Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1062: Thủ trưởng tán dương.

Cùng lúc với Nhiếp Chấn Bang bước vào phòng làm việc, Phương Viễn Sơn và Tần Quảng Hán cũng đều đứng dậy. Hồng Giang của hôm nay, mỗi một người đều hiểu rất rõ, Nhiếp Chấn Bang thay mặt cho cái gì, đó tuyệt đối là quyền uy.
- Chủ tịch Phương và đồng chí Quảng Hán đã đến. Mời ngồi!
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười phất tay ra hiệu hai người ngồi xuống.
Lúc này tâm trạng của Phương Viễn Sơn và Tần Quảng Hán có chút không yên. Tỉnh Hồng Giang vừa xảy ra việc lớn như vậy, việc này trôi qua vẫn chưa được bao lâu. Bên này, Bí thư Nhiếp lại triệu tập bọn họ đến. Lúc nãy, nghe Hồng Phong nói còn có cả Cung Chính.
Điều này khiến hai người để tâm nhiều hơn. Phương Viễn Sơn trầm ngâm giây lát, mở miệng nói:
- Bí thư Nhiếp! Không biết...
Lời nói chưa có thời gian thoát ra, vẫn chưa nói rõ ràng, Nhiếp Chấn Bang liền đưa tay ngăn lại, mỉm cười nói:
- Chủ tịch Phương! Thứ lỗi cho tôi lúc này úp mở một chút, đợi một lát các anh sẽ biết.
Trong lúc nói chuyện, Cung Chính từ ngoài bước vào. Cung Chính hiện tại có vẻ hơi hưng phấn. Lần này, sau đại án Hồng Giang, bên chỗ Cung Chính đã được Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lưu Chân Quân khen ngợi. Điều này khiến Cung Chính rất vui vẻ. Đến tầng thứ này, bất luận là ai, đặc biệt là Lưu Chân Quân, là thành viên của trung tâm cửu đỉnh, đây hoàn toàn xứng đáng là lãnh đạo quốc gia, phê bình và khen ngợi đều hết sức cẩn thận. Không thể dễ dàng bày tỏ thái độ.
Nói như vậy, chứng tỏ, Lưu Chân Quân là thật sự khen ngợi mình. Vậy thì, ý tứ hàm súc này, vào thời điểm tháng ba, mình sẽ có khả năng rất lớn tiến thêm một bước nữa, điều chuyển lên trung ương, đến Ủy ban Kỷ luật đảm nhiệm chức vụ. Việc này đối với Cung Chính mà nói, không nghi ngờ gì nữa, là một tin vui lớn nhất.
Nhìn thấy trong phòng làm việc không chỉ có Nhiếp Chấn Bang đang ngồi, cả Phương Viễn Sơn và Tần Quảng Hán đều có mặt, gương mặt của Cung Chính lại lộ vẻ kinh ngạc, chợt lóe lên rồi biến mất, mỉm cười nói:
- Bí thư Nhiếp!
Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, sau khi chào hỏi Cung Chính ngồi xuống. Bên này, Hồng Phong cũng bước vào, pha cho Cung Chính một tách trà, thêm cho Phương Viễn Sơn và Tần Quảng Hán ít nước sôi.
Đợi sau khi Hồng Phong bước ra, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới mỉm cười nói:
- Chư vị! Lần này mời mọi người qua đây, chủ yếu có một việc. Hôm nay, tôi đi cùng với đồng chí Lý Hữu Toàn của thành phố Ôn Xuân tham gia cuộc họp mặt chúc Tết của Sở Nông nghiệp.
Nhiếp Chấn Bang mở màn khiến ba người đều sửng sốt, thật đúng là nghĩ ra cách mới. Đường đường là người đứng đầu của Tỉnh ủy, không ngờ lại cùng với Bí thư của một thành phố cấp địa bên dưới đi tham dự cuộc họp mặt chúc Tết của đơn vị trực thuộc. Việc này, phóng tầm mắt nhìn ra trong nước, e rằng cũng chỉ có Nhiếp Chấn Bang mới làm được.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang rút phong bao lì xì vừa mới lấy được bên Sở Nông nghiệp đặt lên bàn trà, nhìn ba người nói:
- Căn cứ vào một số hiểu biết của tôi, tính chất của cuộc họp mặt chúc Tết này, mỗi năm các Sở Cục Ủy cộng thêm với các thành phố cấp địa đều tiến hành. Ngoài ra, thông thường Thư ký là năm trăm đồng, lãnh đạo tham gia cuộc họp hả? Năm ngàn đến mười ngàn không chừng. Việc này hơi nghiêm trọng rồi!
Những người ngồi đây đều là người biết chuyện, Nhiếp Chấn Bang vừa nói như vậy, ý ở đây, mọi người về cơ bản đều đã hiểu. Không nói nhiều, một lãnh đạo, tham dự bốn mươi hoạt động họp mặt chúc Tết, có lẽ cũng không cần đích thân đến tham gia, chỉ cần ở đơn vị bên này đi một hình thức như vậy. Không chỉ là lãnh đạo chức trưởng, bao gồm cả mấy lãnh đạo cấp phó, đại khái, nói ít một chút, một đơn vị một lần họp mặt chúc Tết, thẻ lãnh đạo, chí ít cũng là mấy trăm chiếc thậm chí hai trăm chiếc trở lên. Chi phí cho một lần cũng mấy triệu đồng.
Mà cứ một vòng như vậy, rơi vào tay cán bộ đó đều là tiền thật.
Nghĩ đến đây, sắc mặt ba người đều trở nên trang trọng. Phương Viễn Sơn nhìn Nhiếp Chấn Bang một lát, mở miệng nói:
- Bí thư Nhiếp! ý kiến của tôi là, đối với sự việc này, trong tỉnh nhất định đưa ra một thái độ nghiêm túc, kiên quyết ngăn chặn từ ban đầu.
Phương Viễn Sơn nhìn thấy rất rõ ràng suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang. Nếu Nhiếp Chấn Bang không muốn quản chuyện này, hoàn toàn không cần thiết phải đưa ra nói. Hiện nay, Nhiếp Chấn Bang đã triệu tập mình đến đây, còn nói đến việc này, vậy hiển nhiên Nhiếp Chấn Bang đang chuẩn bị áp chế nếp sống này.
Bên cạnh, Cung Chính cũng hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Bí thư Nhiếp! Tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch Phương. Đối với loại oai gió tà khí này, nhất định phải nghiêm khắc.
Tần Quảng Hán cũng bày tỏ thái độ của mình, chậm rãi nói:
- Trung ương, về mặt hội nghị công tác phản bại xướng liêm, trong hội nghị trước Tết cũng đã nhiều lần nhấn mạnh và nhắc đi nhắc lại ý kiến, đồng thời cũng đã quy định rõ ràng, trong hội nghị tổng kết cuối năm, hội nghị họp mặt chúc Tết, nhất loạt cấm tiến hành ở khách sạn năm sao. Vào nơi xa hoa, không cho phép đặt mua tặng phẩm vv... Tôi thấy, việc này, trong tỉnh nhất định phải đưa ra một thái độ rõ ràng.
Ý kiến của ba người cực kỳ thống nhất. Điểm này Nhiếp Chấn Bang sớm dự đoán trước. Đối với loại việc này, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ, mình đều đã nắm chắc chứng cứ trong tay, nếu thật sự có ý kiến bất đồng, làm ồn ào đến cuối cùng, mất thể diện vẫn là mình. Thay vì như vậy, vẫn không bằng trực tiếp ủng hộ.
Hơn nữa, trong ba người, Tần Quảng Hán điển hình là cỏ đầu tường. Mà bên Cung Chính là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đương nhiên sẽ ủng hộ mình. Công tác phản bại của tỉnh Hồng Giang làm càng tốt, đối với Cung Chính mà nói điểm tốt càng lớn.
Bên chỗ Phương Viễn Sơn, sau khi trải qua chuyện trước đây, hiện tại Phương Viễn Sơn đã hiểu rõ một điều, hơn nữa, lúc này uy vọng của Phương Viễn Sơn trong tỉnh Hồng Giang đã giảm đến mức thấp nhất. Giờ phút này, Phương Viễn Sơn đương nhiên không thể tự làm mất mặt mình.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Việc này, trong mắt tôi mà nói không phải là việc nhỏ. Đây là một kiểu biến tướng. Đây tuyệt đối không cho phép. Ý kiến của tôi là, trong tỉnh lập tức đưa ra chính sách. Thứ nhất, nghiêm cấm tổ chức bất kỳ hình thức họp mặt chúc Tết nào. Thứ hai, đối với các Sở Cục Ủy và tài chính thành phố cấp địa, phải kiểm tra nghiêm ngặt. Đối với đơn vị đang cố gắng chi tiêu gấp cuối năm, hành vi tiêu xài khẩn cấp phải cấm đoán nghiêm khắc. Phát hiện đồng thời, thông báo toàn tỉnh cùng phê bình, đồng thời truy cứu trách nhiệm người đứng đầu. Thứ ba, tăng cường độ giám sát, thành lập Tổ công tác do Ban giám sát nếp sống tỉnh, Tam công tỉnh và Ủy ban Kỷ luật tỉnh tạo thành, tiến hành kiểm tra đối với các đơn vị, áp dụng chế độ lãnh đạo phụ trách. Đơn vị nào xảy ra chuyện, trực tiếp xét xử đơn vị đó. Thứ tư, đối với hội nghị họp mặt chúc Tết đã triệu tập, tất cả các thành viên tham gia phải chủ động trả lạ thẻ mua hàng, thẻ tiền mặt, tặng phẩm tài vật vv... Một khi phát hiện vẫn chưa hoàn trả, nhất loạt luận xử tội nhận hối lộ. Như vậy, tập hợp lại bốn điểm, nghiêm khắc ngăn chặn làn gió bất chính. Các anh thấy thế nào?
Lời nói đanh thép này của Nhiếp Chấn Bang khiến ba người đều hơi hoảng sợ. Bên cạnh, Tần Quảng Hán và Phương Viễn Sơn liếc nhìn nhau, cũng đều gật đầu nói:
- Ý tưởng của Bí thư Nhiếp, chúng tôi không có ý kiến gì.
Nhưng bên cạnh, Cung Chính hơi do dự nói:
- Bí thư Nhiếp! Ý kiến xử lý này, tôi là không có vấn đề gì. Tuy nhiên, chúng ta làm như vậy có thể có ảnh hưởng lớn không? Có thể có ý kiến gì đối với Hồng Giang chúng ta không?
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên trầm tư. Lo lắng của Cung Chính cũng có lý của nó. Tỉnh Hồng Giang vừa mới phát sinh chuyện lớn như vậy, tiếp ngay sau đó lại đưa ra một điều lệ này. Cứ như vậy, bên ngoài sẽ nhìn Hồng Giang thế nào. Có thể cảm thấy cán bộ lãnh đạo tỉnh Hồng Giang không được?
Quan trọng hơn là, các lãnh đạo ở trên sẽ nhìn bộ máy lãnh đạo Hồng Giang thế nào? Tỉnh Hồng Giang liên tiếp xảy ra chuyện, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ bộ máy lãnh đạo Hồng Giang không đắc lực.
Suy nghĩ một lát, Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu nói:
- Có suy nghĩ cũng phải làm. Việc này, từ các mặt mà nói, đều là có lợi. Tôi cùng với chúng ta không thể vì tự thân boăn khoăn mà trở nên bó tay bó chân. Chính vì có vấn đề mới phải làm như vậy. Thái độ của tôi vẫn là như thế.
Có được sự kiên trì của Nhiếp Chấn Bang, bên chỗ Cung Chính cũng không không nói thêm gì nữa. Ngay sau đó, đầu tiên là ra văn bản, bốn điều mà Nhiếp Chấn Bang, thể hiện hoàn chỉnh trong văn bản.
Cùng lúc đó, bên Ban Giám sát nếp sống tỉnh cũng nhanh chóng thành lập đội ngũ, phân bổ đến các thành phố cấp địa ngấm ngầm điều tra.
Môt hành động này của tỉnh Hồng Giang, một khi công bố lập tức tạo thành chấn động cực lớn trong toàn tỉnh thậm chí cả nước. Đồng thời dẫn đến chấn động cực lớn.
Trên mạng internet lại càng dẫn đến bình luận nóng bỏng của cư dân mạng, một vài cư dân mạng nhiệt tâm lại dựa vào tin tức này, suy đoán ngược chiều rằng mỗi một lãnh đạo, vào thời điểm cuối năm, sau khi tham gia mấy hội nghị này thu nhập khoảng chừng bao nhiêu. Suy đoán này vừa công bố ra, càng khiến cho cư dân mạng chấn động.
Trên mạng internet, bốn quy định này của tỉnh Hồng Giang lại được cư dân mang gọi đùa là bốn điều đỏ, âm thanh trầm trồ khen ngợi chiếm đại đa số.
Nhưng, bất cứ sự vật gì có người nói tốt, nhất định cũng có người nói xấu. Cũng giống như bốn điều đỏ này. Tuy rằng bốn điều đỏ xuất hiện, đích xác là ngăn chặn một luồng gió chướng tà khí, nhưng cũng có người nói, đây là gạt bỏ truyền thống văn hóa của Trung Quốc. Quốc dân, vốn dĩ có phong tục có qua có lại mới toại lòng nhau. Cuối năm chúc Tết, đây cũng là việc hết sức bình thường.
Đương nhiên, chuyện này là tốt, là năng lượng chính, quảng đại quần chúng nhân dân vẫn hiểu rõ. Loại tiếng nói khác thường này, vừa xuất hiện trong nháy mắt liền bị dìm ngập trong quần chúng.
Khiến Nhiếp Chấn Bang không ngờ chính là, thời điểm dân gian đang nhằm vào chuyện này mà bàn luận, ở thủ đô, trung tâm cũng đang trao đổi vấn đề này.
Tại Tây Hoa của Cấm Hải, phòng họp của Bộ Chính trị có vẻ hết sức thần bí trang nghiêm, không có xanh hóa, không có hoa tươi, một tách chè xanh, tất cả đều đơn giản thực dụng là chủ đạo.
Thành viên trung tâm cửu đỉnh, ngồi nghiêm chỉnh bên trong. Bên cạnh, Mộc Định Kiên nhìn quanh một lượt, mở miệng nói:
- Tỉnh Hồng Giang xuất hiện bốn điều đỏ này, tôi thấy rất tốt, điều này bộc lộ rõ, trước đây chính phủ nước ta và cơ cấu Đảng ủy cùng với các bộ phận liên quan là một tập tục xấu và căn bệnh chung. Con đê ngàn dặm bị hủy hoại bởi tổ kiến. Tôi thấy, điều lệ này của tỉnh Hồng Giang chế định rất tốt. Ngăn chặn loại tà khí gió chướng này, rất thiết thực, năng lực chính đầy đủ. Tôi đề nghị, điều lệ này có thể làm một tham khảo, điều chỉnh và sửa chữa một chút, thực hiện trong cả nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận