Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 816: Cao hứng diễn thuyết.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang nghe có vẻ như đang trách cứ, nhưng mọi người đều rõ tuyệt đối lại không phải là đang trách cứ.
Là Chủ tịch Nhiếp uy tín của Ba Thục, nói ra những lời đó chẳng qua chỉ là sự coi trọng của Nhiếp Chấn Bang dành cho Phương Viên.
Xe dừng lại xen đường, Nhiếp Chấn Bang nhìn Phan Kiến Chương và Lý Vân Hạc cười nói:
- Chủ tịch Phan, cùng xuống xe thôi.
Phan Kiến Chương cũng như Phương Viên, đều là cánh tay phải của chủ tịch Nhiếp, lúc này biết được ý của Nhiếp Chấn Bang, Phương Viên vừa đến đương nhiên chủ tịch thành phố Lưu Thanh Nguyên cũng là cán bộ mới nhậm chức nhưng lúc này hoàn toàn cần phải nói với Phương Viên câu.
Gật đầu, rồi nói:
- Chủ tịch, mời anh đi trước.
Cửa xe mở ra, Nhiếp Chấn Bang xuống xe trước, sau đó là Phan Kiến Chương và Lý Vân Hạc, mấy vị thư ký theo sau. Xe sau đều là cán bộ Ban chỉ huy Phòng chống lụt bão, Sở Thủy lợi, rồi các lãnh đạo khác cũng cùng theo xuống.
Lúc này dưới sự chỉ đạo của Phương Viên, bốn lãnh đạo của Hưng Châu cũng đã thành hàng, cùng đợi để nghênh đón Chủ tịch tỉnh.
Vừa xuống xe Nhiếp Chấn Bang đã lướt nhìn toàn bộ đội hình. Nhìn từ ngoài thì tinh thần Phương Viên đúng là không tồi.
Nhìn từ ngoài, tuy rằng cấp bậc không có mấy thay đổi, đều là cấp Sở, thậm chí từ trước tới giờ, Bí thư thành ủy của những thành phố cấp 3 thậm chí còn kém hơn so với Trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân tỉnh. Dù sao trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh tuy là cấp sở nhưng dễ dàng lên được cấp phó bộ, trong nước cũng không phải không có tiền lệ trưởng ban thư ký Tỉnh được nhận đãi ngộ cấp phó bộ.
Hơn nữa, trưởng ban thư ký chính quyền nói gì thì nói cũng là lãnh đạo tỉnh, không thể so sánhvới lãnh đạo thành phố được.
Nhưng nói cho cùng, đảm nhiệm chức vụ đứng đầu một thành phố cấp 3 là một cửa ải mà đại bộ phận các cán bộ muốn đi lên đều phải trải qua.
Mặt khác, ưu thế ở bên ngoài là không bằng trong tỉnh, ở bên ngoài là người đứng đầu, là hoàng đế một phương, trong tỉnh chỉ là một quản gia. Làm thế nào để nhìn nhận vấn đề này, đó là việc nhận thức, người có hiểu biết sẽ nhìn thấy được mọi chuyện.
Thông thường sẽ có hai trường hợp đối với những người đứng đầu các thành phố cấp 3. Trường hợp thứ nhất là đã không còn con đường nào thăng tiến. Con đường tiến lên đã hoàn toàn đóng lại. Nói như thế, làm một quản gia sẽ không bằng ở ngoài làm hoàng đế cao sang, làm bá vương. Còn lại trường hợp khác có không gian tiến lên rộng, nhưng lại thiếu đi lý lịch công tác cơ bản kia, mà lý lịch cơ sở đó sẽ phải chuẩn bị tích lũy để mà thăng tiến về sau này.
Đương nhiên không nghi ngờ gì Phương Viên lại là thuộc vào trường hợp sau, bí thư thành ủy thành phố Hưng Châu về khí sắc, thần thài đều hết sức thoải mái.
Nhìn đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng rất hài lòng. Điều này chứng tỏ Phương Viên công tác ở thành phố Hưng Châu rất tốt. Không nói là hoàn toàn nắm cục diện trong tay, ít nhất cũng nắm được đại cục, đây đã là việc xác định quá rõ ràng không còn nghi ngờ gì nữa. Bằng không Phương Viên không thể có được bộ dạng như ngày hôm nay.
Bắt tay với Phương Viên, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Đồng chí Phương Viên, khí sắc không tồi.
Những lời này như người trong nhà vậy, nhưng khi nghe Nhiếp Chấn Bang nói, cơ mặt của Phương Viên liền dãn ra. Kỹ năng giao tiếp của chủ tịch Nhiếp Chấn Bang đúng là quá giỏi rồi. Câu nói này nghe có vẻ thản nhiên, tự nhiên nhưng càng như thế thì sức ảnh hưởng càng lớn, trong tỉnh đến giờ không ai là không biết Phương Viên là người của Nhiếp Chấn Bang, chủ tịch Nhiếp Chấn Bang nói như thế không phải như gián tiếp chứng minh quan hệ song phương sao.
Phương Viên cười nói:
- Cảm ơn Chủ tịch, cảm ơn tổ chức đã tin tưởng và ủng hộ tôi và các bộ máy Thành ủy của Hưng Châu.
Sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng lần lượt bắt tay bốn lãnh đạo thành phố khác, sau đó quay người nói với Phương Viên:
- Đồng chí Phương Viên, lên xe hết đi. Đứng ở đường thế này làm ảnh hưởng đến giao thông. Đi đến Thảnh ủy trước đi.
Đoàn người lần lượt lên xe, lúc này Nhiếp Chấn Bang mới hiền hòa nói:
- Đồng chí Phương Viên và đồng chí Thanh Nguyên lên xe tôi đi.
Câu nói này lại thể hiện đúng chỗ dựa và thái độ đúng đắn của Nhiếp Chấn Bang. Tin tưởng rằng lớp cán bộ này của Nhiếp Chấn Bang ở Hưng Châu đều có thể hiểu rõ ràng tình hình trong thành phố, tất nhiên không thể nghi ngờ khả năng quật khởi của Bí thư Phương rồi
Đoàn xe của Hưng Châu vồn chỉ có ba chiếc, hiện giờ đã thành mười mấy chiếc, dẫn đoàn hiện giờ là xe số một của Sở Công an Thành phố Hưng Châu.
Đèn báo hiệu vang lên, ở phía trước đoàn xe cứ thế bon thẳng về tòa nhà Thành ủy thành phố Hưng Châu.
Vừa xuống xe Nhiếp Chấn Bang đã cười nói:
- Đồng chí Phương Viên, tôi nghĩ nên đến phòng họp Thành ủy, để nghe báo cáo về công tác phòng chống lụt bão của Hưng Châu.
Buổi chiều trong phòng họp, đoàn người Nhiếp Chấn Bang chăm chú nghe báo cáo phògn chống lụt bão cùng kế hoạch phát triển xây dựng kinh tế và thu hút đầu tư của Hưng Châu.
Nhiếp Chấn Bang đánh giá cao công tác của đồng chí Phương Viên và đồng chí Lưu Thanh Nguyên, đồng thời khẳng định và cổ vũ các cán bộ của Hưng Châu, đoàn kết, dưới sự chỉ đạo của đồng chí Phương Viên không ngừng cố gắng để kiến thiết, cống hiến xây dựng Hưng Châu giàu đẹp.
Buổi chiều đoàn người Nhiếp Chấn Bang nghỉ lại tại nhà khách của Thành ủy Hưng Châu.
Một đêm không có gì xảy ra, 8 giờ sáng ngày hôm sau.
Trước cửa khách sạn Thành ủy, đã có mười mấy chiếc xe con đợi sẵn, cán bộ Hưng Châu đều đã tập trung ở đó.
Nhiếp Chấn Bang vừa xuất hiện, là người đại diện, Phương Viên nhanh bước lên nói:
- Chủ tịch, cuộc họp về phương án phòng chống lụt bão đã chuẩn bị xong rồi. Chủ tịch, chúng ta đến luôn chứ?
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, trầm ngâm chút rồi nói:
- Cuộc họp chính thức bắt đầu vào lúc 8h30 như các đồng chí đã sắp xếp, giờ đi là vừa.
Đoàn xe xuyên qua thành phố Hưng Châu, lại lên đê Hồng Đại, Nhiếp Chấn Bang cũng phát hiện ra nét mặt của Lý Vân Hạc có chút không tự nhiên.
Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu chuyện này, Lý Vân Hạc là Bí thư cũ của thành phố Hưng Châu, tuy vấn đề của đê Hồng Đại không có liên quan trực tiếp đến ông ta nhưng nói đến cùng vị trí của Lý Vân Hạc cũng là do chuyện này mà nên. Lúc này thăm lại chốn xưa trong thâm tâm Thư ký Lý chắc chắn là không vui rồi.
Dừng lại một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Đồng chí Vân Hạc, có nhiều cảm xúc chứ?
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói như thế, Lý Vân Hạc gật đầu, nét mặt có chút xấu hổ:
- Chủ tịch, ký ức như hãy còn mới mẻ, không dám quên. Sau khi thấy được ý kiến và hậu quả tiên đoán trước của Bộ quốc phòng cùng các chuyên gia đê điều Ba Thục. Giờ nghĩ lại mà mồ hôi đầm đìa.
Ngay từ đầu nếu như chuyện này không phải là Chủ tịch phát hiện ra, một khi nếu đã vào mùa lũ thì lúc trách nhiệm trọng yếu trong việc phòng chống lụt bão e rằng hậu quả cũng sẽ không phải ở con số vài trăm triệu nữa. Hơn nữa sợ sẽ trở thành người phạm tội. Ngay lúc đầu tâm trạng tôi đã có chút lo lắng rồi, có chút nghĩ không ra, nhưng hiện giờ tôi đã tỉnh ngộ rồi. Đê lớn như thế này là đánh cuộc cả bốn triệu con người ở Hưng Châu.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, Lý Vân Hạc tỉnh ngộ như vậy khiến Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng, ngẫm nghĩ một lát đang lúc chuẩn bị nói thì Lý Cư Bằng đến, ghé vào tai nói:
- Chủ tịch, đến rồi.
Nhìn ra cửa xe, bắt đầu từ đê lớn, lúc này trên đê, dưới đê đều tập trung toàn nhân dân thành phố Hưng Châu và những vùng xung quanh.
Trên đê, hội trường chính đã được bố trí xong, thảm đỏ tươi. Tạm thời dựng được bục hội tường như thế, phía trên có biểu ngữ, nhiệt liệt chúc mừng, đúng là nghi thức khánh thành mừng đê phòng chống lụt bão.
Trên đài phát biểu, ở giữa là một khu vực bằng phẳng, là nơi các vị cán bộ của toàn thành phố, đại biểu các trường học, các doanh nghiệp, bốn xung quanh cũng có bốn chỗ ngồi bao quanh. Tiếng chiêng, tiếng trống rồi nhảy múa khiến không khí rất vui vẻ, náo nhiệt.
Giờ phút này cũng như năm ngoái khoảng hơn một tháng, cũng trong cảnh tượng thế này, cũng náo nhiệt như lễ tết.
Cùng đoàn người Nhiếp Chấn Bang đến, hai bên ven đường, cứ mười mét lại có một đồng chí công an đứng canh gác. Toàn cảnh sát thành phố đã được điều động đến.
Bước lên sân khấu, sau một loạt các nghi thức, là người chủ trì, đồng chí bí thư thành ủy Phương Viên đứng trước micro nói:
- Sau đây xin mời ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch Tỉnh đồng chí Nhiếp Chấn Bang lên tuyên bố kết quả nghiệm thu.
Nhiếp Chấn Bang đứng lên, lúc này giấy chứng nhận do Bộ quốc phòng,, và bộ thủy lợi quốc gia đã nghiệm thu công trình được bày lên trước mặt Nhiếp Chấn Bang. Đọc theo giấy chứng nhận đó, Nhiếp Chấn Bang cao giọng nói:
- Những điều tôi vừa tuyên bố trên chứng tỏ đê Hồng Đại của thành phố Hưng Châu phù hợp là công trình tiêu chuẩn huệ dân quốc gia, tôi rất vinh hạnh, rất vui mừng được đứng tại daya, tôi tuyên bố đê Hồng Đại phòng chống lũ lụt của thành phố Hưng Châu chính thức được Nhà nước và Tỉnh phê duyệt. Từ giờ tính mạng, tài sản của nhân dân Hưng Châu sẽ được đảm bảo.
Dừng lại một chút Nhiếp Chấn Bang giơ tay lên hạ xuống, rồi lại tiếp tục nói:
- Thưa toàn thể nhân dân, các phụ lão hương thân, hôm nay là một ngày trọng đại, đầu tiên cho phép tôi thay mặt đồng chí Bí thư Tô, thay mặt cho chính quyền tỉnh, cho Hội đồng nhân dân tỉnh, cho Mặt trận tổ quốc gửi đến toàn thể nhân dân lời xin lỗi chân thành. Ngày trước bởi vì có một số cán bộ có những hành vi không đúng đắn, tham ô, hủ bại làm tổn hại đến quốc pháp Đảng ủy, làm tổn hại đến lợi ích nhân dân. Trong tỉnh đã có những phản ứng nhanh chóng, lập tức điều chỉnh thành phần cán bộ của Hưng Châu. Tôi có lý do để tin rằng dưới sự lãnh đạo của các đồng chí mới, thành phố Hưng Châu sẽ nhất định trở thành viên minh châu của tỉnh Ba Thục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận