Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 803: Đoàn đầu tư Đông Cảng.

Thành phố Thiên Phủ.
Tại khách sạn quốc tế Thiên Phủ.
Đúng bảy giờ tối tại đại sảnh yến tiệc số một, tiết trời giữa tháng mười một nên mới tầm này mà đã đèn hoa rực rỡ rồi.
Cửa chính đại sảnh nằm kế bên khu phòng ốc của khách sạn quốc tế Thiên Phủ, song song với cửa chính khách sạn.
Tại đây đã ồn ào từ lâu, trên bãi đỗ xe ngoài cửa đã có bốn năm nhân viên bảo vệ đang túc trực, phía ngoài đường lại có cảnh sát nhân dân canh gác.
Từng chiếc xe nối đuôi nhau dần tiến vào rồi dừng ngay ở cửa, ngay sau đó, đám bảo vệ chỉ đường cho xe vào đúng chỗ, tất cả mọi việc đều có vẻ ngay ngắn trật tự đâu vào đấy.
Trong đại sảnh bày tiệc, sân khấu chính giữa đã được bày trí phông nền màu xanh nhạt, trên có viết dòng chữ: Hội thảo đầu tư thương mại Ba Thục - Đông Cảng lần thứ nhất, thành lập thương hội Ba Thục - Đông Cảng.
Buổi tiệc hôm nay được tổ chức theo kiểu tiệc rượu đứng Tây Âu, trước sân khấu đặt một chiếc bàn dài hơn mười mét trên bày đầy đủ các món ăn.
Trên một chiếc bàn vuông khác có bày tháp rượu Champagne, là chủ nhà, nên hai vị Trưởng ban thư ký tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Ba Thục cũng đến từ sớm.
Bảy giờ năm mươi phút, Lư Khánh Vũ đang cùng các ông chủ trong giới doanh nghiệp Đông Cảng nói chuyện thì nghe nhân viên công vụ phía sau báo cáo, bèn mỉm cười nói:
- Anh Quách, anh Lý, tôi và Trưởng ban thư ký Vân Hạc xin phép một lát, bí thư Tăng và Chủ tịch Nhiếp đến rồi.
Lúc này, trước cửa đại sảnh, xe của Tăng Thái Bình và Nhiếp Chấn Bang một trước một sau cùng đỗ lại, hai viên thư ký đều nhanh chân xuống trước rồi ra mở cửa sau, Tăng Thái Bình và Nhiếp Chấn Bang lần lượt xuống xe.
Lúc này, đám cán bộ lãnh đạo cùng với đại biểu giới doanh nghiệp đến dự tiệc trước đó đều tụ tập trước cửa, chia làm hai hàng trái phải, thấy hai vị “đại lão” đất Ba Thục tiến đến thì đều vỗ tay như sấm dậy.
Tăng Thái Bình hôm nay mặc một bộ đồ Tây màu tối phối cùng cà vạt đỏ, sơmi trắng, nhìn khá trẻ trung.
Liếc qua Nhiếp Chấn Bang một cái, Tăng Thái Bình dừng lại một chút, thản nhiên mỉm cười rồi lại nhìn Nhiếp Chấn Bang chằm chằm, cố nhiên chuyện Hưng Châu lúc trước, Nhiếp Chấn Bang đã làm cho ông ta mất mặt, khiến uy tín của ông ta trong tỉnh bị tổn hại nghiêm trọng. Nhưng hôm nay trước công chúng thì vẫn phải tỏ thái độ ra, nếu có thái độ khinh khi trước mặt bao người, lại có camera của đài truyền hình theo sát trực tiếp thì hình ảnh một Bí thư Tỉnh ủy ngạo mạn đến độ không chịu nổi như vậy càng không xong. Cho dù phát sinh chuyện gì thì trước mặt người ngoài, sự hòa thuận đoàn kết của bộ máy tỉnh ủy Ba Thục nhất định vẫn phải phải có. Trong bộ máy ủy viên thường vụ, những người khác phải giữ uy tín cho bí thư, nhưng bí thư cũng phải có phong cách và sự độ lượng để đoàn kết các thành viên, đây là ranh giới mà bất cứ kẻ nào cũng không dám vượt qua.
- Chủ tịch Chấn Bang, đi cùng luôn chứ?
Tăng Thái Bình mỉm cười nhìn Nhiếp Chấn Bang ngỏ lời mời.
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười đáp lại, động thái này của Tăng Thái Bình hoàn toàn nằm trong tính toán của hắn, càng lên cao thì sự đoàn kết ổn định của bộ máy lại càng quan trọng.
Vì sao càng lên cao thì tuổi đời cán bộ càng lớn, nói như vậy thì lãnh đạo Đảng và chính phủ đa phần đều là người già hay sao?
Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc phân biệt đối xử cả, đặc điểm lớn nhất của người trẻ tuổi chính là kích động, làm việc bất kể hậu quả. Trung Hoa tuy đất rộng của nhiều nhưng bất luận làm gì mà không cẩn thận một thôi cũng có thể khiến cho đất nước sụp đổ.
Cho nên các gia tộc phe phái ở Bắc Kinh cho dù đều có đấu đá tranh giành lẫn nhau, đều hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết nhưng mấy chuyện này cũng chỉ có thể ngầm tiến hành trong bóng tối, không thể đặt lên bàn làm việc được.
Hơn nữa, từ sau khi Nam lão nhận chức thì tất cả cán bộ, các gia tộc đều phải nằm trong một quy luật thép, một giới hạn, đấu đá thì cứ việc đấu đá nhưng điều kiện đầu tiên là không thể để cho chuyện đấu đá ảnh hưởng đến việc xây dựng kinh tế, kiên trì nỗ lực lấy xây dựng kinh tế làm trung tâm, đây là quốc sách cơ bản không thể dao động, kẻ nào đụng chạm đến đều chỉ có đường chết.
Thực tế nếu như không có ranh giới ngầm này thì đã không có nguyên tắc, cả quốc gia chỉ lo đấu đá lẫn nhau thì kinh tế còn phát triển thế nào được, xã hội còn phát triển thế nào được, thế chẳng phải sẽ thụt lùi hay sao?
Quy củ này đến lãnh đạo trung ương cũng không dám đụng vào, cấp tỉnh đương nhiên là càng không dám, cho nên Nhiếp Chấn Bang chủ động chào đón Tăng Thái Bình cũng không có gì lạ.
Hắn khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Bí thư Tăng, xin mời.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại còn rất tự giác lui lại phía sau Tăng Thái Bình nửa bước chân để giữ trọn uy tín cho Tăng Thái Bình.
Hai người cùng đi vào hội trường, trong đại sảnh bày tiệc lập tức vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc. Tăng Thái Bình và Nhiếp Chấn Bang đều mỉm cười khẽ vỗ tay theo, thỉnh thoảng chào hỏi các thương gia và lãnh đạo chính giới.
Hai người vào thì buổi tiệc cũng chính thức bắt đầu, đầu tiên là Tăng Thái Bình đọc diễn văn.
Giọng văn lối mòn rất quy củ, kế tiếp, Tăng Thái Bình chậm rãi đi lên bục, cất cao giọng nói:
- Thưa các đồng chí, các vị khách quý... đây là lần tụ hội long trọng, đối với tỉnh Ba Thục chúng ta thì đây là tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, không gì sánh kịp...
Tăng Thái Bình nói chuyện xong thì ngay sau đó, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lư Khánh Vũ giới thiệu Nhiếp Chấn Bang lên bục, Nhiếp Chấn Bang nhìn mọi người chung quanh một chút rồi cũng cất tiếng, so với việc cầm giấy đọc của Tăng Thái Bình thì Nhiếp Chấn Bang diễn thuyết hoàn toàn tự nhiên, ai nấy nghe cũng hiểu ngay, đồng thời lập tức đem so sánh với Tăng Thái Bình.
Trong lúc diễn thuyết, Nhiếp Chấn Bang cũng không theo lối mòn mà đều dùng lời lẽ nhẹ nhàng bằng tiếng phổ thông, những người này tuy sinh ra lớn lên ở Đông Cảng nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không hay biết về tình hình trong nước, sau khi Đông Cảng được trao trả thì mối liên hệ với đại lục lại càng thêm chặt chẽ, khắp nơi trên cả nước đều có bóng dáng doanh nghiệp Đông Cảng. Thấy nhiều, nghe nhiều, tiếng phổ thông cũng chẳng còn trở ngại gì với dân Đông Cảng, vì nếu muốn ở lại tỉnh Ba Thục thì doanh nghiệp Đông Cảng cũng nhất định phải có thành ý của mình.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang mở miệng:
- Đầu tiên, xin cảm ơn các vị trong giới doanh nghiệp Đông Cảng đã đến với tỉnh Ba Thục, tiếp theo, tôi thật lòng hy vọng các vị có thể ở lại tỉnh Ba Thục để đi nhiều hơn, quan sát nhiều hơn một chút. Đầu tư phát triển sự nghiệp không phải việc nhỏ, mỗi lần đầu tư đều liên qan đến tương lai phát triển của công ty các vị đang ngồi đây, cần phải thật thận trọng và nghiêm túc.
Lời của Nhiếp Chấn Bang lập tức nhận được sự đồng tình của các doanh nghiệp Đông Cảng, chạm đến sâu trong tâm khảm họ.
Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Tỉnh Ba Thục đất rộng của nhiều, địa linh nhân kiệt, tài nguyên và phong cảnh thiên nhiên đều cực kỳ phong phú, tỉnh Ba Thục có giao thông tiện lợi, có tài nguyên sức lao động khổng lồ, đây đều là ưu thế cả. Đồng thời Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh và các cấp chính quyền đều hết sức coi trọng mảng đầu tư... Tại đây, tôi xin hứa với các vị, chỉ cần một điều kiện tiên quyết là tuân theo luật pháp thì đồng bào Đông Cảng đến tỉnh Ba Thục đầu tư đều được đối xử bình đẳng như nhau, không chịu bất cứ chướng ngại hay ràng buộc gì, tới đây Sở Thương mại Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ công bố điện thoại giám sát cùng với hòm thư của Chủ tịch tỉnh, phàm là có chuyện về phương diện này, mọi người có thể khiếu nại, tôi hứa trong vòng bảy ngày làm việc nhất định sẽ cho các vị một câu trả lời đầy đủ.
Nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang âu là cũng có nỗi lo riêng, trong chuyện này cách làm của Nhiếp Chấn Bang từ trước đến nay vẫn không giống với các nơi khác.
Những địa phương khác để thu hút đầu tư thì cái gì cũng có thể mặc kệ, như: ô nhiễm môi trường, thu nhập từ chính sách thuế, cơ hội việc làm cũng có thể không quan tâm. Chỉ cần đầu tư tiền của vào địa phương là được, về phần xí nghiệp này có giúp địa phương đi lên không thì bọn họ căn bản cũng không quan tâm.
Kiểu nguyên tắc thu hút đầu tư bất chấp tất cả này vẫn luôn bị Nhiếp Chấn Bang phản đối, hơn nữa, cách làm này đối với đại bộ phận doanh nghiệp mà nói cũng không hấp dẫn là bao, ý thức nộp thuế với người Đông Cảng rất bình thường, điều các doanh nghiệp quan tâm là chính sách.
Từ sau khi cải cách mở cửa, việc thu hút đầu tư trong nước cũng đã đi vào lề lối bất thường này.
Trên thực tế, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ, điều doanh nghiệp quan tâm là chính sách, sao cho đảm bảo tính lâu dài và công bằng, đây cũng là thứ Nhiếp Chấn Bang có thể cho bọn họ, những lời này vừa nói xong đã lập tức đi vào lòng người.
Tiệc rượu chính thức bắt đầu, Nhiếp Chấn Bang mới vừa xuống bục thì bên này không ít nhân sĩ trong giới doanh nghiệp Đông Cảng cũng đã chạy ra đón.
Những người được bắt chuyện với Nhiếp Chấn Bang về cơ bản đều có vị trí hàng đầu trong giới doanh nghiệp Đông Cảng, ai nấy nâng ly chào hỏi người quen biết cũ. Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn bất động sản Triệu Vĩ, tên Quách Triệu Vĩ là một trong số đó.
Là trùm ngành bất động sản Đông Cảng, Quách Triệu Vĩ năm đó cũng là một trong số các cổ đông cùng Lý Siêu Nhân đầu tư vào hãng phim Lương Khê.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang vừa mới đi xuống, Quách Triệu Vĩ cũng đã chạy ra đón, đưa chén rượu trong tay ra mỉm cười nói:
- Chào anh, chủ tịch Nhiếp!
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nâng ly lên cụng một cái, cười nói:
- Chủ tịch Quách, đã lâu không gặp, phong thái vẫn như xưa, tôi xin thay mặt Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Ba Thục nhiệt liệt hoan nghênh anh đã tới, không biết Chủ tịch hội đồng quản trị Quách có dự tính gì không?
Sự nhiệt tình của Nhiếp Chấn Bang khiến Quách Triệu Vĩ có vẻ hết sức vui vẻ, Nhiếp Chấn Bang là nhân vật số một của Ủy ban nhân dân tỉnh Ba Thục, nể tình như vậy làm cho Quách Triệu Vĩ rất nở mày nở mặt, ông ta mỉm cười nói:
- Cũng chậm chân mất rồi, con mắt và tin tức của Lý Siêu Nhân nhạy bén hơn tôi, hiện giờ các hạng mục đầu tư cơ sở hạ tầng tỉnh Ba Thục đều đã có bóng dáng Lý Kí, tôi chen vào không lọt, giờ thì đang chuẩn bị chen chân vào mảng bất động sản.
Việc đón tiếp đoàn đầu tư Đông Cảng đến tỉnh Ba Thục không chỉ có Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh mà nhân vật số một số hai của các đô thị loại ba trên toàn tỉnh cũng đều đến tham gia. Bên cạnh Nhiếp Chấn Bang đương nhiên cũng có không ít các lãnh đạo đô thị cấp ba, vừa nghe Quách Triệu Vĩ nói thế thì không ít người sáng mắt lên ngay vì đây có thể chính là cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận