Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 729: Còn giỏi hơn cả Chủ tịch tỉnh.

Trên đường cao tốc từ thành phố Thiên Phủ tới thành phố Dương Đức, giờ phút này, ở đằng trước chiếc xe do thành phố Thiên Phủ phái ra, đèn báo hiệu lập lòe. Chiếc đèn cặp báo hiệu màu vàng bật sáng nhấp nháy.
Phía sau xe cảnh sát là xe chuyên dụng của Nhiếp Chấn Bang. Trên ghế lái phụ, Lý Cư Bằng chăm chú nhìn chằm chằm về phía trước. Ở trên dãy ghế ngồi đằng sau, còn lại là Nhiếp Chấn Bang, bên cạnh là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân Phương Viên.
Sau khi tiễn đoàn người của tập đoàn Lý thị Đông Cảng xong, Nhiếp Chấn Bang liền lựa chọn thành phố Dương Đức làm trạm thứ nhất để tới. Và sự lựa chọn này, cũng là có mục đích của nó.
Một, hiện giờ vì chuyện Bí thư Thành ủy mà cả thành phố Dương Đức đang nháo nhào cả lên. Chủ tịch thành phố Trương Trung Hùng của thành phố Dương Đức lúc này đang chủ trì toàn bộ công tác của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Còn trong bộ máy Tỉnh ủy thì vẫn treo quyết định đối với Trương Trung Hùng. Điểm này đã thúc đẩy Nhiếp Chấn Bang có ý định tới thành phố Dương Đức tự khảo sát một chuyến.
Mặt khác, thành phố Dương Đức nằm trong dãy thành phố Thiên Phủ, là một đốt không thể thiếu được. Trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng còn có một suy xét. Nhóm thành phố Thiên Dương nếu như có thể thành công được thì đây sẽ là một cú hích lớn đối với toàn bộ khu vực phía đông của tỉnh Ba Thục.
Hai nguyên nhân trên đã khiến Nhiếp Chấn Bang đặt trạm dừng chân đầu tiên của mình ở thành phố Dương Đức.
Từ thành phố Thiên Phủ tới thành phố Dương Đức, lộ trình cũng không xa, chỉ gần bốn mươi km. Giờ phút này, Lý Cư Bằng đã quay người lại, nói nhỏ:
- Chủ tịch, ven đường phía đằng trước có một chiếc xe cảnh sát đang đỗ, xem ra là do thành phố Dương Đức phái tới để dẫn đường.
Nhìn theo hướng ngón tay Lý Cư Bằng chỉ, ở phía vạch dừng xe khẩn cấp đằng trước, một chiếc xe cảnh sát gắn biển thành phố Dương Đức đang đỗ lại, đèn báo hiệu thì vẫn nhấp nháy, lại còn là đèn hai bên.
Thấy cái cảnh này, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ gật đầu. Từ việc tiếp đón này mà nói, Trung Trung Hùng sắp xếp cũng rất là hợp lý.
Khoảng cách giữa thành phố Dương Đức và thành phố Thiển Phủ ngắn như vậy, nếu toàn bộ bộ máy chính quyền thành ủy Dương Đức đều đứng lên đường cao tốc để chào đón cả, vậy thì hiển nhiên, như thế rất không thích hợp. Làm như bây giờ, vừa thể hiện sự tôn trọng, nhưng lại không có vẻ quá mức gióng trống khua chiêng.
Quả nhiên, nhìn thấy xe của Nhiếp Chấn Bang đi qua rồi, chiếc xe số một của cục Công an thành phố Dương Đức lập tức cũng khởi động chạy đi, vượt lên phía đằng trước, cùng lúc đó thì chiếc xe dẫn đường của thành phố Thiên Phủ cũng tự động lùi lại phía đằng sau xe chuyên dụng của Nhiếp Chấn Bang.
Ước chừng mười phút sau, đoàn xe chậm rãi rẽ ra khỏi đường cao tốc. Ngay phía trước, bên cửa của trạm thu phí cũng đã có một loạt xe con màu đen đỗ chờ, ở ven đường, có mười mấy người đứng ngay bên cạnh.
Đoàn xe từ từ dừng lại.bên này, Nhiếp Chấn Bang cũng bước xuống xe. Ngay sau đó, Phương Viên liền mỉm cười giới thiệu:
- Chủ tịch, vị này chính là Phó Bí thư thành ủy, Chủ tịch thành phố Dương Đức, đồng chí Trương Trung Hùng. Hiện giờ, đồng chí Trương Trung Hùng tạm thời chủ trì toàn bộ các công tác của Thành ủy.
Chiều cao của Trương Trung Hùng khoảng 1m75, so với người ở Ba Thục thì cũng không coi là thấp. Thân thể khá là cường tráng. Khuôn mặt với lông mày đậm, môi hơi dày, thoạt nhìn làm cho người ta có một cảm giác đôn hậu.
Người này tạo cho người khác ấn tượng đầu tiên cũng không tệ lắm. Nhưng, đã tới cái cấp này của Nhiếp Chấn Bang thì cái chuyện trông mặt mà bắt hình dong đã biến thành thủ đoạn thấp kém rồi. Cái gọi là, đại gian giả trung, đại trí giả ngu. Tướng mạo cũng không biểu thị ý nghĩa gì cả. Nhiếp Chấn Bang cũng tin tưởng, hai người Ninh Bác Quân và Tăng Thái Bình dám phản kích như vậy, chắc chắn không phải là bắn tên không có mục đích. Cái gọi là, ruồi bọ không châm vào quả trứng không có kẽ nứt, nếu Trương Trung Hùng này thật sự trong sạch thì nếu muốn vu oan, vậy cũng phải tốn công sức một phen.
Không chờ Nhiếp Chấn Bang nói chuyện, lúc này Trương Trung Hùng cũng đã cười chạy ra chào đón, v vươn hai tay ra với vẻ rất kích động và nhiệt tình, nói:
- Chủ tịch, chào mừng, chào mừng anh!
Lúc này, trên mặt Trương Trung Hùng tràn đầy sự kích động.
- Tôi đã sớm được nghe nói Chủ tịch tỉnh là chuyên gia trong lĩnh vực kinh tế. Việc phát triển kinh tế của thành phố Dương Đức chúng tôi, chính là cần phải nhờ Chủ tịch nghiên cứu, chỉ bảo cho chúng tôi.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ khoát tay, trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên, nói:
- Chủ tịch Trương quá khen rồi. Cảm ơn thịnh tình của thành phố Dương Đức. Tôi thấy, hay là tới Thành ủy trước đi. Đứng ở ven đường, lại trước mặt bao người như thế này, ảnh hưởng không tốt chút nào.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang liền xoay người đi lên xe. Còn lúc này, liên can lãnh đạo của bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Dương Đức thì lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Sắc mặt của Trương Trung Hùng cũng có chút khó coi giống như vậy. Chuyện trong hội nghị ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trương Trung Hùng cũng đã biết rất rõ. Nếu không phải là lời nói của Chủ tịch Nhiếp thì chỉ sợ, lúc này chính mình đã bị song quy rồi. Nhưng, Trương Trung Hùng bây giờ cũng không dám thực hiện bất cứ biện pháp giải quyết nào. Rốt cuộc Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã nắm được cái gì, Trương Trung Hùng cũng không rõ lắm. Thời điểm này mà động, nếu không xử lý tốt thì ngược lại sẽ biến thành tự làm rối tay chân mình mà thôi. Để cho người khác lợi dụng được cơ hội này, đây chính là tình huống mà Trương Trung Hùng không muốn nhìn thấy nhất.
Cho nên, khi nghe được chuyện Nhiếp Chấn Bang muốn tới thành phố Dương Đức thị sát, Trương Trung Hùng cực kỳ coi trọng, liền triệu tập hội nghị thường vụ Thành ủy khẩn cấp, bố trí vấn đề tiếp đãi Chủ tịch tỉnh tới thị sát. Mục đích của Trương Trung Hùng rất rõ ràng, kéo gần mối quan hệ với Nhiếp Chấn Bang. Nếu trong Tỉnh ủy mà có thể có được sự ủng hộ của vị này, lại thêm bí thư Long, chuyện của mình sẽ không còn là đáng lo nữa rồi.
Nhưng, hiện tại thì sao?
Ngay lúc này, thư ký của ông ta chạy tới đón, nói nhỏ:
- Ông chủ, ngài xem?
Trương Trung Hùng nhìn xe chuyên dụng của Nhiếp Chấn Bang, vẻ mặt âm trầm, gật đầu nói:
- Đi thôi, về Thành ủy trước đã.
Đoàn xe lại lên đường. Đầu tiên là đi vào trụ sở làm việc của Thành ủy Dương Đức. Ở trong phòng họp, Nhiếp Chấn Bang sau khi nghe xong báo cáo công tác của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Dương Đức thì thời gian cũng đã gần tới trưa.
Giờ phút này, Trương Trung Hùng đã đứng lên và mỉm cười nói:
- Chủ tịch, chúng tôi đã chuẩn bị xong bữa cơm trưa ở bên khách sạn Kim Tinh. Kính mời anh dời bước qua đó.
Khách sạn Kim Tinh, chính là khách sạn tốt nhất của thành phố Dương Đức, cũng là do nhóm đầu tư Đông Cảng đầu tiên tiến vào thành phố Dương Đức dựng nên.
Giờ phút này, trên xe Audi chuyên dụng của Trương Trung Hùng, ở ghế lái phụ đằng trước, điện thoại của thư ký đột nhiên đổ chuông. Sau một lúc lâu rồi, thư ký mới quay đầu lại nói:
- Ông chủ, chuyện không hay rồi.
Vẻ mặt luống cuống của thư ký khiến cho lông mày của Trương Trung Hùng nhíu ngay cả lại. Ông ta trầm giọng nói:
- Học Binh, chuyện gì mà hấp ta hấp tấp như vậy?
Trong lời nói của Trương Trung Hùng mang theo ý trách cứ rất hàm súc, nhưng thư ký cũng đã hiểu được. Tuy nhiên lúc này đã không thể để ý tới nhiều như vậy rồi. Trên mặt thư ký mang theo sự lo lắng, anh ta nói:
- Ông chủ, vừa rồi ông chủ Lưu của bên Kim Tinh gọi điện thoại tới, người của Ngô Đức Bảo hiện giờ đang gây rối ở trước cửa Kim Tinh. Mấy trăm người đã vây kín cả Kim Tinh lại rồi.
Những lời này khiến cho Trương Trung Hùng phải ngồi thẳng người lại ngay lập tức. Ông ta trầm giọng nói:
- Lưu Toàn Hải của Cục Công an làm ăn cái kiểu gì vậy? Hôm trước, khi tổ chức họp hội nghị thường vụ, không phải đã nhắc đi nhắc lại phải tuân thủ theo đúng chỉ thị đã đề ra sao, nhất định phải chuẩn bị công tác trị an cho tốt, làm sao lại để cho người của Ngô Đức Bảo chặn hết cửa lại? Cái tên Ngô Đức Bảo không còn muốn sống nữa sao?
Sự tức giận của Trương Trung Hùng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được. Hiện giờ, bản thân Tỉnh ủy đã có cái nhìn khác biệt với hắn, chỉ còn thiếu mỗi việc song quy nữa mà thôi. Bây giờ, nếu trong lúc Chủ tịch Nhiếp thị sát mà thành phố Dương Đức còn để xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy, đây không phải là muốn tìm phiền phức thêm cho hắn sao? Mặt mũi của Chủ tịch Nhiếp không có, vậy thì Trương Trung Hùng hắn còn có ngày lành để sống sao?
Nhưng, lúc này thư ký cũng chỉ cười khổ rồi nói:
- Ông chủ, ngài cũng không phải là không hiểu. Cái tên Ngô Đức Bảo này, cả thành phố, có ai sẽ nghĩ tới việc đi thông báo cho hắn thành thật một chút. Chuyện cũng đã tìm hiểu rõ được rồi. Hôm nay là sinh nhật của Ngô Đức Bảo. Đám thuộc hạ của hắn muốn chúc thọ cho hắn ở Kim Tinh. Nhưng Thành ủy đã bao hết cả hội trường tổ chức tiệc của Kim Tinh rồi. Bởi vậy, ông chủ Lưu vừa từ chối, hắn liền nổi xung lên.
Đầu óc Trương Trung Hùng lập tức vận chuyển. Từ Thành ủy đến khách sạn Kim Tinh tuy rằng chỉ chừng hai ba phút đi đường, lúc này đã đi được hai phần ba rồi, nói không chừng, đám người ở trước của Kim Tinh đều đã bị Chủ tịch tỉnh nhìn thấy, giờ nói cái gì cũng đều đã chậm.
Trầm ngâm một hồi, Trương Trung Hùng liền trầm giọng nói:
- Học Binh, lập tức gọi điện thoại cho Lưu Toàn Hải, bảo cậu ta lập tức liên lạc với Ngô Đức Bảo, rút hết đám tay chân của hắn đi ngay. Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn tự gánh lấy hậu quả.
Lời nói mới vừa thốt ra xong, đoàn xe cũng đã ngừng cả lại. Nhìn tình huống ở bên ngoài, mấy trăm người này hoàn toàn vây kín hết cả cổng chính của khách sạn. Những người này, hầu hết đều là những tên thanh niên mười mấy, hai mươi tuổi, tóc đủ mọi màu sắc, quần áo trên người thì lung tung, lộn xộn.
Không ít người đều vén hết tay áo lên, trên cánh tay thì xăm trổ đủ loại hình xăm. Cảnh tượng này khiến khóe miệng Nhiếp Chấn Bang khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh. Trước đó đã thông báo cho thành phố Dương Đức, thế nhưng lại vẫn xuất hiện chuyện như thế này. Xem ra, Ninh Bác Quân đúng thật là không nói bừa.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang liền mở cửa xe ra và nói:
- Lão Phương, cùng nhau xuống xem thử một chút đi.
Bên này, Tiểu Vũ nhìn thấy cảnh tượng này xong cũng mở cửa xe cùng xuống dưới. Phía sau, bộ máy lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Dương Đức cũng đi theo.
Một đám người vừa mới đi tới cửa đã bị mười mấy tên côn đồ chặn lại, giọng điệu rất ác liệt, thái độ thì lớn lối, nói:
- Cút! Cút mau! Hôm nay Kim Tinh không kinh doanh. Cút mau!
Tiếng nói vừa dứt, ngay lúc này, Phó Bí thư Thành ủy Dương Đức Bặc Đức Huy cũng đi tới cùng với Trương Trung Hùng. Trương Trung Hùng tức giận, nói:
- Nói chuyện kiểu gì đây? Các anh còn coi luật pháp ra gì nữa không?
Trong trường hợp như thế này, Trương Trung Hùng tuyệt đối không dám nói ra thân phận của Nhiếp Chấn Bang. Tình hình hỗn loạn như thế này, cái đám côn đồ này cũng không phải là người trong thể chế, chúng cũng không cần biết anh là cán bộ hay không là cán bộ. Trong mắt của đám người này, thân phận của Chủ tịch tỉnh, còn chưa chắc có tác dụng bằng một cảnh sát trong đồn công an. Nếu nói ra thân phận, chẳng may xảy ra nhiễu loạn gì, vậy trách nhiệm lúc này sẽ trở nên rất lớn.
Vốn dĩ Trương Trung Hùng nghĩ rằng, mình vừa nói lời này ra, lại thêm uy nghiêm làm quan của mình, cái đám côn đồ này chắc chắn sẽ phải sợ mà lùi bước. Nhưng, điều khiến Trương Trung Hùng không ngờ tới chính là, đám côn đồ này đều là những kẻ không học vấn, không nghề nghiệp, biển số xe gì đó, đối với bọn họ mà nói, đều chỉ như đàn gảy tai trâu. Chỉ có xe cảnh sát mới có thể làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Trong đó, một tên côn đồ coi thường, không thèm để ý, cười khẩy một cái rồi nói:
- Móa nó, mày cho mày là ai? Hôm nay là sinh nhật của Bảo gia. Khách sạn Kim Tinh này, chúng tao bao hết. Hôm nay ai tới cũng không có ích gì. Cho dù là móa hắn Chủ tịch tỉnh đến đây cũng phải đứng sang một bên cho ông.
Nói xong, tên côn đồ này nghiêng đầu, hô to:
- Cường, cho mấy đứa tới đây, theo dõi mấy gã này. Nếu ai dám bước thêm một bước tới thì đánh tới chết cho tao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận