Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1090: Quà của Thủ tướng

Có thể được thủ trưởng coi trọng, Nhiếp Chấn Bang có chút bất ngờ, nhưng lập tức liền điều chỉnh lại cảm xúc của mình, khiêm tốn nói:
- Lãnh đạo, ngài quá khen. Có một số lĩnh vực, tôi vẫn làm chưa tốt, còn phải tiếp tục cố gắng mới được.
Còn chưa dứt lời, Mộc Định Kiên liền đưa tay, cắt lời Nhiếp Chấn Bang, cau mày nói:
- Nhiếp Chấn Bang, bây giờ cậu cũng học trò khiêm tốn rồi sao. Quá khiêm tốn chính là một loại kiêu ngạo đấy. Tính cách của tôi cậu cũng biết rồi đấy, số một chính là số một, không thể là con số khác, cậu làm tốt lắm, đây là sự thật, là điều không ai thay đổi được. Tỉnh Hồng Giang hai năm qua, dựa vào tài nguyên du lịch phong phú, đổi mới khai thác, không chỉ phát triển mở ra một cục diện mới cho kinh tế của tỉnh Hồng Giang, đồng thời cũng mang đến một ý nghĩa mới chỉnh cho toàn bộ sự phát triển của quốc gia. Không phải tôi đang khích lệ cậu, cũng không phải đang nịnh hót cậu, đây là sự thật.
Nói xong, Mộc Định Kiên cười nói tiếp:
- Giống như mười mấy năm trước vẫn tốt hơn, tôi nhớ, khi đó, cậu vừa đến Đoàn thanh niên, phụ trách giúp đỡ tôi tiến hành công tác văn minh thanh niên. Thể hiện hết mình, công tác văn minh thanh niên thành công đã thúc đẩy kinh tế phát triển. Khi đó, tuổi trẻ khinh cuồng. Thực sự rất cầu thị. Sao đến giờ, chức quan càng lúc càng lớn, lá gan lại càng ngày càng nhỏ vậy?
Trên xe thương vụ không chỉ có riêng hai người Nhiếp Chấn Bang và Mộc Định Kiên, đi theo còn có chủ nhiệm văn phòng nội các Chính phủ, cán bộ lãnh đạo bộ Dân chính, bộ Tài chính và các bộ, uỷ ban trung ương cùng đi.
Đối với cuộc đối thoại của hai người, tất cả mọi người đều nghe thấy, tuy rằng, thủ trưởng đang trách cứ và phê bình, nhưng, trên mặt mọi người đều có chút hâm mộ.
Phê bình có rất nhiều loại, trong công việc, giọng điệu phê bình đa phần đều mãnh liệt, loại này rất nguy hiểm, làm không tốt là mất bát cơm đấy, đối với loại này, tất cả mọi người đều không muốn, nhưng, loại phê bình hiện tại, sau khi khen ngợi và khẳng định, lại mang theo một loại phê bình bí mật, điều này khiến cho mọi người đều phải hâm mộ.
Bởi vì, chỉ khi lãnh đạo coi anh thực sự trở thành người một nhà, mới có thể không hề kiêng kỵ mà phê bình cậu như vậy.
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Thủ trưởng, ngài phê bình rất đúng. Về sau trong công tác, tôi nhất định sẽ sửa lại.
Xe đã vào tới tòa nhà Thành ủy Lộc Sơn. Giờ phút này, sau một hồi bố trí khẩn cấp, trên tường bao xung quanh Tòa nhà Thành ủy đã cắm đầy cờ màu, ở trụ sở làm việc Thành ủy, dưới quốc huy tươi đẹp treo một biểu ngữ “Nhiệt liệt hoan nghênh Thủ tướng nội các Chính phủ Mộc Định Kiên đến tỉnh Hồng Giang khảo sát chỉ đạo công tác...”
Suy xét đến Nhiếp Chấn Bang ở bên cạnh, Mộc Định Kiên đến Hồng Giang tất nhiên không chỉ thuần thúy là vì chuyện của thành phố Lộc Sơn, cho nên, nếu nói hoan nghênh nên dùng từ tỉnh Hồng Giang.
Đoàn người đi vào phòng họp, Lưu Tuấn Uy làm đại biểu, tỉ mỉ giới thiệu cho toàn thể lãnh đạo đoàn khảo sát công tác công tác chống lũ, đồng thời hồi báo tình hình kiến thiết kinh tế của thành phố Lộc Sơn năm trước, cùng các phương diện của công tác phát triển thành thị.
Sau đó, Nhiếp Chấn Bang đại diện Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, báo cáo công tác với thủ trưởng. Cuối cùng, Mộc Định Kiên mở lời tổng kết:
- Khi nghe tin đê lớn của Lộc Sơn xảy ra vấn đề, lúc ấy, tôi rất lo lắng. Cho nên liền lập tức thay đổi hành trình, trực tiếp dùng chuyên cơ tới Lộc Sơn. Sau khi khảo sát thực địa đê lớn Lộc Sơn, thăm hỏi và an ủi quần chúng gặp tai hoạ. Chỉnh thể mà nói, công tác của thành phố Lộc Sơn công việc của tỉnh Hồng Giang, tôi hết sức hài lòng. Lãnh đạo của tỉnh Hồng Giang, cán bộ lãnh đạo của thành phố Lộc Sơn, trong lúc nguy cấp, có thể đích thân tham gia công tác phòng lụt chống lũ, trực tiếp chỉ huy chống lũ, rất giỏi. Điều này cho thấy, các anh thực sự đặt dân chúng trong lòng, tôi rất hài lòng, rất phấn khởi.
- Trong quá trình phát triển kinh tế, công tác của thành phố Lộc Sơn biểu hiện cũng rất xuất sắc, nắm chắc tình hình phát triển chung của tỉnh Hồng Giang, lấy phát triển du lịch làm trung tâm. Dựa vào chất lượng tài nguyên du lịch tốt, đẩy mạnh khai thác, phát triển và đẩy mạnh du lịch làm trọng điểm nhanh chóng vực dậy nền kinh tế Lộc Sơn một cách toàn diện, làm rất tốt. Làm cán bộ lãnh đạo Đảng ủy và Chính phủ, phải có năng lực khai thác đổi mới, phải nắm chắc sự phát triển một cách khoa học. Nắm chắc hai mặt của xã hội. Phải cụ thể phát triển và giữ vững. Vì lợi ích của nhân dân, lấy tương lai của thế hệ sau làm trọng.
Mộc Định Kiên không dừng lại ở thành phố Lộc Sơn, buổi chiều, cùng Nhiếp Chấn Bang, đoàn người lái xe tới thành phố Cảnh Sơn.
Trên đường cao tốc Cảnh Lộc, tại trạm thu phí thành phố Cảnh Sơn, Phương Viễn Sơn và Hứa Hồng Chuyên cùng với lãnh đạo chủ chốt Thành ủy thành phố Cảnh Sơn, Bí thư Thành ủy Hoàng Chi Hòa, Chủ tịch thành phố Dương Bác Hoa chờ ở một bên.
Trạm thứ nhất, Mộc Định Kiên cùng Nhiếp Chấn Bang và Phương Viễn Sơn đi xuống, khảo sát tình hình tuyến đê lớn dọc hồ Hồng Dương. Tiếp đó, lại đi thăm khu công nghệ gốm sứ và chợ gốm sứ thành phố Cảnh Sơn.
Ở đây, Mộc Định Kiên nhấn mạnh, thành phố Cảnh Sơn là khu sản xuất gốm sứ nổi tiếng trong cả nước thậm chí toàn bộ thế giới. Việc phát huy, đẩy mạnh và phát triển sản nghiệp gốm sứ, phải nắm chắc công tác, bảo tồn và phát huy công nghệ chế tác sứ từ các nghệ nhân, đồng thời, cũng nghiên cứu và phát triển các công nghệ gốm sứ kiểu mới hiện đại, đẩy mạnh sản nghiệp gốm sứ.
Trong thời gian mấy ngày tiếp theo, Mộc Định Kiên ngựa không dừng vó, tiến hành tỉ mỉ và cẩn thận khảo sát tình hình tai hoạ khá nghiêm trọng trong từng thành phố của toàn tỉnh Hồng Giang.
Địa điểm cuối cùng, Mộc Định Kiên định tại thành phố Hồng Thành. Là thành phố trực thuộc tỉnh Hồng Giang, thành phố Hồng Thành cũng giống với Hồng Giang, lúc này tình hình phòng lụt vô cùng bức bách.
Phong cảnh vùng ven sông thành phố Hồng Thành vô cùng náo nhiệt. Mộc Định Kiên cẩn thận hỏi thăm Diêu Định Quốc, chăm chú nghe Diêu Định Quốc báo cáo công tác chống lũ của thành phố Hồng Thành, cũng đánh giá rất cao.
Tại đây, sau khi đến Tỉnh ủy Hồng Giang, Mộc Định Kiên ở trong phòng họp lớn của Tỉnh ủy nghe Nhiếp Chấn Bang báo cáo. Đêm đó, Mộc Định Kiên ngủ lại ở phòng 307 nhà khách Tỉnh ủy.
Sau khi Mộc Định Kiên sắp xếp xong mọi việc, không riêng gì Nhiếp Chấn Bang, Phương Viễn Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm, phía sau hai người, 11 Ủy viên thường vụ tỉnh Hồng Giang cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Lãnh đạo quốc gia xuống thị sát, đây không phải một chuyện dễ dàng, có rất nhiều điều không ngờ có thể xảy ra. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, mọi người đều đã gặp nguy hiểm, quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì không ngờ. Hiện tại thì sao, về cơ bản Thủ tướng Mộc đã đi hết một vòng Hồng Giang rồi, đoán chừng ngày mai sẽ rời đi.
Đây là một thói quen, thời gian Thủ tướng Mộc đến Hồng Giang đã đủ dài rồi, hết thảy khoảng bốn ngày. Làm Thủ tướng một nước lớn, làm sao có thể có nhiều thời gian rỗi rãi lưu lại một tỉnh lâu như vậy. Đại cục của cả nước vẫn đang chờ ông xử lý.
Quay đầu lại, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Các đồng chí, trong công tác chống lũ của Hồng Giang, mọi người đã vất vả rồi. Ở đây, tôi xin cảm ơn các đồng chí đã cố gắng, chính nhờ tinh thần chân thành đoàn kết, mới có thắng lợi toàn diện trong công cuộc chống lũ giải nguy của thành phố Hồng Giang.
Nhiếp Chấn Bang cúi người cảm ơn, tất cả Ủy viên thường vụ đều cúi người đáp lễ, đùa sao, lễ lớn của Bí thư Nhiếp có thể tùy tiện mà nhận sao?
Bí thư Nhiếp cúi người chào cảm ơn, đó là do Bí thư khách khí, nếu thật sự thản nhiên thừa nhận, Bí thư Nhiếp không nói gì nhưng, mình cũng sẽ xấu hổ, đây là lẽ thường trong phép làm người.
Không ít Ủy viên thường vụ đều bày tỏ, đây là điều phải làm, làm lãnh đạo Tỉnh ủy, vì tỉnh Hồng Giang làm chút việc này vốn là chuyện phải làm.
Nhiếp Chấn Bang cũng không dây dưa nữa, giữ ý và tỏ thái độ như vậy là đủ rồi. Lập tức nhìn Hứa Hồng Chuyên nói:
- Trưởng ban thư ký, bên phía Thủ tướng Mộc, Tỉnh ủy phải chú ý và quan tâm tiếp đãi cẩn thận. Ông ấy lãnh đạo, phải đích thân sắp xếp, về vấn đề ăn ở và an toàn phải làm cho tốt. Dưới tình hình cấp bách, nếu thiếu nhân sự thì bảo bên đồng chí Trần Nhạc cho nhân viên qua phối hợp toàn diện.
Nói xong, Hứa Hồng Chuyên liền gật đầu nói:
- Bí thư Nhiếp, xin ngài yên tâm, về vấn đề ăn ở tôi đã chuẩn bị chu toàn. Mặt khác, về vấn đề gối ngủ, cổ của Thủ tướng Mộc có chút vấn đề nhỏ, cũng đã cho chọn dùng gối cứng. Nguồn nước chọn dùng chính là nước khoáng. Lá trà chỉ dùng chè xanh.
Nghe xong, Nhiếp Chấn Bang và Phương Viễn Sơn đều khẽ đầu, hài lòng, trong chuyện này, Hứa Hồng Chuyên là chuyên gia, thói quen của Thủ tướng Mộc, mình và Hứa Hồng Chuyên đã nói qua, anh ta liền ghi tạc trong lòng, trên cơ bản, những chi tiết này đều là một vài thói quen hoặc sở thích của Thủ tướng Mộc. Làm tốt những này tất nhiên có thể đảm bảo chất lượng sinh hoạt của Thủ tướng Mộc.
Nhiếp Chấn Bang cũng lập tức cười nói:
- Đồng chí Viễn Sơn, như vậy xem ra, hôm nay, tôi và anh có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.
Trải qua công tác phòng lụt chống lũ lần này, quan hệ giữa Nhiếp Chấn Bang và Phương Viễn Sơn hòa hảo hơn không ít. Chủ yếu là, Phương Viễn Sơn hiểu rõ một vấn đề. Mọi người đều nói giao tiếp với Nhiếp Chấn Bang khó, chính là khó ở một số chuyện riêgn, kỳ thật, nắm rõ ràng tình hình rồi liền có thể hiểu được, Nhiếp Chấn Bang rất dễ tiếp xúc. Người này điển hình cho type người xử lý sự việc chứ không xử lý con người. Có lợi đối với Hồng Giang thì Nhiếp Chấn Bang sẽ ủng hộ. Nắm được điểm này sẽ dễ dàng nói chuyện.
Hơn nữa, lần này Phương Viễn Sơn cũng sâu sắc nhận thức được, ngày hôm nay, với địa vị của mình và Nhiếp Chấn Bang, đều là cán bộ cấp cao của tỉnh, hợp tác cùng có lợi, đối với mình có lợi, đối với người dân cũng có lợi, nếu thật sự đánh nhau, lưỡng bại câu thương không nói làm gì, đối với dân chúng cũng là một tổn hại.
Giờ phút này, Phương Viễn Sơn cũng tràn đầy cảm xúc, mỉm cười nói:
- Đúng vậy, cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ một giấc.
Bên này, đoàn người chuẩn bị rời khỏi, lúc này, ở nhà khách, thư ký riêng của Thủ tướng Mộc, Tưởng Nghĩa Đào từ trong hành lang đi ra, nhìn thấy mọi người, cúi chào rồi đi tới trước mặt Nhiếp Chấn Bang và Phương Viễn Sơn, mỉm cười nói:
- Bí thư Nhiếp, Chủ tịch Phương, Thủ tướng mời hai vị vào trong gặp một lát.
Dưới sự dẫn đường của Tưởng Nghĩa Đào, hai người đi vào trong phòng, đây là phòng Tổng Thống, hai phòng hai sảnh, bước vào cửa là một phòng khách nhỏ, đi vào nữa là phòng tiếp khách lớn, thảm lông dê rải trên mặt đất đến từ Tây Bắc.
Mộc Định Kiên mỉm cười phất tay ra hiệu hai người ngồi xuống, nhìn hai có người nói:
- Các anh vất vả rồi.
Những lời này, Nhiếp Chấn Bang và Phương Viễn Sơn tất nhiên là biết đang nói cái gì, các phương diện ăn ở uống đều an bài rất thỏa đáng, tất nhiên cũng được gọi là vất vả.
Lúc này, Mộc Định Kiên liền thu lại vẻ tươi cười, nhìn hai người bình tĩnh nói:
- Lần này, đi một vòng quanh Hồng Giang, chỉnh thể mà nói, bước đầu tôi có một suy nghĩ. Hiện giờ, trong nước, có mấy khu kinh tế lớn. Tôi đang suy nghĩ, khu vực hồ Hồng Dương này hoàn toàn có thể xây dựng thành một vòng kinh tế mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận