Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 666: Bạn học cũ gặp mặt.

Phùng Thiên Kỳ vô cùng to gan lớn mật đã khiến Đặng Xuân Hòa vô cùng kinh ngạc, Phùng Thiên Kỳ ở khu Tây Bắc này, trong số con cháu lãnh đạo, thì là loại có tâm địa độc nhất. Giờ xem ra đúng là danh bất hư truyền, hắn muốn giết người diệt khẩu.
Loại chuyện kiểu này, Đặng Xuân Hòa liền thẳng thừng cự tuyệt, trong mắt phòng tam công, loại chuyện kiểu này là muốn tìm đến cái chết. Nếu chuyện này bị lộ thì Đặng Phùng Thiên Kỳ đã có bố bảo vệ thì không sao, nhưng không dám đảm bảo việc lấy bản thân mình ra để chịu tội thay người khác.
Đặng Xuân Hòa không phải trẻ con, đương nhiên không vì chuyện đó mà kích động, thấy Phùng Thiên Kỳ như vậy, hắn liền điều chỉnh thái độ cười nói:
- Phùng Thiên Kỳ à, không nhất thiết phải làm vậy. Tôi thấy mục đích của ông già kia là muốn cứu con trai và con dâu, nếu cháu ông ta ở trong tay ta, tin rằng ông ta sẽ không nói linh tinh nữa. Nhưng Hàn gia toàn người họ Hàn cư ngụ, nếu muốn bắt đứa bé e rằng không đơn giản.
Phùng Thiên Kỳ cười nhạt một tiếng, nhìn Xuân Hòa nói:
- Anh Đặng à, thế mới cần đến tài năng của anh để làm chuyện này
Đợi Phùng Thiên Kỳ đi rồi, Đặng Xuân Hòa nhấc điện thoại gọi cho Chủ nhiệm Ủy ban Chín trị Pháp luật.
Nhà khách huyện ủy Khổ Lâm, các tiếp tân phục vụ rất chu đáo nhiệt tình, sắp xếp chỗ ở cho đoàn người của Chấn Bang.
Lúc này trong phòng của Chấn Bang, Hoàng Húc Đông đang ngồi trên ghế sofa. Lúc này Chấn Bang thần sắc thư thái, mời Hoàng Húc Đông và Lý Cư bằng điếu thuốc, hắn cũng lấy ra một điếu, châm lửa rồi hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Đồng chí Húc Đông, lần này đến kiểm tra, phải để anh thủ vai chính rồi.
Nghe những lời này của Chấn Bang, Hoàng Húc Đông liền gật đầu, ngồi thẳng người rồi nói:
- Chủ nhiệm, tình hình trước mắt cho thấy, những người của huyện Khổ Lâm họ có thể sẽ?
Chấn Bang rất hiểu ý của Hoàng Húc Đông, có thể nghĩ đến điều này, khiến Chấn Bang rất vui mừng, nhưng kinh nghiệm của Hoàng Húc Đông không nhiều. Lúc này Chấn Bang bồi dưỡng tư tưởng cho Hoàng Húc Đông, mỉm cười nói:
- Về vấn đề đối đãi anh hãy chu toàn một chút. Nếu không có chuyện của Ông cụ Hàn, những người này họ sẽ dùng mọi cách rũ sạch trách nhiệm. Chẳng qua hiện nay có quả bom hẹn giờ là ông Hàn, tôi thấy đám người Đặng Xuân Hòa nhất định sẽ dốc sức phối hợp với chúng ta để dốc sức kiểm tra.
Dừng một lát, Chấn Bang nói tiếp:
- Nếu đơn vị nhỏ thì ngân khố cũng không có gì phải bí mật. Huyện Khổ Lâm khẳng định sẽ tồn tại ngân khố. Tôi tính nếu kiểm toán nhất định sẽ tìm ra vấn đề, lần này anh không phải gấp, cứ từ từ điều tra.
Nghe thấy Chấn Bang nói vậy, Hoàng Húc Đông thấy ngạc nhiên chút, trong chốc lát sẽ hiểu được ý tứ đó:
- Chủ nhiệm, ý của ngài là đám người Đặng Xuân Hòa đó hi vọng chúng ta nhanh chóng kiểm tra rồi nhanh chóng dời đi.
Lý Cư Bằng cũng cười nói:
- Anh Hoàng, chính là ý đó, vấn đề cốt lõi là như vậy. Hôm nay trên bàn ăn, cái tên Phùng thiếu gia gì đó không phải nói rằng cha hắn là Phùng Học Lương là phó chủ tịch của khu sao, loại chuyện kiểu này bất kể thế nào, e rằng vì thanh danh của bản thân, họ đợi chúng ta đi rồi họ sẽ nghĩ cách tiêu trừ xử phạt những người này.
Hoàng Húc Đông gật đầu đồng thuận, chức vụ Phó giám đốc
Có thể tiêu trừ xử phạt cấp trưởng và cấp phó phòng, loại chuyện kiểu này thực sự là quá đơn giản rồi.
Lúc này Húc Đông rất hiểu ý định của Chấn Bang. Sự việc của ông Hàn Chấn Bang không cần thiết phải mượn cớ, với tập tài liệu kia đủ để phòng điều tra kỷ luật tham gia điều tra. Vì thế có thể kéo dài thời gian không đi, trước mắt sẽ dựa vào cái mác phòng tam công thuộc trung ương, tạo áp lực cho các đồng chí cấp địa phương khiến họ không dám bao che.
Ngày hôm sau, Hoàng Húc Đông cùng nhóm nhân viên phòng một đến văn phòng huyện ủy huyện Khổ Lâm, chính thức bắt đầu điều tra, mặc dù những chuyện thế này hoàn toàn không giống với cách làm trước đây của Chấn Bang.
Nhưng công tác xử lý tam công, đừng nói là thành phố A Thái, cho dù là lãnh đạo Đảng ủy của khu tự trị cũng không giám can thiệp.
Ngay lập tức lãnh đạo của A Thái giống như ngựa phi nước đại lao như bay tới
Lúc xế chiều, trong phòng 308 tầng ba của nhà khách của huyện, ở bên ngoài có tiếng gõ cửa, ngay lập tức cửa mở, Lý Cư Bằng với gương mặt nghiêm trọng bước vào trong, bước vào chỗ Chấn Bang đang ngồi ở ghế sofa:
- Chủ nhiệm, các đồng chí thành phố A Thái đến rồi.
Nghe những lời nói đó, Chấn Bang liền mở to mắt, ồ một tiếng nói:
- Sao mà nhanh vậy.
Lý Cư Bằng lúc này cũng gật đầu báo cáo:
- Chủ nhiệm, đồng chí Chu Xuân Lôi bí thư thành ủy, chủ tịch thành phố, đồng chí Vương Bảo Quốc đang ở bên ngoài. Ngài thấy thế nào?
Vừa nghe thấy vậy, Chấn Bang đột nhiên đứng dậy, Chu Xuân Lôi. Trong đầu y phảng phất nổi lên cảnh tượng thời điểm học tập ở trường đảng. Tuy nhiên trong lòng cũng có chút nghi hoặc. Nhớ rõ năm đó, Chu Xuân Lôi là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Hòa Ngọc, hơn nữa chức vụ đó thăng từng bước từng bước một. Chu Xuân Lôi bây giờ và Chu Xuân Lôi hồi đó liệu có phải là một không?
Nghĩ tới đây, Chấn Bang không ngồi nữa, liền quay đầu sang nói với Lý Cư Bằng:
- Cư Bằng, mời các đồng chí huyện A Thái vào đây.
Làm chủ nhiệm của văn phòng Tam Công, chức danh phó giám đốc, ở trên đầu còn treo tấm biển Ủy viên trung ương dự khuyết, trình độ và tư cách của Chấn Bang đều đặt ở đây, nghênh đón một vị Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố, hoàn toàn không cần phải đứng lên
Nhưng Chấn Bang lúc này lại muốn đùa bỡn, không cần biết Chu Xuân Lôi có phải là bạn học của mình hay không nếu đứng lên không có gì là xấu cả.
Một mặt, nếu là bạn học, thì đích thân đứng dậy chào đón, thể hiện sự khách khí, và tỏ ra mình không phải loại nhìn thấy bạn mà không nhận. Còn nếu là người trùng tên trùng họ, làm như vậy sẽ biểu lộ sự tôn trọng vô cùng. Dù sao chức vụ cấp chủ tịch hay là lãnh đạo từ trung ương tới kiểm tra đứng dậy nghênh đón một người chức vụ giám đốc sở. Thái độ vẫn khiến người ta được sủng ái mà lo sợ đó.
Cửa phòng được mở, người đi sau Cư Bằng lại khiến Chấn Bang mặt mũi tươi tỉnh. Hóa ra đúng là bạn học cũ. Không ngờ Chu Xuân Lôi sau khi học ở trường Đảng hóa ra lại xa dời chính trị và pháp luật, bảy năm không gặp, từ Bí thư Đảng ủy thành phố Hòa Ngọc trở thành Bí thư thành ủy thành phố A Thái, ông ta thăng chức cũng nhanh thật.
Chu Xuân Lôi bây giờ khoảng bốn môt bốn hai tuổi, là Bí thư thành ủy thành phố cấp ba, cũng được coi là cán bộ rất trẻ đấy.
Lúc này Cư Bằng dời khỏi vị trí, Chu Xuân Lôi lúc này nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang liền ngẩn người.
Chấn Bang cảm nhận được sự khó xử của Chu Xuân Lôi. Năm đó, cùng học ở trường đảng. Năm đó ông ta đã là Phó giám đốc sở rồi, còn bản thân chẳng qua là được Lý Dật Phong bổ nhiệm chức cán bộ cấp cục trưởng. Hiện giờ gặp lại nhau, Chấn Bang hiện giờ là cấp chủ tịch, chức vụ lại cao hơn ông ta tới nửa bậc
Cân nhắc một chút, Chấn Bang với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng thoải mái như vậy
- Anh Chu à, bao nhiêu năm không gặp thấy tinh thần anh càng ngày càng khỏe mạnh. Thật không ngờ, đây là trạm sau cùng rồi lại là tới địa bàn của anh.
Bên cạnh đó là người đàn ông chừng bốn năm bốn sáu tuổi, thân hình cao to, mang đặc điểm của người ở khu Tây Bắc này, nghi nghi hoặc hoặc nhìn Chu Xuân Lôi.
Không đợi Xuân Lôi trả lời, Chấn Bang nói tiếp:
- Vị này chính là Vương Bảo Quốc, chủ tịch thành phố A Thái à, năm đó tôi và Xuân Lôi là bạn học với nhau, bạn học cũ, ngạc nhiên lắm à.
Lời nói của Chấn Bang khiến Xuân Lôi trở về trạng thái bình thường, ông ta nhìn Chấn Bang mỉm cười nói:
- Chấn Bang à, hình như là anh cố ý hay sao ấy, cả khu Tây Bắc anh đi một vòng không thấy anh hành động gì. Giống như bây giờ thì cũng tốt đấy, lãnh đạo lớn như anh vừa tới A Thái thì đã khiến tôi phải xuất hiện, tối qua tôi nhận được điện thoại của huyện Khổ Lâm khiến tôi cả đêm không ngủ được.
Đợi hai người ngồi xuống, Lý Cư Bằng rất lanh lẹ rót trà cho Chu Xuân Lôi và Vương Bảo Quốc.
Chấn Bang lấy trong tủ ra hai gói thuốc lá, đưa cho Chu Xuân Lôi nói:
- Anh Chu như thế là không được rồi, lúc đó có tôi, anh và anh Mâncùng Kiều Nguyên ở cùng một ký túc xá, tôi ở Tây Bắc mà không nhìn thấy Kiều Nguyên và Ông Mân đâu, anh làm ở ngành chính pháp, làm sao tôi lại biết anh làm ở A Thái. Tôi lại cứ nghĩ là người trùng họ trùng tên cơ.
Nghe tới đây, Chu Xuân Lôi cười ha hả:
- Ông Mân thì đi tới tỉnh Lũng Tây, Kiều Nguyên được điều đến tỉnh Ba Thục. Bây giờ ở Tây Bắc có mình tôi. Nhiều năm không gặp anh đã là Chủ tịch rồi.
Vừa nói, Chu Xuân Lôi lấy từ trong bao thuốc một điếu mời Bảo Quốc ngồi bên cạnh rồi nói:
- Bảo Quốc, lần này chúng ta được ăn ké rồi. Anh Nhiếp cái gì cũng có, những loại thuốc lá thơm này toàn là loại tốt cả.
Sau đó Chu Xuân Lôi cũng lấy một điếu ra hút. Điều này cũng làm cho Vương Bảo Quốc thấy cảm động. Đây là đồ đặc biệt của lãnh đạo trung ương, điều này cũng cho thấy được hậu thuẫn và xuất thân của Chấn Bang là thế nào.
Trông Chu Xuân Lôi lúc này khá thư thái, lấy một điếu thuốc châm lửa hút, sau khi hít một hơi, cảm nhận hương vị rồi nói:
- Vẫn là thuốc lá của anh Nhiếp thơm nhất.
Nói xong, Xuân Lôi nhìn Chấn Bang nói:
- Anh Nhiếp, đến A Thái rồi, không phải nói, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực phối hợp với anh trong công việc, về mặt cá nhân, tôi nhất định sẽ chiêu đãi anh, thế nào, chúng ta khởi hành đến thành phố thôi.
Ý của Xuân Lôi Chấn Bang rất rõ, cười rồi lắc đầu:
- Kể cả Anh em ruột cũng phải rõ ràng, lần này tôi không thể đi được, tôi lại làm phiền anh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận