ý tứ ủng hộ bên trong lời nói.
Tiếp theo, trong sự chiêu đãi nhiệt tình của vợ chồng Thẩm Quốc Quyền, Nhiếp Chấn Bang lại ngồi thêm hơn một giờ nữa, trao đổi một vài vấn đề ở trong nước. Sau đó, còn thảo luận cả vấn đề về việc hợp tác kinh tế thúc đẩy cùng với một vài mặt khác nữa giữa Việt Đông và Lũng Tây. Khách và chủ đều rất vui vẻ. Sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng lựa thời điểm đứng lên, cáo từ ra về.
Đi ra khỏi khu chung cư Tân Hoa uyển, lúc này, An Na cũng mở miệng nói:
- Chấn Bang, anh thực sự quyết định sẽ chờ tám năm nữa?
Nói đến tám năm, trên mặt An Na cũng lướt qua một chút tiếc hận, cũng có cả một chút không muốn. Bắt đầu từ hai mươi mấy năm trước, An Na có thể cảm nhận được nỗi cố chấp, nỗi theo đuổi kia trong lòng Nhiếp Chấn Bang. Một đường đi theo, mặc dù là chính mình hay là chị Uyển nhi và chị Lệ Tuyết, tất cả đều yên lặng mà ủng hộ.
Thậm chí, vì tiền đồ của Nhiếp Chấn Bang, chị Uyển Nhi và chị Lệ Tuyet còn tình nguyện đi ra hải ngoại xa xôi, mục đích chính là không muốn có bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng tới Nhiếp Chấn Bang.
Nhưng, giờ đến lúc này rồi, chỉ còn kém một bước là thành công, Nhiếp Chấn Bang lại lựa chọn chịu đựng. Điều này làm cho An Na có hơi chút khó hiểu. Với nhà học Nhiếp, còn có nhà mình và nhà họ Đổng ủng hộ, mặt khác, quan hệ với Thẩm tổng, Kiều tổng và Mộc tổng đều chặt chẽ như vậy, An Na rất khó có thể hiểu được vì sao Nhiếp Chấn Bang lại có hành động buông bỏ như vậy.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng quay đầu lại nhìn An Na bên cạnh mình, mỉm cười nói:
- An Na, có đôi khi, tiến hay lùi đều chỉ trong một ý niệm. Có một số việc cũng không phải nói, anh có thể làm, anh làm được tới, là có thể làm được. Con người phải biết tiến biết lùi. Lùi một bước, cũng chỉ là vì có thể tiến lên phía trước được tốt hơn. Lực lượng tích tụ được càng mạnh, tấn công lên mới càng thành công. Hiện tại nhìn tổng thể, mặc dù là Trang lão, nhà họ Đổng, hay là cha của em, bọn họ đều có thái độ như vậy. Con người là một loại động vật mang tính xã hội. Đôi khi, quy luật của xã hội không có cách nào thay đổi được.
An Na dù sao cũng không phải là người không hiểu chuyện gì, hơn nữa cho dù lúc tuổi trẻ có hơi điều ngoa, hơi tùy tính, nhưng đó chẳng qua là do nhà họ Dương chiều chuộng mà thành. Đối với chính mình, có thể nói An Na là một người hoàn mỹ. Hiện giờ, đã quá trung niên, An Na cũng không phải kiểu thanh niên xung động, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Cô nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang, anh bây giờ làm như vậy có ý tứ là, tạo quan hệ cho tốt với Thẩm Quốc Quyền, để chuẩn bị cho tương lai?
Nghe lời nói của An Na, Nhiếp Chấn Bang cười gật đầu, nói:
- Tất nhiên là như vậy. Cha, còn có cả Trang lão đều dặn anh tới chào hỏi Thẩm Quốc Quyền, chỉ sợ cũng là có ý tứ này. Trang lão cũng được, cha cũng được, bọn họ đều có cùng một điểm chung, bọn họ đều đã từng là một trong những hạch tâm của cửu đỉnh. Nếu họ đều đã nói như vậy, điều này chứng tỏ, chuyện của Thẩm Quốc Quyền, ở phía trên đã có nhận thức chung rồi, anh đi cạnh tranh là không hề có hy vọng. Cùng với việc làm cho Thẩm Quốc Quyền trở mặt, còn không bằng thuận nước giong thuyền mà tặng một phần ân tình.
Kiều tổng nhậm chức đã được bốn năm, nhiệm kỳ đã qua một nửa. Trong vấn đề lựa chọn cho vị trí số 1, đây không phải là một quá trình nói chọn là chọn. Chỉ sợ, sau khi mà Kiều tổng nhậm chức, bên trên cũng đã cân nhắc vấn đề ứng cử viên cho nhiệm kỳ kế tiếp rồi. Bốn năm này là một đoạn giảm xóc, cũng là một quá trình khảo sát. Rất hiển nhiên, Thẩm Quốc Quyền đã dành được sự tán thành nhất trí của bên trên.
Mùng bốn tháng giêng đúng lịch mà tới. Mấy ngày trước, mùng một tết, từ buổi sáng cho đến buổi chiều rồi qua cả buổi tối, Nhiếp Chấn Bang đều chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ. Mùng hai teets, cả một ngày Nhiếp Chấn Bang đều ở bên nhà họ Đổng với Đổng Uyển.
Tuy rằng nhà họ Đổng vẫn còn cực kỳ oán giận Nhiếp Chấn Bang, nhưng đã nhiều năm như vậy, sự kiên trì của Đổng Uyển cũng đã làm cho mọi người trong nhà họ Đổng bình tĩnh lại không ít. Tuy vậy còn không đến mức tươi cười chào đón, nhưng cũng sẽ không dùng lời nói cay nghiệt để tiếp đón.
Mùng ba tết, Nhiếp Chấn Bang tới thăm hỏi Mộc tổng cùng với Vương Túc Châu và những người xung quanh. Đối với sự lựa chọn của Nhiếp Chấn Bang, Mộc tổng có vẻ có chút suy nghĩ khá là sâu xa. Khái quát mà nói, thì vẫn đánh giá rất cao. Điều này làm cho Nhiếp Chấn Bang có hơi chút không nhìn thấu được ý tứ.
Mùng bốn, đúng tám giờ sáng, Nhiếp Chấn Bang cũng đã chạy tới cửa nhà của Kiều tổng, cùng đi với Nhiếp Chấn Bang còn có An Na.
Ở ngoài cửa, Kiều tổng và vợ đều cùng nhau đi ra đón. Lúc này, An Na đã bước vội tới và bắt đầu trò chuyện thân thiết với vợ của Kiều tổng.
Giờ phút này, Kiều tổng mỉm cười và nói:
- Khó được cậu có tấm lòng như thế này, vào thư phòng ngồi một lúc đi.
Ở trong thư phòng của Kiều tổng, vừa mới ngồi xuống thì lập tức có lính cần vụ đưa nước trà lên. Kiều tổng ngồi ở một bên, cầm gói thuốc lá Trung Hoa trên bàn lên:
- Hút một điếu?
Bình thường Kiều tổng rất ít hút thuốc, điều này tất nhiên là Nhiếp Chấn Bang cũng biết rõ. Hắn mỉm cười xua tay nói:
- Không được rồi, bật máy sưởi thế này mà hút thuốc thì không khí trong phòng không dễ chịu cho lắm.
Bỏ gói thuốc lá xuống, Kiều tổng trầm ngâm một chút rồi nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Mấy ngày nay, chuyện của cậu tôi cũng có nghe nói. Làm rất tốt. Việc trao đổi với đồng chí Thẩm Quốc Quyền vẫn cần phải nhiều hơn, sâu sắc hơn.
Lời này vừa ra, trên cơ bản cũng đã thể hiện rõ, Kiều tổng đều đã nói như vậy thì chứng tỏ, ở phía trên đã thống nhất quyết định rồi. Về Thẩm Quốc Quyền, phía trên không có bất kỳ ý kiến khác nhau gì. Trong vấn đề này, quả thật Nhiếp Chấn Bang làm rất xuất sắc. Trong việc lấy hay bỏ cũng dùng nghị lực rất lớn, cực quyết đoán mà biểu thị ra thái độ của mình. Nhưng, chuyện không đến cái bước này thì nếu nói trong lòng Nhiếp Chấn Bang không có chút ảo tưởng cùng với khó bỏ được thì quả thật là nói dối. Có thể làm người đứng đầu, ai chấp nhận đi làm kẻ đứng thứ hai, đây đều là chuyện thường tình.
Nhưng, tại thời điểm này, ở chỗ này của Kiều tổng, sau khi có được câu trả lời khẳng định, Nhiếp Chấn Bang coi như đã hoàn toàn hết hy vọng rồi. Trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ mặt mất mát.
Một màn này tất nhiên là cũng được Kiều tổng nhìn vào trong mắt, đối với biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang, Kiều tổng vẫn còn khá là hài lòng. Trong vấn đề kiểu như vậy, chỉ để lộ ra một chút mất mát, hơn nữa, việc nên làm thì đều làm hết mà không bỏ quên một cái nào, và còn làm tương đối xuất sắc. Tâm tính như vậy, không phải người bình thường có thể so sánh được.
Đều nói con người cần phải thản nhiên mà có dũng khí đối mặt với thất bại và suy sụp. Nhưng, người nói ra lời này rõ ràng là thuộc loại người đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Người thực sự có dũng khí đối mặt với thất bại, có thể làm được tư nhiên giống như Nhiếp Chấn Bang vậy, có thể nói là hiếm có, tựa như lông phượng cùng sừng lân.
Trầm ngâm một chút, Kiều tổng mới nói từ tốn:
- Chấn Bang à, trong chuyện này, cậu cũng không cần phải tức giận. Tuổi tác là ưu thế của cậu. Mặt khác, công tác của tỉnh Lũng Tây, cậu vẫn cần phải làm cho xong cho tôi mới được. Không thể vì vậy mà có cảm xúc tiêu cực gì. Về vấn đề của cậu, ở trên vẫn luôn cảm thấy đau đầu và khó xử. Tình huống của cậu thuộc dạng khá là đặc thù. Ở trên cũng đang suy nghĩ và thảo luận xem có biện pháp nào hay không. Chuyện này cậu chỉ cần hiểu rõ ở trong lòng là được.
Nói xong, Kiều tổng lại đột ngột nói sang đề tài khác:
- Chấn Bang, tôi nghe đồng chí Vương Túc Châu nói, lần này, ban Tổ chức suy tính việc điều nhiệm đồng chí Nhiếp Gia Lương tới tỉnh Sở Bắc đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh?
Đối với loại chuyện này, tất nhiên là không thể gạt được Kiều tổng. Nhiếp Gia Lương điều nhiệm tới tỉnh Sở Bắc, nếu nói là không có Nhiếp Chấn Bang nhúng tay vào bày mưu nghĩ kế, đây là chuyện gần như không có khả năng. Kết hợp với việc ban Tổ chức suy tính điều Lý Giai Hoa đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh Lũng Tây, liên hệ với nhau, không khó để nhìn ra sự mờ ám trong đây.
Giờ phút này, Kiều tổng nói ra cũng không phải là vì bất mãn, mà chỉ là đang biến tướng nói cho Nhiếp Chấn Bang, chuyện này ở trên nhất định là không có ý kiến gì. Trên cơ bản, đây coi như là một sự bồi thường đối với Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang tự nhiên cũng hiểu ý tứ của Kiều tổng, lập tức gật đầu nói:
- Thủ trưởng, chuyện này tôi cũng nghe nói qua. Đối với sự bố trí của tổ chức, tôi luôn kiên quyết phục tùng theo, xin thủ trưởng yên tâm. Tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ cảm xúc gì. Tôi nhất định giống như trước, làm tốt các công tác của tỉnh Lũng Tây.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang cũng đã tỏ thái độ, lúc này Kiều tổng cũng cực kỳ tán thưởng, gật đầu nói:
- Tốt, thắng không kiêu, bại không nản, đây mới là Nhiếp Chấn Bang ở Vọng Hải năm đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận