Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 777: Chế độ tỉnh quản huyện.

Nghe thấy câu này, Long Canh Hoa có chút ngạc nhiên, tỉnh quản huyện, Nhiếp Chấn Bang quả thật là hào phóng, nhưng phương án này có thể thực hiện được sao? Đối với việc tỉnh quản huyện, Long Canh Hoa có chút hiểu biết nhất định.
Cụ thể, “tỉnh quản huyện” trong thể chế là nói về việc quan hệ quản lý hành chính do ba cấp “tỉnh – thành phố - huyện” hiện giờ chuyển thành hai cấp “tỉnh – thành phố, huyện”. Đối với việc quản lý huyện do mô thức hiện tại là “tỉnh quản lý thành phố, thành phố quản huyện” chuyển thành do tỉnh thay thành phố thực hiện. Thực hiện mô thức “tỉnh quản huyện” trong đó bao gồm tất cả các phương diện như nhân sự, tài chính, kế hoạch, thẩm duyệt… các hạng mục trước đây đều do thành phố quản lý tất cả các hạng mục. “Tỉnh quản huyện” đã được thí điểm trên cả nước. Quận huyện yên thì thiên hạ ổn, huyện mà mạnh thì nhà nước phú.
Nghĩ tới đây Long Canh Hoa tỏ ra vô cùng thận trọng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, tỉnh quản huyện, mục tiêu này khá lớn. Làm như vậy tôi tính rằng ở trong tỉnh phải đối mặt với không ít trở ngại và áp lực.
Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng gật đầu, Nhiếp Chấn Bang đều đồng ý đối với những lời của Long Canh Hoa liền nói:
- Trở ngại khẳng định là sẽ có, vấn đề chủ yếu là hãy xem trong tỉnh có quyết tâm này không, bây giờ bộ máy cơ sở cấp huyện khiếm khuyết không ít, nghĩ đến cùng của sự việc, điều này có quan hệ rất lớn với việc quản lý ba cấp tỉnh thành phố huyện, quan hệ giữa thành phố và huyện quá chặt chẽ, đây cũng là căn nguyên phát sinh ra những hủ bại
Nói tới đây Nhiếp Chấn Bang dừng một chút tiếp tục nói:
- Hơn nữa, theo phát triển hành chính mà nói, bộ máy cấp một của huyện, có thể nói giống như là có hai vợ, tỉnh, hai cấp hành chính thành phố. Nếu bây giờ xóa bỏ bộ máy thành phố cấp một, đối với sự phát triển kinh tế của huyện coi như là một sự giải thoát trói buộc.
Tiếp đó Nhiếp Chấn Bang giới thiệu với Long Canh Hoa:
- Bí thư Long, kỳ thực chế độ tỉnh quản lý huyện, trong nước đã thí điểm từ mười mấy năm trước rồi. Còn nhớ vào năm 92, lúc đó tỉnh Giang Nam đề xuất phương án sát nhập kinh tế với thành phố Thượng Hải, tỉnh Giang Nam có mười ba huyện thực hiện thí điểm, hai năm sau toàn tỉnh Giang Nam thực hiện thí điểm. Hiện giờ các tỉnh Sở Nam, Lỗ Đông đều thực hiện mô hình tỉnh quản huyện, đây đều là những kinh nghiệm và ví dụ có sẵn, tôi thấy có thể tham khảo các tỉnh anh em về phương thức thành công này.
Nói như vậy coi như là Nhiếp Chấn Bang đã cho Long Canh Hoa thuốc an thần rồi. Đồng thời nếu phương án này có thể thông qua thì ở thành phố Thường Hồng, Hứa Ái Quốc với việc quản lý các huyện thị phía dưới nhất định sẽ bị giảm, đến lúc đó ở trong tỉnh cũng có thể thông qua việc bổ nhiệm và miễn nhiệm quyền lực, trực tiếp can dự vào công việc của thành phố Thường Hồng.
Tất nhiên không cần thiết phải đi tới bước đó, vì cái chế độ tỉnh quản huyện này vốn dĩ đã cho thấy thái độ ở trong tỉnh, chỉ cần Hứa Ái Quốc không ngốc nghếch tự nhiên sẽ biết kiềm chế.
Đối với thủ đoạn của Nhiếp Chấn Bang, Long Canh Hoa có sự khâm phục từ đáy lòng, không hổ là người có học. Nếu chuyện này mà là mình sợ rằng sẽ gia tăng áp lực với thường vụ và Tăng Thái Bình, cuối cùng buộc Hứa Ái Quốc phải buông tay. Nhưng thủ đoạn của Nhiếp Chấn Bang không những có thể đạt được hiệu quả ngang nhau còn có thể thúc đẩy đại cục kinh tế của toàn tỉnh, đây chính là sự khác biệt.
Nghĩ tới đây Long Canh Hoa cũng biết sự việc này mình phải biểu lộ thái độ, liền gật đầu nói:
- Chế độ tỉnh quản huyện tôi thấy cũng rất tốt, trước đây không ít nơi có chuyện tranh cãi giữa huyện và thành phố, anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, nếu chế độ tỉnh quản huyện mà cải cách, đích thực có thể giải quyết triệt để những loại chuyện kiểu này, chủ tịch Nhiếp, tôi vô cùng khâm phục, chuyện này tôi giơ hai tay tán thành.
Dừng một lát Long Canh Hoa tiếp tục nói:
- Ngoài ra tôi thấy có một số việc nhất thiết phải nói với Bí thư Tăng, các đồng chí ở địa phương một lòng muốn mở ra cục diện, triển khai công việc, tâm trạng nóng lòng muốn làm được việc cũng có thể lý giải được, nhưng nhìn tổng thể cần phải chú ý đến phương thức và phương pháp, đạo lý dục tốc bất đạt không hiểu sao?
Sau khi nói chuyện xong với Long Canh Hoa, Nhiếp Chấn Bang trở về nhà. Về phía Long Canh Hoa, Nhiếp Chấn Bang tin rằng ông ta tuyệt đối không bỏ qua cơ hội phản ứng lại với Tăng Thái Bình. Hành động phen này của Hứa Ái Quốc cũng gián tiếp tác động đến tâm trạng của ông ta.
Bây giờ sau sự việc ở thành phố Dương Đức, trong tỉnh uy tín của Long Canh Hoa cũng bị đả kích và bị ảnh hưởng, anh ta không chịu nổi thất bại, nếu thật sự đến những người ở thành phố Thường Hồng không thể đảm bảo được thì Long Canh Hoa ở tỉnh Ba Thục sẽ biến thành người cô độc rồi. Nên Long Canh Hoa cần phải tỏ thái độ này.
Tại thành phố Thường Hồng, Hứa Ái Quốc nghe điện thoại, lúc này tâm trạng của Hứa Ái Quốc không thoải mái, thân làm lãnh đạo nơi khác cử đến lại là người có gia cảnh, cái cảm giác gò bó hiện giờ này Hứa Ai chưa từng trải qua bao giờ
Nhưng ăn mày thì đừng đòi xôi gấc, nghe xong cuộc điện thoại đó, Tăng Thái Bình trở nên ôn hòa hơn, Hứa Ái Quốc chỉ có thể gật đầu nói:
- Bí thư Tăng, ngài phê bình rất đúng, về mặt này tôi có chút nóng lòng để thành công.
Tăng Thái Bình gật đầu, bây giờ ở trong tỉnh có mấy thường vụ bao gồm mấy vị lãnh đạo đứng đầu như Nhiếp Chấn Bang, Long Canh Hoa, Tôn Gia Lạc đều đã thể hiện quan điêm nên Tăng Thái Bình không thể không coi trọng chuyện này, đây là điều mà Nhiếp Chấn Bang đã nói.
Cuộc mua bán này Tăng Thái Bình làm rất tốt, nhưng một khi cảm thấy mất nhiều hơn được thì ông ta cũng phải suy nghĩ, đương nhiên vì một thành phố Thường Hồng, vì Hứa Ái Quốc mà đắc tội với các thường vụ khác, điều này không hề sáng suốt, hơn nữa Tăng Thái Bình cũng nhận thấy Hứa Ái Quốc quá nóng vội rồi.
Trầm ngâm một chút, Tăng Thái Bình nói:
- Ái Quốc à, các đồng chí ở cơ sở có chút miễn cưỡng, có chút vấn đề, điều này là rất bình thường. Người tốt quá sẽ chẳng có gì, hiện nay ở trong tỉnh không ít lãnh đạo có ý kiến với cậu. Những chuyện nhỏ này cậu cũng đừng quá hoang mang, bình tĩnh một chút cậu vẫn có ưu thế, sự việc ở tỉnh Sơn Đồng không cần phải điều tra tiếp nữa.
Nói như vậy coi như hành động lần này của Hứa Ái Quốc có một cái kết đẹp. Trên thực tế vấn đề của tỉnh Sơn Đồng cũng không có gì đặc biệt, về tác phong sinh hoạt có thể là có chút đi quá giới hạn nhưng không dính dáng đến hình sự và kỷ luật, nói trắng ra nếu điều tra thì cũng mất công, đây cũng là những điều lo lắng của Nhiếp Chấn Bang
Nếu thực sự điều tra nhiều nhất chỉ là cảnh cáo, thậm chí còn chưa nói đến việc cảnh cáo, khiển trách coi như là cũng được rồi. Điều này không có ảnh hưởng gì với đại cục. Sự việc đã tới bước này Hứa Ái Quốc nhất định phải thỏa hiệp.
Nghe Tăng Thái Bình nói vậy Hứa Ái Quốc gật đầu không phản bác lại cũng chẳng dám có phản bác gì, anh ta là người có gia cảnh không sai nhưng hiện nay làm việc ở tỉnh Ba Thục, Hứa Ái Quốc không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gắn bó với Tăng Thái Bình
Đồng thời ý tứ trong lời nói Hứa Ái Quốc cũng rất rõ, không cần biết nói thế nào, bản thân anh ta là Bí thư Thành ủy thành phố Thường Hồng, là nhân vật số một, thành viên của bộ máy cán bộ nên cần phải bảo vệ uy tín của mình, Hứa Ái Quốc cũng tin rằng anh ta cuối cùng cũng có thể tìm được sự đột phá.
Liền gật đầu nói:
- Bí thư Tăng, tôi hiểu rồi, ngài yên tâm tôi biết nên làm thế nào.
Trong phòng họp nhỏ của tỉnh ủy chỉ có 3 người Tăng Thái Bình, Long Canh Hoa và Nhiếp Nhiếp Chấn Bang. Đây là hội nghị thường vụ thông lệ trước hội nghị công tác bí thư.
Tăng Thái Bình nhìn sang Long Canh Hoa và Nhiếp Chấn Bang rồi nói:
- Vài đề tài thảo luận nói lúc trước, tôi thấy có thể quyết định được hay không nên mang ra hội nghị thường ủy thảo luận, ngoài ra đồng chí Nhiếp Chấn Bang và Long Canh Hoa có bổ sung gì không?
Trong quá trình thảo luận các đề tài trước đây đều vô cùng thuận lợi, Nhiếp Chấn Bang và Long Canh Hoa không đề xuất ý kiến gì, lúc này thấy Tăng Thái Bình nói vậy, hai người nhìn nhau rồi Nhiếp Chấn Bang nói:
- Đúng là có chuyện cần phải nói ra một chút.
Dừng một lát Nhiếp Chấn Bang nhìn Tăng THái Bình nói:
- Bí thư Tăng, tôi cho rằng căn cứ vào tình hình phát triển kinh tế và xã hội của tỉnh Ba Thục hiện giờ, căn cứ vào triển vọng phát triển tốt đẹp như hiện nay của tỉnh, tôi thấy đây là lúc tỉnh Ba Thục tiến hành cải cách chế độ tỉnh quản huyện rồi.
Sau khi nói về ưu thế của chế độ tỉnh quản huyện, Nhiếp Chấn Bang tổng kết lại:
- Nhìn tổng thể tôi cho rằng sau khi cải cách chế độ tỉnh quản huyện sẽ càng gia tăng việc nắm giữ sâu sắc của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, càng nhanh chóng gia tăng sự phát triển kinh tế.
Vừa nghe thấy Nhiếp Chấn Bang nói vậy sắc mặt Tăng Thái Bình liền chìm xuống, tỉnh quản huyện không thể phủ nhận đây là một chế độ tốt, nếu mà là lúc khác đề ra phương án này, Tăng Thái Bình sẽ không có phản đối gì, dù sao cái này cũng gia tăng uy tín của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng hiện nay, sau những hỗn loạn xảy ra ở thành phố Thường Hồng Tăng Thái Bình lại không đồng ý.
Sắc mặt trầm xuống không đợi Long Canh Hoa nói gì Tăng Thái Bình nói:
- Đồng chí Chấn Bang, tỉnh quản huyện tôi cảm thấy liên lụy thực sự là quá lớn, Ba Thục là tỉnh có dân số đông, toàn tỉnh có hai mấy địa châu, thêm vào một thành phố cấp phó tỉnh, các vấn đề liên lụy rất lớn, tôi thấy vấn đề này tạm thời không cần thảo luận nữa.
Nói tới đây Tăng Thái Bình trầm giọng nói:
- Tôi thấy chuyện này hãy để sang một bên, tôi nhất định không đồng ý
Nói như vậy khiến Nhiếp Chấn Bang và Long Canh Hoa hơi giật mình, Tăng Thái Bình không ngờ vì chuyện này mà tận dụng vị trí nhân vật số một của Đảng ủy đưa ngay ra một phiếu phủ quyết.
Liếc mắt nhìn nhau Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Nếu đồng chí Tăng Thái Bình đã nói vậy thì hãy tạm gác một thời gian
Sau khi tan họp, điện thoại của Tăng Thái Bình và Nhiếp Chấn Bang vang lên tiếng tin nhắn, Nhiếp Chấn Bang mở tin nhắn, chỉ có một câu “Tổng Bí thư Viên bệnh nặng”. Vừa nhìn tới đây Nhiếp Chấn Bang lập tức nhìn sang Tăng Thái Bình nói:
- Bí thư Tăng tôi muốn xin nghỉ phép, tôi phải đi thủ đô một chuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận