Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 964: Chọn người làm Chủ tịch tỉnh.

Lời của Nhiếp Chấn Bang lập tức làm Liễu Dũng có cảm giác xuống đài không được, nhưng lại không thể làm gì, sắc mặt tái mét nhìn Nhiếp Chấn Bang rồi lại nhìn đám người Triệu Tinh Long bên cạnh, hừ lạnh một tiếng, đứng ở bên cạnh không nói gì nữa.
Liễu Dũng tuy rằng không hài lòng nhưng hiểu biết là vẫn có, ở trong Vòng hai của Bắc Kinh, khu đất “Vàng” như thế mà một khu đất lớn như vậy chỉ có cái giá này, điều này ngang với tặng không rồi, hơn nữa không thể phủ nhận là cao ốc Hồng Giang nếu xây dựng ở đây thì điều tốt với toàn bộ Hồng Giang là rất rõ ràng.
Nhưng lời nói vừa rồi kia Liễu Dũng vốn muốn bắt chẹt một chút, thật không ngờ đem mặt mũi của mình hạ xuống, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ không khí có vẻ lúng túng, công việc thị sát tự nhiên là qua loa rồi rút.
Chỗ nghỉ ngơi của đoàn người tỉnh Hồng Giang đặt ở một nơi quen thuộc, tòa nhà Ba Thục, Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng với sự sắp xếp này của Lưu Tam Hải, không thể không nói là Lưu Tam Hải ở mặt này làm việc rất chu đáo.
Sáng hôm sau, ở công trường cao ốc Hồng Giang hội trường đã bố trí xong, thảm đỏ tươi, đài chủ tịch cũng dựng xong, phía trước đài chủ tịch đã dựng lên một khối đá cẩm thạch làm bia đặt móng, ở bên cạnh có hai máy xúc cũng treo dây lụa đỏ thẫm.
Chín giờ sáng, lãnh đạo liên quan của tỉnh Hồng Giang và đoàn người chủ nhiệm văn phòng trung ương Phương Lê đến hội trường, sau một hồi nghi thức, Phương Lê và Nhiếp Chấn Bang đi lên trước đài dùng xẻng mới tinh xúc bùn đất đổ vào, máy xúc bên cạnh cũng hoạt động, việc này có ý nghĩa là cao ốc Hồng Giang chính thức khởi công.
Ở trong khách sạn Ba Thục, sau khi chiêu đãi đoàn người Phương Lê, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy thoải mái không ít, ở trong phòng nhà khách Triệu Tinh Long và Lưu Côn thoải mái ngồi trên sô pha, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười lấy thuốc ra mỗi người một điếu.
Triệu Tinh Long mở miệng nói:
- Anh Ba, Liễu Dũng của Hồng Giang này thật kiêu ngạo.
Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng, thản nhiên không thèm để ý, nói:
- Nhóc con cậu, có lời cứ nói, có rắm thì cứ đánh.
Vừa nói tới đây, điện thoại di động của Nhiếp Chấn Bang reo lên, vừa nhìn số nét mặt của Nhiếp Chấn Bang lập tức trở nên nghiêm túc, xua tay một cái nói:
- Điện thoại của Vương Túc Châu?
Nghe được câu này, Triệu Tinh Long và Lưu Côn đương nhiên lập tức im lặng, vừa nghe máy bên kia vang lên tiếng của Vương Túc Châu:
- Chấn Bang à, nghe nói cậu về Bắc Kinh?
Lời nói tuy là câu hỏi nhưng ai cũng nghe được Vương Túc Châu tất nhiên đã biết là Nhiếp Chấn Bang về Bắc Kinh rồi.
Điều chỉnh cảm giác một chút, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Bộ trưởng Túc Châu, đã lâu không gặp.
Trong điện thoại vang lên tiếng của Vương Túc Châu:
- Ha ha, Chấn Bang, buổi chiều có rảnh không? Buổi chiều đến chỗ tôi một chút? Nói với cậu vài chuyện.
Nghe mấy lời này Nhiếp Chấn Bang lập tức giật mình, Vương Túc Châu tìm mình tất nhiên là vì chuyện của tỉnh Hồng Giang, khả năng lớn nhất vẫn là vấn đề điều chỉnh bộ máy tỉnh ủy Hồng Giang, dù sao đây là một trình tự không thể thiếu, lập tức Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Vâng, tôi lập tức đến.
Ngắt điện thoại, Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng lên, Triệu Tinh Long và Lưu Côn cũng đứng lên, Triệu Tinh Long mỉm cười nói:
- Anh Ba, vậy thì chúng tôi không quấy rầy, sau khi ăn Tết em cùng Côn Tử đi Hồng Giang chơi một thời gian.
Lúc Nhiếp Chấn Bang chạy tới tòa nhà Ban tổ chức Trung ương thì thư ký của Vương Túc Châu đã đợi ở tầng dưới, loại quy cách tiếp đãi này cũng nói lên Vương Túc Châu phá lệ coi trọng đối với Nhiếp Chấn Bang. Bằng không mà nói, dựa vào thân phận của Vương Túc Châu, cho dù bên kia là một Đại tướng nơi biên cương cũng sẽ không long trọng khách sáo như thế.
Vào phòng làm việc của Vương Túc Châu, Nhiếp Chấn Bang có vẻ hết sức tự nhiên, thoải mái, mỉm cười nói:
- Văn phòng Bộ trưởng Túc Châu, vẫn đơn giản, sáng sủa như vậy.
Vương Túc Châu mỉm cười, ra hiệu cho Nhiếp Chấn Bang ngồi lên ghế sa lon, đích thân rót một chén trà cho Nhiếp Chấn Bang rồi cũng ngồi xuống, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Đồng chí Chấn Bang, lần này gọi cậu tới chủ yếu vẫn là một vài vấn đề của tỉnh Hồng Giang, muốn hỏi ý kiến của cậu một chút về vấn đề ứng cử viên Chủ tịch tỉnh tỉnh Hồng Giang, cậu là bí thư tỉnh Hồng Giang, ý kiến của cậu chúng tôi nhất định phải suy tính, cậu có ý kiến gì không?
Nói đến công việc, Nhiếp Chấn Bang cũng thu lại cảm xúc, trầm ngâm, lần này coi như là chính thức nói chuyện, hơn nữa có thể đoán được sau cuộc nói chuyện, ý kiến của mình rất có thể sẽ chi phối thế cục Hồng Giang, thậm chí nói một cách không khiêm tốn thì ý kiến của mình có thể quyết định người được chọn làm Chủ tịch tỉnh tỉnh Hồng Giang.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang mới nói:
- Bộ trưởng Túc Châu, tôi muốn nghe xem cấp trên có cụ thể khảo sát chọn người chưa?
Đây cũng chỉ là Nhiếp Chấn Bang mới dám nói như vậy, nếu là những nhân vật số một của tỉnh khác, cho dù là Sở Nam, Sở Bắc, thậm chí là Ba Thục cũng tuyệt đối không dám như thế.
Vương Túc Châu cũng không tức giận lời của Nhiếp Chấn Bang, mà ngược lại mỉm cười nói:
- Được đấy, Nhiếp Chấn Bang cậu lại nói lại theo tôi.
Cười mắng một câu, Vương Túc Châu lại tiếp tục nói:
- Nói cho cậu nghe cũng không sao, lần này đối với việc khảo sát ứng cử viên Chủ tịch tỉnh tỉnh Hồng Giang chung quy lại vẫn định ra, từ trong tỉnh Hồng Giang chọn ra một đồng chí ưu tú. Trước mắt bên Ban Tổ chức khảo sát chọn người, một người là Phó bí thư tỉnh ủy Văn Bảo Quý, người còn lại là đương nhiệm Phó chủ tịch thường trực tỉnh Hạ Ngọc Sanh, ngoài ra ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh đồng chí Chu Gia Truyền cũng ở phạm vi khảo sát của chúng tôi.
Hai người đầu Nhiếp Chấn Bang không bất ngờ, vị trí Liễu Dũng có hai người có khả năng nhất là Văn Bảo Quý và Hạ Ngọc Sanh, đây không phải là bí mật gì, nhưng làm Nhiếp Chấn Bang ngạc nhiên chính là Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh Chu Gia Truyền, không ngờ cũng rơi vào tầm mắt của Ban Tổ chức Trung ương.
Ở tỉnh Hồng Giang, Chu Gia Truyền không thể hiện ra, chỉ duy nhất một lần làm Nhiếp Chấn Bang có ấn tượng chính là trong hội nghị thường ủy lần trước, Chu Gia Truyền và Liễu Dũng nhất trí trong hành động. Những lúc khác Chu Gia Truyền đều có vẻ rất khiêm tốn, bây giờ xem ra người này cũng không phải đơn giản như mặt ngoài.
Nhiếp Chấn Bang tuy chưa từng làm qua trong Ban Tổ chức, nhưng những kiến thức phổ thông của quy trình cơ bản, trình tự và tiêu chuẩn Ban Tổ chức chọn lựa cán bộ thì Nhiếp Chấn Bang vẫn biết, trong chuyện Phó bí thư tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh đều có cơ hội mà Chu Gia Truyền còn có thể chui vào thì không tầm thường.
Ít nhất cũng nói rõ Chu Gia Truyền ở Bắc Kinh cũng có người, hơn nữa lại là người có tiếng nói, tin này đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói là rất quan trọng, tuy rằng không đến mức sợ nhưng cũng có thể tránh cho mình rất nhiều chuyện.
Im lặng một chút, Nhiếp Chấn Bang lập tức nói:
- Về vấn đề chọn người Chủ tịch tỉnh tỉnh Hồng Giang, ý kiến cá nhân tôi là giữa hai người đồng chí Văn Bảo Quý và đồng chí Hạ Ngọc Sanh chọn một thì cá nhân tôi cảm thấy đồng chí Văn Bảo Quý thích hợp hơn một chút.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng không giấu diếm, nhìn Vương Túc Châu nói:
- Bộ trưởng Túc Châu, tôi vừa mới nhậm chức tỉnh Hồng Giang không lâu nên đối với các đồng chí trong tỉnh chỉ có thể hiểu rất sơ qua chứ không thể nói là rất rõ. Hai đồng chí này năng lực đều rất tốt, ưu thế của đồng chí Hạ Ngọc Sanh ở chỗ anh ta là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Ủy ban nhân dân tỉnh, tiếp nhận chức vụ Chủ tịch tỉnh thì có thể nói là nước chảy thành sông, đối với phát triển kinh tế của Hồng Giang không phải chịu ảnh hưởng quá lớn, có thể dọc theo đường phía trước tiếp tục đi tới. Còn đồng chí Văn Bảo Quý thì năng lực cá nhân rất mạnh, trong lúc đảm nhiệm Bí thư thành ủy thành phố Tống Châu đã đưa kinh tế của thành phố Tống Châu tăng trưởng mấy năm liên tục, điều này cũng nói rõ trình độ và năng lực làm việc của đồng chí Văn Bảo Quý, cá nhân tôi, vẫn nghiêng về đồng chí Văn Bảo Quý.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, rất rõ ràng, tuy rằng trong ngôn từ không có bất kỳ chỗ nào hạ thấp Hạ Ngọc Sanh, nhưng đây là trình độ thể hiện trong khi nói chuyện của lãnh đạo trong thể chế.
Tốc độ phát triển kinh tế của tỉnh Hồng Giang ở các tỉnh, thành phố trong cả nước, ngoại trừ vài tỉnh ở Tuyết Vực thì không tính, có thể nói là xếp hạng kế cuối, thành tích như vậy đương nhiên không thể nói tốt. Mọi người cũng nhìn ra được việc này đương nhiên có quan hệ tới Chủ tịch tỉnh đương nhiệm của Hồng Giang, Hạ Ngọc Sanh làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh đương nhiên cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, nói cách khác là Hạ Ngọc Sanh phải có trách nhiệm, làm không xứng chức, thử hỏi trình độ như vậy làm sao có thể đủ để đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh.
Còn đánh giá đối với Văn Bảo Quý thì khác, Văn Bảo Quý bây giờ đang là quản lý hình thái ý thức, là Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng, không dính dáng tới phát triển kinh tế, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ ra công việc của Văn Bảo Quý ở thành phố Tống Châu rất tốt, đó chính là sự khác nhau.
Nghe câu nói của Nhiếp Chấn Bang, Vương Túc Châu gật đầu, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Được, đồng chí Chấn Bang, ý kiến của cậu tôi hiểu, tôi tin là tổ chức vẫn sẽ chú trọng suy xét ý kiến của cậu, dù sao cậu cũng là bí thư tỉnh Hồng Giang.
Những lời này, coi như Vương Túc Châu đã làm Nhiếp Chấn Bang yên tâm, trong thể chế là như thế, nói không cần nói rõ, đôi khi nói cái gì thì lời nói cũng chỉ hiểu mà không diễn đạt bằng lời ra. Vương Túc Châu nói như vậy, ý tứ đã rất rõ ràng, lần này chuyện ứng cử viên tỉnh Hồng Giang cấp trên đương nhiên sẽ xem xét ý tứ của Nhiếp Chấn Bang.
Về phần điều chỉnh những vị trí khác thế nào thì Nhiếp Chấn Bang tin là chuyện đó không thành vấn đề, cấp trên đương nhiên sẽ có suy tính của mình.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Bộ trưởng Túc Châu, gần đây trong tỉnh Hồng Giang triển khai một hành động giáo dục huấn luyện tư tưởng cán bộ lãnh đạo Đảng trong phạm vi toàn tỉnh, một số tâm đắc trong quá trình huấn luyện, cũng xuất hiện không ít vấn đề, lần này đã tới đây tôi muốn nhân cơ hội này báo cáo với anh một chút.
Lời của Nhiếp Chấn Bang làm Vương Túc Châu hơi sửng sốt, có chút thâm ý nhìn Nhiếp Chấn Bang, Vương Túc Châu là ai, đây chính là nhân vật số một Ban Tổ chức Trung ương, là nhân vật lớn tay cầm thực quyền, suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang thì Vương Túc Châu rất hiểu.
Lập tức mỉm cười gật đầu nói:
- Cũng tốt, đúng lúc có thể tích lũy một số kinh nghiệm cho công tác trong Bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận