Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 943: Không thỏa hiệp

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang làm Vụ trưởng Triệu và Vụ trưởng Thường đứng lặng tại chỗ không nói lên lời, các lãnh đạo khác của tỉnh Hồng Giang cũng đều theo Nhiếp Chấn Bang bỏ đi.
Lúc này ngay cả một thằng ngốc biết phải lựa chọn như thế nào, tổ công tác Bộ Dân chính nói thì oai như là lãnh đạo các Bộ và Uỷ ban trung ương xuống địa phương thị sát và chỉ đạo công tác, nhưng trên thực tế chẳng qua chỉ là hai cán bộ cấp Vụ, Cục gây sóng gió, các địa phương thường thì nhìn vào sự giúp đỡ của các Bộ và Uỷ ban trung ương mà đều có thể nhịn được thì nhịn, chứ chẳng có cách nào.
Nhưng, bây giờ ông lớn của tỉnh ủy đã tức giận, những người khác còn không biết lựa chọn thì “Đập một phát chết” là chuyện rõ ràng. Đắc tội các Bộ và Uỷ ban trung ương, nhiều lắm thì một số dự án bị giữ lại, sau này nếu kiểm tra gì đó thì nghiêm khắc một chút cũng không phải không qua được, “Trời cao Hoàng đế xa” anh làm việc của anh, chẳng có tí quan hệ gì với vị trí của tôi.
Nhưng bí thư Nhiếp thì khác, đây chính là lãnh đạo trực tiếp, bí thư Nhiếp mà không thuận mắt thì công việc về sau làm sao làm được? chỗ ngồi làm sao giữ được nữa
Lúc này Quách Nam Sinh khó xử nhất, một bên là lãnh đạo cấp trên trực tiếp, một bên là trên lãnh đạo danh nghĩa, vô cùng khó xử. Quách Nam Sinh thở dài một tiếng, lắc đầu rồi cũng đi theo ra ngoài, lần này tổ công tác thật sự quá đáng rồi.
Bây giờ Vụ trưởng Triệu có chút hối hận vì quá coi thường Nhiếp Chấn Bang, quá coi thường cách làm việc ngoan cố và ương bướng của anh ta, đường đường là một bí thư tỉnh ủy hùng cứ một phương mà lại đi so đo với một người ở vị trí dưới như mình, không phải là tự hạ thấp thân phận sao? Hơn nữa, việc của loại tổ công tác thế này cùng lắm là chỉ báo cáo tới phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý của địa phương, bình thường sẽ là phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý sẽ đích thân xử lý thì chuyện sẽ không đi quá xa. Nhưng tính đi tính lại vẫn bị tính sai một chút, Chủ tịch tỉnh phân công quản lý của Hồng Giang này thật sự làm quá, lại cố tình đi báo cáo lên, chẳng lẽ hắn không sợ để lại ấn tượng xấu trong suy nghĩ của lãnh đạo sao?
Vụ trưởng Triệu lúc này chẳng còn đầu óc đâu để quan tâm chuyện người khác, ông ta đang suy nghĩ xem nên làm thế nào, cũng trách mình sơ ý coi thường, đắc ý vênh váo mà không làm tròn bổn phận, nếu tổ công tác chạy một vòng mấy thành phố trực thuộc tỉnh gặp thiên tai nghiêm trọng thì bây giờ Vụ trưởng Triệu nhất định dám về thẳng.
Nhưng lại để hổng một chỗ lớn như vậy nên chân Vụ trưởng Triệu nhấc không nổi, lời nói vừa rồi của Nhiếp Chấn Bang rất thẳng thắn, không nể tình chút nào, Vụ trưởng Triệu hiểu là Nhiếp Chấn Bang sẽ làm thật, giây phút này ông ta đang suy tính xem rốt cuộc nên gỡ lại thế nào.
Vụ trưởng Thường ở bên cạnh cũng có chút lo lắng, hạ giọng nói:
- Lão Triệu...
Không đợi Vụ trưởng Thường nói hết, Vụ trưởng Triệu xua tay nói:
- Lão Thường, tôi nghĩ bây giờ chúng ta không thể giấu được nữa, theo ý kiến của tôi là báo cáo trước với Bộ để cho Bộ cũng có sự chuẩn bị.
Ý của câu nói này rất rõ ràng, cái gọi là “Có sự chuẩn bị” tất nhiên là gọi điện thoại cho lãnh đạo mình có quan hệ tốt hoặc là chỗ dựa vững chắc trong Bộ.
Lúc lên xe, Hứa Hồng Chuyên nhìn vẻ mặt u ám của Nhiếp Chấn Bang bên cạnh, chậm rãi nói:
- Bí thư, chúng ta làm như vậy liệu chỗ Bộ trưởng Dư có ý kiến gì hay không?
Lời của Hứa Hồng Chuyên thực sự hiểu ý làm Nhiếp Chấn Bang rất vừa lòng, là Trưởng ban thư ký chính là phải có thể suy nghĩ mọi chuyện, mọi nơi cho lãnh đạo, nhưng trong chuyện này Nhiếp Chấn Bang cũng có dự tính của mình.
Trong quan trường, trong thể chế thật ra “Đấu” là một địa bàn, “Đấu” là một mạng lưới quan hệ, “Đấu” là một uy tín.
Một mình ở Hồng Giang, hơn nữa thế cục Hồng Giang biến hóa thất thường như thế, mỗi ủy viên thường vụ liên quan của tỉnh ủy đều có lòng dạ riêng, đều đang ôm những tính toán nhỏ nhặt riêng, lúc trước chẳng qua là trận thắng nhỏ, hơn nữa vẫn dựa vào quyền lực bản thân, nhờ mượn lực đánh lực mới có hiệu quả, lúc ấy có thể rất tuyệt nhưng sau này nghĩ kỹ lại thấy cũng thường thôi.
Chuyện lúc trước ở đường Xây Dựng coi là mình ở quan trường Hồng Giang thực sự “Rút Kiếm ra”, tiếp theo là chuyện của hội nghị thường vụ cũng chỉ có thể coi là mình thể hiện một chút bản lĩnh chính trị trước cán bộ lãnh đạo toàn tỉnh, còn chuyện của Bộ Dân chính này làm cho Nhiếp Chấn Bang có sự suy tính sâu xa hơn.
Tục ngữ nói: Hòa thượng đến từ nơi khác sẽ tụng kinh. Trung Quốc từ trước đều như thế, sự kinh sợ của bên ngoài luôn mạnh mẽ hơn sự kinh sợ của bên trong rất nhiều.hai người Bộ Dân chính này đúng lúc “Muốn chết không chết” đụng luôn vào mình, vừa đúng lúc “Buồn ngủ” thì hai người này vội vàng ôm gối đưa tới tại sao Nhiếp Chấn Bang không nhận.
Có câu: Quan mới nhận chức ba đống lửa, phải đốt lửa lên thì người phía dưới mới nhìn ra, đống lửa thứ nhất bây giờ là nhắm ngay vào cửa Bộ khác, loại tấn công này kích thích hơn nhiều so với đốt ở trong tỉnh. Thử nghĩ một chút, cán bộ lãnh đạo toàn tỉnh về sau đều thay đổi hẳn cách nhìn về mình, bí thư Nhiếp đây mới thực sự là người có khả năng, có thế lực lớn, các Bộ và uỷ ban trung ương vênh váo sao? Lỗ mũi đều vểnh đến trời nhưng lại bị bí thư Nhiếp hạ xuống, đây mới là chấn động, đây mới là ảnh hưởng.
Lời xưa nói rất đúng: Chim khôn chọn cây mà đậu; “Cây” ý là năng lực, là thực lực, năng lực anh có đủ, thực lực có mạnh tự nhiên sẽ có người đến dựa, đến đầu quân, như vậy thế cục Hồng Giang mới có thể thực sự mở ra, đến lúc đó, Nhiếp Chấn Bang mới có tư cách điều chỉnh Hồng Giang thành một tiếng nói thống nhất.
Nhiếp Chấn Bang xua tay trầm giọng nói:
- Đồng chí Hồng Chuyên, tôi rất hiểu lo lắng của anh, nhưng đại trượng phu việc nên làm và không nên làm, là một Đảng viên đối với chuyện như vậy phải cương quyết tranh đấu với loại tác phong lệch lạc này. Tôi đã quyết định rồi, chỗ đồng chí Dư Lực Chân tôi sẽ đích thân gọi điện nói chuyện, chuyện này vẫn là phải Bộ Dân chính đi giải quyết, không thể thoát được.
Mặc dù nói cương quyết như thế nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không quá đáng, nếu thật sự là lộ ra ngoài thì Dư Lực Chân chắc chắn sẽ hận mình, thành ra lại: Mất nhiều hơn được, bây giờ lại nể mặt Dư Lực Chân thì tin rằng ông ta sẽ biết phải làm gì. Nếu thật sự làm mình bực lên thì đến lúc đó Nhiếp Chấn Bang cũng không nể mặt mà làm to chuyện.
Vừa về tới văn phòng, Nhiếp Chấn Bang lấy danh sách thông tin cán bộ lãnh đạo trung ương từ trong cặp công văn của mình để tìm rồi gọi số điện thoại di động của Dư Lực Chân
Làm Nhiếp Chấn Bang bất ngờ là lúc này điện thoại lại bận, sau khi chờ khoảng hơn mười phút Nhiếp Chấn Bang lại gọi lại, lần này đã thông, trong điện thoại rất nhanh vang lên tiếng Dư Lực Chân:
- Bí thư Chấn Bang đúng là người ít gặp, lần trước tôi nghe nói bí thư Chấn Bang một ngày chạy tám Bộ và uỷ ban trung ương, thật ngại quá nếu hôm đó tôi ở Bắc Kinh thì thành chín Bộ và uỷ ban trung ương mới đúng.
Lời nói đều tỏ ra thiện ý của Dư Lực Chân, Nhiếp Chấn Bang trong lòng khẽ động nhưng cũng hiểu được, xem ra hai Vụ trưởng kia cũng biết hỏng chuyện nên đã báo cáo cấp trên, vừa rồi điện thoại của Dư Lực Chân bận có lẽ là một số người đang báo cáo ông ta.
Quả nhiên, dừng một chút thì Dư Lực Chân cũng chủ động nói:
- Bí thư Chấn Bang thật ngại quá, tôi xin kiểm điểm với anh, lần này việc chọn lựa, quản lý nhân viên của chúng tôi không nghiêm khắc dẫn đến một số đồng chí trong Bộ phạm sai lầm, đối với việc này các lãnh đạo liên quan trong Bộ chúng tôi sẽ bàn bạc khẩn cấp, hành vi này đã tổn hại nghiêm trọng tới tình cảm của giai cấp quần chúng nhân dân vùng giải phóng cách mạng cũ, quyết định của tổ Đảng trong Bộ nhất định sẽ đưa ra sự giải thích thỏa đáng cho nhân dân Hồng Giang.
Lời nói của Dư Lực Chân có ý tránh nặng tìm nhẹ, trên thực tế, Nhiếp Chấn Bang cũng đoán được từ lâu, là người xuất thân con cháu quý tộc nên Nhiếp Chấn Bang hiểu các Bộ và uỷ ban trung ương nhiều hơn người khác, các Bộ và uỷ ban trung ương sở dĩ vênh váo, tỏ vẻ không phải vì các Bộ và uỷ ban trung ương ở thủ đô, cao hơn những chỗ khác.
Sự vênh váo của các Bộ và uỷ ban trung ương chủ yếu là vì quan hệ bên trong rắc rối phức tạp, không ít con ông cháu cha nhậm chức ở các Bộ và uỷ ban trung ương, bọn này đều là một đám “Mắt cao hơn trán” vì thế tiếng tăm của sự oai phong trong các Bộ và uỷ ban trung ương cứ thế truyền ra.
Nhìn hai người kia đương nhiên cũng không phải nhân vật cấp cao gì, nhưng có thể kiêu ngạo như thế thì chắc chắn cũng có chỗ dựa, Nhiếp Chấn Bang trước khi quyết định làm cũng đã tính đến mặt này.
Cho nên Nhiếp Chấn Bang bây giờ nghe cách nói chỉ nói đến bồi thường, không nói chuyện xử phạt của Dư Lực Chân thì trong lòng cũng đã có dự định.
- Bộ trưởng Lực Chân nói như vậy là có chút làm khó tôi rồi, vừa rồi tôi đã nói trước mặt cán bộ lãnh đạo Đảng toàn tỉnh là đối với người như vậy tôi nhất định phải nói rõ với đồng chí Lực Chân vì tôi tin là Bộ Dân chính nhất định sẽ không thiên vị mà trả lời thỏa đáng.
Nhiếp Chấn Bang thản nhiên nói.
Lời nói này làm cho Dư Lực Chân đang ngồi trong phòng làm việc cau mày lại, thằng nhãi Nhiếp Chấn Bang này là thái độ tuyệt đối không thỏa hiệp, nói cái Chó gì trước mặt cán bộ lãnh đạo Đảng toàn tỉnh, chẳng lẽ Nhiếp Chấn Bang anh vì chuyện này mà mở một cuộc họp cán bộ lãnh đạo toàn tỉnh hay sao?
Nhiếp Chấn Bang nói vậy đơn giản có ý nói với mình, lời này của Nhiếp Chấn Bang tôi đã nói ra rồi, nếu Dư Lực anh mà không làm thì mặt mũi của Nhiếp Chấn Bang chẳng còn, đến lúc đó phải làm sao? Nhiếp Chấn Bang không nói rõ nhưng Dư Lực Chân cũng có thể đoán ra, thằng nhãi này là do thủ trưởng chỉ định làm bí thư Hồng Giang, đây là nhân vật nòng cốt, có thể báo cáo thẳng lên trên hoặc làm Ủy ban Kỷ luật ra mặt đều hoàn toàn có thể làm được.
Suy nghĩ một chút, bên Dư Lực Chân cũng chỉ có thể thỏa hiệp, nếu để việc đi quá xa thì cũng chẳng có lợi cho mình, hơn nữa, hai người kia cũng quá đáng, chỉ là một cán bộ cấp Vụ, Cục nho nhỏ lại đi đấu với nhân vật số một Hồng Giang làm gì, đây không phải là tự mình muốn chết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận