Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 662: Chặn đường kêu oan.

Công việc kiểm tra ở huyện Lê Châu kéo dài hai ba ngày. Những người thuộc phòng số một của ban điều hành Tam Công được phân thành hai tổ, một tổ do Hoàng Húc Đông dẫn dắt, tiến hành kiểm tra công khai, …. kiểm tra thí điểm vài chỗ theo kiểu đột kích. Dù sao, một thành phố lớn như vậy. Nếu phải đi tới mỗi một quận hoặc một huyện nào, thì chỉ cần một khu vực thôi đã mất mười mấy ngày rồi. Một tỉnh thì phải cần tới nửa năm. Kiểm tra cả nước xong thì không có chuyện vài năm mà xong được. Thế nên phải kiểm tra thí điểm đột xuất vài nơi là cách làm tốt nhất.
Một tổ khác do Lý Cư Bằng dẫn dắt, tiến hành kiểm tra ngầm các địa phương. Hai tổ chia làm hai kiểm tra minh bạch và kiểm tra ngầm, đó là cách đảm bảo tối đa sẽ không bỏ quên chuyện gì.
Trong thời gian ba ngày, toàn bộ kết quả khiến Nhiếp Chấn Bang vô cùng hài lòng, hồi còn ở Tân Lê thì chế định sơ lược phương án Tam Công. Sau này khi trung ương tiến hành điều tra Tam công, các cán bộ Lê Châu tỏ ra vô cùng quen thuộc, không phải lo lắng nhiều. Vì từ trước đến giờ, vốn dĩ Lê Châu đều làm theo điều lệ đó, nhưng chỉ có một số chỗ không được chi tiết lắm theo tiêu chuẩn của trung ương, nhưng khi thực hiện cũng không có gì là khó khăn cả
Ba ngày sau đó, ở Lê Châu, các lãnh đạo vui vẻ đưa tiễn Chấn Bang, rời Lê Châu đến một nơi mới, liền lúc hai mươi mấy ngày, cả khu tự trị Tây Bắc, dường như Chấn Bang kiểm tra hết một lượt, tình hình kiểm tra trước mắt thấy hài lòng.
Mặc dù không ít nơi có chỗ vi phạm quy định nhưng không lộ liễu lắm, chủ yếu nằm ở khoản tiếp đãi công vụ, đây là chỗ khó quản lý nhất. Về cơ bản, theo tiêu chuẩn của điều khoản, mỗi một bàn tiệc vượt quá mấy trăm tệ, còn khoản xe công của nhà nước và phí đi công tác nước ngoài, tính đến thời điểm này không thấy có vi phạm.
Đối với tình huống như vậy Nhiếp Chấn Bang sau khi bàn thảo với Bí thư Đảng ủy khu tự trị tây bắc Lý Dật Phong, đã không chút do dự ghi chép lại, sẽ nhắc nhở phê bình trên nhật báo Tây Bắc,
Hiện giờ, toàn bộ địa khu tây bắc, cũng chỉ còn lại có thành phố A Thái là khu xa xôi nhất Tây Bắc.
Thành phố A Thái là khu nghèo nhất khu tự trị Tây Bắc, cũng là thành phố nghèo nhất quốc gia, là thành phố trọng điểm cả nước cần trợ giúp. Toàn bộ thành phố A Thái với tổng diện tích có một vạn kilomet vuông, tổng nhân khẩu không đến bảy vạn.
Là một khu vực hoang vắng điển hình.
Lúc này trên đường quốc lộ tự Ô Châu tiến về A Thái, có một đoàn xe loại nhỏ tiến về phía trước. Phía trước có xe của sở công an dẫn đầu. Trong thời gian kiểm tra khu tự trị này, xe cảnh sát này luôn đi theo, theo sau là chiếc Toyota việt dã ngổ ngáo, bám đuôi là chiếc Toyota công vụ.
Suy nghĩ về con đường của khu tự trị, trang bị thêm xe việt dã là điều vô cùng tất yếu. Những xe này được trang bị để thi hành kiểm tra điều lệ tam công Bây giờ sử dùng không bị cọi là vi phạm kỷ luật. Những tình huống thế này nếu ở trong nước là điều bình thường. Trước khi tiến hành điều lệ tam công, các nơi trên cả nước đều đua nhau phối hợp chuẩn bị cho tình hình này. Việc này được coi là bù đắp vào chỗ trống.
Xe cảnh sát phía trước, nói là bảo hộ và phối hợp hành động, với những chuyện thế này, Nhiếp Chấn Bang rất thoáng, không hề tính toán, có xe cảnh sát đi cùng, có nghĩa có thêm một tầng giám sát.
Nói là giám sát kiểm tra chứ không thực sự là phá án, không riêng gì những người này, cho dù là Lý Dật Phong đến đây, e rằng cũng không dám can dự, mục đích đi cùng chủ yếu là biết được động hướng của tổ công tác, để không đến mức bị động.
Lúc này đoàn người đột nhiên dừng lại……trước mặt xe cảnh sát, có một người già và hai trẻ em, giống như một nhà có ba người, đang quỳ trước mặt, xe cảnh sát mở cửa, có hai người công an bước xuống
Nhìn thấy cảnh này Nhiếp Chấn Bang cau mày, hành trình của tổ công tác là bảo mật, không phải là người trong thể chế thì tuyệt đối không biết. Hôm nay đột nhiên có người đứng chắn đường như thế, chắc chắn rằng có cao nhân đang chỉ điểm đằng sau.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng thấy hứng thú, liền nói với Lý Cư Bằng:
- Cư Bằng, xuống xem rốt cuộc có chuyện gì vậy.
Sau khi đợi Lý Cư Bằng đi xuống, hai người cảnh sát không có những hành động mạnh lôi kéo người nữa, nhưng mấy người kia họ đang nói gì vậy
Sau vài phút một già hai trẻ kia vẫn đứng trước xe không chịu dời đi, Nhiếp Chấn Bang xuống xe. Vừa đi đến phía trước, Lý Cư Bằng liền thấp giọng nói:
- Chủ nhiệm, ông cụ này dẫn theo hai đứa trẻ là muốn kêu oan
Hóa ra, người đàn ông này tên là Hàn Đại Căn, là người huyện Khổ Lâm, thành phố A Thái, con trai và con dâu là người của huyện Khổ Lâm, họ làm ăn ở bên ngoài, nên kiếm được không ít tài sản. Kinh tế của huyện Khổ Lâm phát triển thì căn nhà của họ đúng lúc nằm trong diện trưng thu sung công giải phóng mặt bằng.
Mối bất hòa nằm ở chuyện giải phóng mặt bằng, vì việc đền bù chưa thỏa đáng, vì vậy con trai và con dâu của Hàn Đại Căn bị bắt, bị bắt giam được vài tháng rồi, Hàn Đại Căn không còn nhà để ở, đến đâu thỉnh cầu cũng bị đuổi về. Lần này không biết vì sao biết là có lãnh đạo đến nên dắt hai đứa trẻ ra đường để đợi xe qua.
Nghe chuyện thế này Nhiếp Chấn Bang lại cười một cách xót xa, xem ra việc này là cưỡng chế giải phóng mặt bằng, hơn nữa việc đền bù không thỏa đáng dẫn đến vụ việc mang tính nghiêm trọng. E rằng gốc tích của sự việc này là do chính quyền ở đây. Nhưng Chấn Bang hiện giờ không đứng ở vị trí thích hợp để giải quyết chuyện này được. Tùy tiện nhúng tay vào e rằng không ổn.
Người mà thông tin bí mật này lộ ra cho Hàn Đại Căn biết cũng không phải cao nhân gì. Nếu không thì đến chuyện này mà cũng không hiểu được. Nói đến đây, Chấn Bang ra chỗ xe cảnh sát, ngồi xổm xuống, nghiêm mặt nói:
- Chào ông, chuyện này chúng cháu đã biết, những giấy tờ này, chú đưa cho cháu, nhất định cháu sẽ gửi cho chú, chú thấy được không. Chúng cháu thì không quản được chuyện này, mà cũng quản không được
Vốn dĩ biết tin lãnh đạo xuống, thái độ của Hàn Đại Căn cũng ôn hòa đi chút, nhưng vừa nghe thấy lời nói của Chấn Bang, Hàn Đại Căn giống như là lửa thiêu tới mông vậy, vui mừng quá đỗi, liền nói:
- Thưa lãnh đạo, tôi đã sống được bằng này tuổi, không biết thế nào là chuyện lớn. Nhưng tôi biết nếu ngài không xử lý sẽ không có ai xử lý chuyện này, nên cho tôi được vái lạy ngài.
Nói xong, Hàn Đại Căn quỳ sụp xuống
Quỳ rạp xuống trước mặt Nhiếp Chấn Bang
Nhiếp Chấn Bang thấy cảnh đấy không muốn nói gì, hai vị cảnh sát đứng bên liền đỡ ông Hàn đứng dậy, một người nói
- Ông Hàn à, chúng cháu nói rồi, Ông Chấn Bang không phụ trách chuyện này, nói mà ông không tin.
Ngôn từ nghe hết sức nghiêm khắc, Chấn Bang cau mày, liền khoát tay nói:
- Đồng chí, có tôi rồi, anh đừng có dọa cụ già hai đứa nhỏ nữa
Ông Hán lúc này lệ rơi đầm đìa, cứ quỳ rạp trước mặt Chấn Bang rồi nói:
- Thưa vị lãnh đạo cũ, lão Hàn tôi xin cầu cứu ngài, cả tỉnh này, tôi đã đi hết rồi, nhưng những người độc ác đó, họ cho gì vào chứng minh thư của tôi, làm tôi đến nhà nghỉ nào cũng không ở lại được, tàu hỏa cũng không đi được, vừa đến Ô Châu thì bị bọn họ chặn lại. Bây giờ tôi không còn đường để đi nữa, nếu ngài không giúp tôi, e rằng chúng tôi chỉ còn đường chết.
Những chuyện kiểu này Chấn Bang vốn dĩ không thấy lạ, chính quyền địa phương toàn quốc, thậm chí các sở công an chuyên trách vấn đề dân định cư, thậm chí có nơi còn lập ra phòng ban ngăn chặn việc khiếu nại của dân. Những việc kiểu này không còn hiếm nữa.
Nhìn đứa trẻ đứng bên, lớn thì chưa tới mười hai tuổi, nhỏ mới mười tuổi, thời tiết tháng ba ở tây bắc hơi lạnh, quần áo chúng mặc trên người đều mỏng, bộ dạng chúng thậm chí còn rét run cầm cập. Điều này khiến Chấn Bang trở nên căng thẳng, liền đứng dậy, nói với ông Hàn:
- Thưa cụ, đến bây giờ cháu vẫn chưa biết tình hình cụ thể thế nào, hay cụ lên xe ngồi, rồi từ từ kể lại mọi chuyện.
Đợi Lý Cư Bằng đưa cụ lên xe, cảnh sát hỏi:
- Ngài thấy thế nào
Chấn Bang gật đầu nói:
- Đoàn xe hãy dừng lại bên đường đã.
Trên xe, Chấn Bang ngồi cạnh ông cụ, khuôn mặt mỉm cười làm cho ông cụ cảm thấy bình tĩnh trở lại, rồi nghiêm túc nói:
- Thưa cụ, cụ có thể nói việc con trai và con dâu của cụ không?
Lúc này cụ Hàn bình tĩnh đi nhiều phần, thận trọng cân nhắc rồi lấy ra trong áo khoác một số tài liệu đưa cho Chấn Bang:
- Lãnh đạo à, người nông dân chúng tôi vốn không biết ăn nói nên phiền ngài hãy xem số tài liệu này đi.
Nhìn thấy tài liệu, sắc mặt Chấn Bang trở nên nghiêm trọng, cụ Hàn là người của xã Đông Giao, huyện Lâm Khổ, bắt đầu từ hai năm trước, xã Đông Giao nằm trong khu phát triển, bắt đầu trưng thu giải phóng mặt bằng.
Hơn nửa năm trước, gia đình cụ nằm trong quy hoạch di dời giải phóng mặt bằng, không nói đến việc đền bù, thậm chí ngay cả giá nhà một nửa cũng không có bởi vậy nên người xã Đông Giao không đồng ý chuyện đó.
Nhưng ủy ban nhân dân huyện Khổ Lâm đã áp dụng không ít các thủ đoạn uy hiếp bức bách người dân bắt họ đến ký tên. Duy chỉ có con trai của ông Hàn là người bướng bỉnh không chịu nên cuối cùng cũng bị công an bắt đi rồi.
Trong tài liệu còn tố cáo đám người Bí thư huyện ủy Đặng Xuân Hòa và Ngưu Trị An đã cấu kết với các nhà đầu tư có những hành vi trái pháp luật, coi mạng người như cỏ rác.
Đóng tài liệu lại, lúc này Chấn Bang cảm thấy sự việc vô cùng nghiêm trọng. Nhìn Ông cụ với con mắt mong mỏi, Chấn Bang liền dặn dò Cư Bằng:
- Đồng chí hãy nói với hai người cảnh sát kia, đổi xe cảnh sát thành xe dân dụng, chúng ta cùng tới huyện Khổ Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận