Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1118: Trọng trách trên vai.

Sau khi từ trụ sở làm việc Tỉnh ủy đi ra, Nhiếp Chấn Bang liền chia tay Lưu Hiểu Mẫn. Chuyến này, mục đích của Lưu Hiểu Mẫn đã hoàn toàn đạt được.
Năng lực của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Hiểu Mẫn đã có được nắm bắt ban đầu. Đương nhiên, Nhiếp Chấn Bang không thể không nhìn thấy thiện ý mà bà ta biểu đạt ra. Như vậy là đủ rồi. Dù sao chỉ là ngày đầu nhậm chức mà thôi. Quan hệ cũng không phải một lúc là có thể củng cố thành lập. Đôi bên tín nhiệm cần phải có một quá trình. Có một mở đầu tốt là được rồi. Đạo lý khôn quá hóa dại, Lưu Hiểu Mẫn vẫn hiểu rõ.
Quay về Nhà khách Tỉnh ủy, lúc này ở Nhà khách rõ ràng có thể nhìn thấy bên Sở Công an tỉnh Lũng Tây đã tăng cường công tác bảo vệ an toàn cho bên này. Điểm này, Nhiếp Chấn Bang lại không có bất cứ cảm giác gì đặc biệt. Việc này rất bình thường. Mình và Vương Túc Châu đều ở đây, tăng cường bảo vệ, việc này là cần thiết.
Nói đến Vương Túc Châu, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên hết sức cảm kích. Tuyên đọc xong quyết định bổ nhiệm của mình, Vương Túc Châu hoàn toàn có thể trở về thủ đô. Nhưng, Vương Túc Châu lại lưu lại, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mới đi. Điểm này chứng tỏ, Vương Túc Châu đối với mình hoàn toàn ủng hộ.
Điều này cũng đang nói với những người khác của tỉnh Lũng Tây, Bí thư Nhiếp Chấn Bang là người được cấp trên ủng hộ. Đương nhiên, Nhiếp Chấn Bâng cũng cần phải đích thân đến thăm hỏi một chút.
Gõ cửa, căn phòng số một của Nhà khách Tỉnh ủy mở ra, Thư ký của Vương Túc Châu nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười gật đầu:
- Bí thư Nhiếp! mời vào trong
Là Thư ký của Vương Túc Châu đương nhiên hiểu rõ quan hệ của lãnh đạo và Nhiếp Chấn Bang. Thậm chí, cũng không cần thông báo liền nói thẳng ra.
Bước vào phòng khách, lúc này Vương Túc Châu đang ngồi trên sô pha đọc báo của Lũng Tây. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đến, bỏ việc trong tay xuống, mỉm cười nói:
- Chấn Bang đã đến, ngồi đi.
Trên trang đầu tiên của tờ nhật báo Lũng Tây là hình ảnh trang bìa sống động của Lưu Chấn Đào. Phía dưới là một tiêu đề Chủ tịch Lưu Chấn Đào thị sát khu kinh tế mới thành phố Ung Châu.
Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống, Vương Túc Châu lại mỉm cười nói:
- Chấn Bang à! Biết lần này tại sao cấp trên có thể suy xét cho cậu nhập Cục không?
Nghe Vương Túc Châu nói đến chuyện này, Nhiếp Chấn Bang lập tức hơi ngạc nhiên. Điểm này cũng chính là điểm nghi hoặc của Nhiếp Chấn Bang. Người đứng đầu tỉnh thành của địa phương nhập Cục, lịch sử xưa nay chỉ là sáu địa phương, trước nay chưa từng có ngoại lệ. Lần này, mình lại phá vỡ thường quy này. Đây là chỗ hiếu kỳ của Nhiếp Chấn Bang. Nếu nói tầm quan trọng, tỉnh Lũng Tây e rằng vẫn còn khó đạt đến trình độ này.
Trầm ngâm giây lát, Nhiếp Chấn Bang cũng nhìn Vương Túc Châu nói:
- Trưởng ban Túc Châu, không giấu gì, tôi thật đúng là không đoán ra.
- Chấn Bang à! Vẫn nhớ trước đây tôi nói gì với cậu chứ? Trọng trách rất nặng đấy.
Vương Túc Châu trầm ngâm, nói chuyện theo kiểu này.
Nhìn thấy thái độ nghi hoặc của Nhiếp Chấn Bang, Vương Túc Châu lại giải thích:
- Đúng là dựa theo tầm quan trọng trước mắt của tỉnh Lũng Tây thì không tồn tại khả năng người đứng đầu nhập Cục. Nhưng, đây cũng là một suy tính, một quy hoạch của cấp trên.
Hiện giờ, trong cả nước có sự phát triển thiếu cân đối giữa đông bộ và tây bộ.. Khu vực phát triển vùng duyên hải Đông bộ, không cần phải nói nữa, là khu vực phát triển sớm nhất trong nước. Đây là khu vực gánh vác quan trọng của nền kinh tế trong nước. Nhưng, trước đây vào thời điểm Viên Khang An, cấp trên liền đưa ra khai thác phát triển Tây bộ, đến thời điểm của Thâm Tu Siêu, Tây bộ tiến hành chính thức mở rộng khí thế hừng hực. Mấy năm gần đây, phát triển kinh tế của Tây bộ, khách quan phía trước, tuy có khởi sắc nhất định, nhưng, chủ yếu vẫn tập trung ở vài trung tâm thành thị. Xem xét tổng thể, Tây bộ chủ đạo vẫn là một mảnh hoang vắng. Cấp trên không muốn nhìn thấy tình trạng này nữa.
- Từ những dự định hiện nay để xem xét, ý của cấp trên cũng đã chọn tỉnh Lũng Tây.
Vị trí địa lý vô cùng quan trọng của Lũng Tây. Với tỉnh Cam Châu, tỉnh Ninh Hồng – Khu tự trị Tây Bắc đều liên kết chặt chẽ với nhau lại là vùng đất trọng yếu Tây Nam Ba Thục. Phía bắc giáp với tỉnh Thảo Nguyên, phía đông lại giáp với tỉnh Kim Mai. Có thể nói, đã từng là cố đô, đây là một khu vực hạt nhân không thể bỏ qua. Ý của cấp trên là, hy vọng có thể dùng Lũng Tây làm đầu đàn, dùng cách thức tam giác làm mẫu, tạo ra vùng tam giác kinh tế phía tây lấy Lũng Tây là trung tâm dẫn đầu.
Nghe những lời giải thích này của Vương Túc Châu, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lại hơi chút hoảng sợ. Thật không ngờ, suy xét của Kiều tổng và Mộc tổng là thế này. Nhưng, xem xét tỉ mỉ thì điều này rất khả thi. Khu vực Tây Bắc, trước đây có thành phố Lê Châu thành phố cấp Phó tỉnh tân tiến này lôi kéo, sản sinh tác dụng hết sức rõ ràng.
Nhưng, địa vị của thành phố Lê Châu, hiển nhiên vẫn còn không đủ. Dùng khu tự trị Tây Bắc làm hạt nhân dẫn đầu, rất sai lệch. Về tỉnh Cam Châu và tỉnh Ninh Hồng, lại hơi lộ vẻ không đủ. Xem xét cẩn thận, tỉnh Lũng Tây đích thật là một tỉnh thích hợp nhất. Dùng Lũng Tây làm tâm điểm, dẫn dắt toàn bộ khu vực Tây bộ. Đây đích thật là một phương pháp tốt. Như vậy, người đứng đầu Lũng Tây nhập Cục, đây cũng vì phương diện cấp trên có nhiều thêm chính sách.
Dù sao, nghiêng lệch quá nhiều, điều bị sẽ bị người đố kỵ. Nhưng, sau khi Nhiếp Chấn Bang nhập Cục đương nhiên so với người đứng đầu một tỉnh bình thường sẽ cao hơn một bậc. Vậy thị, thái độ ghen ghét này sẽ ít đi nhiều.
Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang lại gật đầu nói:
- Trưởng ban Túc Châu! Nói đến phát triển cụ thể, các thủ trưởng có tinh thần chỉ đạo gì không?
Vương Túc Châu nghe Nhiếp Chấn Bang hỏi, lại mỉm cười lắc đầu:
- Cái này thật ra không có. Năng lực của cậu, các thủ trưởng vẫn rất tín nhiệm. Đây cũng là ý đã trao toàn quyềncậu.
Nói xong, Vương Túc Châu lại tiếp tục nói:
- Ngoại trừ nhân tố này, ngoài ra, vẫn còn một điểm quan trọng, đó là vấn đề bảo vệ môi trường cho toàn bộ Tây bộ.
Nói đến đây, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang nghiêm trọng lên rất nhiều. Đối với môi trường Lũng Tây, Nhiếp Chấn Bang có nhận thức sâu sắc.
Lúc này, rất tự nhiên, trong đầu liền nổi lên hình dáng gầy yếu, lưng còng, bước đi loạng choạng kia.
Hơn nữa, là người thủ đô, Nhiếp Chấn Bang có nhận thức thiết thân đối với bão cát tàn sát bừa bãi thủ đô. Mấy năm nay, cùng với sự ác liệt của môi trường, xem nhẹ vấn đề bảo vệ môi trường, trung thượng du sông Hoàng Hà, đất màu bị xói mòn nghiêm trọng, khô hạn cũng nảy sinh nghiêm trọng hơn, sa mạc hóa cũng trở nên nghiêm trọng. Không chỉ riêng Lũng Tây - Tây Bắc - Cam Châu và Ninh Hồng mấy tỉnh Tây Bắc này, tỉnh Thảo Nguyên, tỉnh Kim Mai ở phía trên đều tồn tại vấn đề sa mạc hóa với mức độ khác nhau.
Bảo vệ môi trường, đây là việc lớn. Việc này không chỉ quan hệ đến sinh tồn của hậu thế, còn quan hệ đến quốc gia đại sự.
Nhìn thấy bộ dạng gật đầu của Nhiếp Chấn Bang, Vương Túc Châu khẽ gật đầu nói:
- Chấn Bang à! Cậu nghĩ không sai. Ý kiến của các thủ trưởng chính là hy vọng cậu có thể đưa Lũng Tây đi lên. Mấy năm nay, trong vấn đề trị cát và bảo vệ môi trường, hiệu quả không phải là hiển hiện rõ ràng. Tự chúng ta ấp ủ quả đắng, hiện tại đang gánh chịu tai nạn. Ý của các thủ trưởng là, cũng giống như phát triển kinh tế, hy vọng cậu có thể nêu ra một tấm gương, kéo toàn bộ khu vực Tây bộ phát triển toàn diện.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang về cơ bản đã suy nghĩ rõ ràng. Vì sao mình có thể đột phá nhập Cục, phải gánh vác trách nhiệm trọng yếu mà gian khổ như vậy, thậm chí, có việc không chỉ dính dáng đến Lũng Tây, thậm chí, có lúc vẫn cần kết nối hợp tác với các tỉnh khác.
Vậy thì, Nhiếp Chấn Bang có một tầng thân phận như vậy cũng là việc không thể thích hợp hơn.
Mặt khác, Nhiếp Chấn Bang cũng suy nghĩ rõ ràng. Vì sao tỉnh Lũng Tây có thể tập hợp đông đúc con cháu nhà thế gia như vậy. Lưu Chấn Đào – Ngụy Hạo Dương – Diệp Định Bang thậm chí Trưởng ban Tuyên giáo bốn tám tuổi Lý Hồng Anh và Bí thư Đảng ủy Công an Lưu Dược Quang mới năm mươi tuổi kia.
Trong những người này, lớn nhất là Lưu Chấn Đào năm mươi ba tuổi cấp Bộ trưởng, những người khác, lớn nhất năm mươi tuổi. Trong nước, ngoại trừ chính mình một nhân vật kỳ lạ ra, bọn họ đều được xưng tụng là cán bộ trẻ trung khỏe mạnh. Có thể nói, trước mắt bình quân tuổi tác của bộ máy Tỉnh ủy Lũng Tây chắc chắn là thấp nhất cả nước.
Hiện nay xem ra, các gia tộc khác sớm đã có một vài quan tâm chú ý và phán đoán đối với tỉnh Lũng Tây và phương hướng của cấp trên. Hiện nay, mình vừa đến đây cũng giống như chuẩn bị mọi sự chờ gió đông đến.
Cười nhạt, Nhiếp Chấn Bang lại nhìn Vương Túc Châu nói:
- Trưởng ban Túc Châu! Đây chính là việc khổ sai.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Vương Túc Châu sao có thể không hiểu. Quan hệ phức tạp của tỉnh Lũng Tây, bối cảnh mỗi người đều bất phàm. Đây chính là lúc thích hợp khảo nghiệm kỹ xảo và năng lực của một người có thể chỉnh hợp bộ máy Tỉnh ủy hay không. Việc này sẽ trở thành mấu chốt trong mấu chốt.
Lập tức, Vương Túc Châu cũng cười nói:
- Cậu vẫn nhìn thấy rõ, có thể nghĩ đến điều này, chứng tỏ, thủ trưởng hoàn toàn không chọn sai người. Nhãn lực của con người Hồ Thượng Chí này vẫn rất tốt. Trước đây ông ấy hùng tâm bừng bừng, tâm nguyện lớn nhất chính là biến Lũng Tây thành khu vực hạt nhân, biến thành phố Cổ Đô trở thành thành phố trung tâm của khu vực. Hiện nay, các mặt của thành phố Cổ Đô đều phát triển rất mạnh, xây dựng thành phố tiến nhanh về phía trước. Nhưng, chung quy lại vẫn có một vài khiếm khuyết về lực lượng và nội tình. Việc này, e rằng cần cậu phải hoàn thành. Cũng vì như thế, suy tính tổng hợp các mặt, cho nên các thủ trưởng mới phá lệ đưa ra vấn đề để cậu nhập Cục. Điều này tiện cho cậu phát triển công tác. Cậu đừng nên để thủ trưởng thất vọng.
Vương Túcđã lật bài, nói thẳng vấn đề. Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu.
Hiện tại xem ra, cái gọi là tập đoàn Triệu Thị của thành phố Kim An chẳng qua chỉ là trò cười. Sở dĩ không nhúc nhích, chủ yếu vẫn là mấy con cháu nhà thế gia này đều kiêng dè, đều đang quan sát mà thôi.
Mặt khác, những người này, e rằng cũng tồn tại một tâm tư, có ý muốn thử xem năng lực của mình. Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang cũng mở ra. Về phương hướng phát triển của Lũng Tây, Nhiếp Chấn Bang tạm thời vẫn chưa có khái niệm nào rõ ràng. Nhưng, đối với công tác trước mắt, Nhiếp Chấn Bang lại đã có ý tưởng ban đầu.
Nếu những người này muốn nhìn thấy năng lực của mình, vậy thì, mình cũng không có gì che đậy. Trong tình huống này, đây hoàn toàn là điều tất yếu, phô bày một ít sức mạnh của mình, để những người này đều nhìn thái độ và thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận