Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 956: Dòng xe dài dằng dặc

Tại bộ máy thường vụ ủy viên của thành phố Ôn Xuân, mọi người đều có chút kinh ngạc, Lý Hữu Toàn có chuyện gì vậy, tại sao đột nhiên lại muốn mở cuộc họp thường vụ khẩn.
Tất cả mọi người đều biết và cũng rất rõ trình tự mở hội nghị thường vụ, hội nghị thường vụ khẩn cấp nếu mà không có chuyện khẩn cấp xảy ra thì không thể nào mở được. Nhưng thành phố Ôn Xuân bên này không nghe nói đến có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, chẳng lẽ lãnh đạo tỉnh đột nhiên muốn đến ư?
Mang theo nghi hoặc, tất cả các ủy viên thường vụ đều lần lượt bước vào phòng họp, Lý Hữu Toàn chắp tay sau lưng sắc mặt nghiêm trọng bước vào.
Ngồi trên ghế chủ tịch, Lý Hữu Toàn nhìn khắp phòng rồi nói:
- Hôm nay gọi mọi người đến đây để nói việc bí thư Nhiếp sẽ cùng với Phó chủ tịch Lưu, các đồng chí Lãnh đạo phụ trách các Ban ngành liên quan như Dân Chính, Giao thông, Nông Nghiệp, Thủy Điện đang trên đường đến đây. Lần này bí thư Nhiếp sẽ đến thị sát tình hình thiên tai, triệu tập mọi người đến đây chủ yếu là muốn bàn bạc việc tiếp đón cùng với vấn đề đảm bảo an toàn cho bí thư Nhiếp, thời gian gấp gáp mọi người hãy phát biểu ý kiến.
Lý Hữu Toàn vừa dứt lời đột nhiên khiến cho các thường vụ ngơ ngẩn cả người, Trưởng ban thư ký Hứa là bí thư thành ủy trước đây của thành phố Ôn Xuân, là lãnh đạo cũ. bí thư Nhiếp bây giờ nổi tiếng ở lớp cán bộ lãnh đạo đảng, đây là điểm đáng khâm phục của bí thư Nhiếp, hơn nữa lần này là lần đầu tiên sau khi bí thư Nhiếp nhậm chức đến kiểm tra chỉ đạo công tác thành phố.
Thậm chí đây là lần đầu tiên trong lịch sử xây dựng của thành phố Ôn Xuân có. lãnh đạo cấp bậc cao nhất đến thị sát chỉ đạo công tác.
Ở bên trái Phó bí thư thành ủy Lý Hữu Toàn, Chủ tịch thành phố Bành An
Huy sắc mặt có chút biến đổi, bí thư và chủ tịch thành phố có thể đi tiểu trong cùng một chiếc bình thì có thể nói là chuyện vô cùng hiếm. Nguyên nhân chủ yếu kỳ thực vẫn là phương diện công tác của chủ quản, có câu nói rất hay: Bí thư quản người, Chủ tịch thành phố quản việc, mặc dù nói là như vậy nhưng trên thực tế lại không phải như thế.
Thường thường trong công tác có một số bí thư ngoài việc quản người còn muốn quản việc, muốn xây dựng kinh tế, dù sao thì kinh tế cũng nắm giữ ấn soái. Ngoài ra có một số chủ tịch thành phố ngoài việc quản việc ra còn muốn có chút quyền phát ngôn, như vậy sẽ phát sinh mâu thuẫn.
Tình trạng giữa Bành An Huy và Lý Hữu Toàn cũng như vậy, Lý Hữu Toàn là người được Hứa Hồng chuyên dẫn dắt, có thể nói là thuộc hạ tâm phúc của Hứa Hồng Chuyên làm cơ sở chủ chốt, lần kiểm tra này mặc dù chỉ là việc kiểm tra thông thường nhưng Bành An Huy không khỏi không thận trọng.
Trầm ngâm một chút Bành An Huy nói:
- Lộ trình từ Hồng Giang đến đây khoảng hai tiếng rưỡi, đoạn đường cao tốc từ thành phố Lỗ Cát đến thành phố Ôn Xuân đã bị đóng băng. Trong tình trạng bị đóng băng Như vậy dự tính ít nhất phải hơn bốn tiếng mớiđến được đây. Tôi đề nghị toàn tỉnh hãy lập tức hành động, các phòng ban Vệ sinh, Bảo vệ môi trường, các ngành liên quan, các khu vực nội thành cùng với các văn phòng quản lí khu phố, tất cả các nhân viên lãnh đạo các cơ quan, các đơn vị, mọi người hãy hành động bắt tay vào quét dọn đường, xử lí các đống tuyết, ngoài ra Cục công an tăng cường quản lí trị an, làm tốt công tác bảo vệ an toàn cho đoàn người của bí thư Nhiếp đến thành phố Ôn Xuân, thành ủy về mặt tiếp đón cũng phảisắp xếp phòng và thức ăn.
Nói xong Bành An Huy nhìn sang Ký Hữu Toàn nói bí thư Hữu Toàn, anh thấy việc sắp xếp thế nào?
Lý Hữu Toàn cười nhạt một tiếng nói:
- Rất tốt việc sắp xếp của Chủ tịch An Huy khá tốt, tôi thấy sắp xếp như vậy là được rồi, toàn thành phố các bộ ngành liên quan đều phải thực hiện, thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố, lãnh đạo phân công quản lí cần quản lí tốt, mặc dù thành phố Ôn Xuân chịu thiệt hại nhưng chúng ta nhất định thể hiện tinh thần tốt nhất, có tác phong và thái độ làm việc tốt nhất để nghênh đón đoàn người của bí thư Nhiếp đến khảo sát.
Từ thành phố Hồng Giang đến Ôn Châu, đoàn xe đi qua phạm vi thành phố Lỗ Cát, trên đường cao tốc dòng xe đã bắt đầu đông.
Vào đến thành phố Ôn Xuân, hai hướng, bốn đường xe cao tốc, Hồng mỗi một làn xe ở hai bên đã bị phòng quản lí đường cao tốc bịt kín lại, ở giữa đường cứ vài trăm mét thì lắp lên một chiếc biển: Phía trước bị đóng băng, đường bị chặn, xe cộ hãy đi về phía bên trái. Dưới tấm biển còn vẽ một ký hiệu hạn chế tốc độ, không được vượt quá bốn mươi km trên giờ.
Việc sắp xếp như vậy một mặt làm giảm tốc độ của các xe trên đường cao tốc, mặt khác nếu đi phía bên trái sẽ an toàn, ở phía bên phải có sông hoặc đường dốc. Sắp xếp như vậy đảm bảo mặc dù khi xe bị trượt sẽ không bị xảy ra sự cố giao thông nghiêm trọng.
Xe đi chưa tới mườikm, lúc này đã là sàu giờ chiều, cách nội thành thành phố Ôn Xuân còn khoảng năm mươikm nữa, nếu như ngày trước đường xá mà tốt thì chỉ cần nửa tiếng đồng hồ.
Nhưng lúc này dòng xe trên đường đang chạy chậm rãi, tốc độ xe cũng đang giảm khiến lãnh đạo trên chiếc xe thương vụ Coaster đều cau mày.
Giám đốc sở Giao thông Ngô Quảng Như lúc này đến bên Hứa Hồng Chuyên nói:
- Trưởng ban thư ký tình hình này ở phía trước đã bị tắc nghẽn rồi, nếu như vậy không biết là bị tắc bao lâu, anh thấy có cần phải nói với đội trưởng đội cảnh sát giao thông phối hợp một chút, thông báo với chi đội cảnh sát giao thông đường cao tốc, ngoài ra tôi bên này sẽ thông báo với Ban quản lí đường cao tốc, để xe bên phải nhường đường, mở đường cho xe cảnh sát đi tới.
Hứa Hồng Chuyên nhìn đồng hồ, hiện giờ đã là sáu giờ bốn mươi phút chiều, nhưng thấy dòng xe phía trước tắc nghẽn dài dằng dặc,, nếu thật sự thế này, sợ rằng thật khó mà đi được, không nói là bẩy giờ, nếu cứ đợi như thế này thì sáng sớm mai cũng không tới nổi thành phố Ôn Xuân.
Trầm ngâm một lúc Hứa Hồng Chuyên thấp giọng nói:
- Phong cách của bí thư Nhiếp rất rõ ràng, xuống đó thị sát, trước giờ không bao giờ dùng xe cảnh sát dẫn đường, sợ rằng không đồng ý.
Đang nói chuyện như vậy, phía trước dòng xe hoàn toàn dừng lại, nhìn qua cửa sổ, ở phía trước, một số xe khách và xe vận tải đã tắt máy, cho thấy đã tắc cứng rồi.
Lúc này, trung đoàn trưởng Chu Dụ Dân từ trên xe bước xuống, gõ gõ cửa và nói:
- Bí thư Nhiếp, Trưởng ban thư ký, theo như chi đội bên kia báo cáo, ở phía trước, chỗ km số ba mươi bẩy xảy ra tai nạn, vì sự cố đường trơn nên bốn chiếc xe tải đã đâm nhau liên tiếp, bị lật xe. Trước mắt, cảnh sát giao thông đường cao tốc cùng với xe cứu viện đang toàn lực cứu trợ.
Nghe Chu Dụ Dân nói vậy, Hứa Hồng Chuyên cau mày, liền nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Bí thư, anh thấy có cần từ bên phải đường mà đi xuyên qua không, quay đầu lại khoảng hai km rồi đi xuống đường quốc lộ.
Vừa dứt lời Ngô Quảng Như nói:
- Bí thư Nhiếp, Trưởng ban thư ký, nếu đi tiếp ba km nữa sẽ có một lối ra vừa mới làm, trước mắt chưa chính thức sử dụng, tôi thấy chúng ta có thể từ chỗ đó xuống khỏi đường cao tốc.
Thấy Ngô Quảng Như nói vậy ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang sáng trở lại, mặc dù nói trước giờ Nhiếp Chấn Bang không nhũng nhiễu dân, không đòi đặc quyền, nhưng là nhân vật số một của tỉnh Hồng Giang không nói là bận trăm công nghìn việc, sắp xếp công việc hàng ngày đều kín lịch, thậm chí có lúc tan ca công việc vẫn còn bận, nếu đợi vô ích như vậy thì khẳng định là không được.
Đề nghị của Hứa Hồng Chuyên coi như là khá đúng trọng tâm, quay đầu chạy, nhưng giờ có nhiều xe đang nhìn, ảnh hưởng rất lớn, phản ứng của người dân chắc chắn sẽ không tốt. Hiện giờ Ngô Quảng Như đề xuất phương án như thế, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, nhìn Chu Dụ Dân nói:
- Đội trưởng Chu, tai nạn xe phía trước, còn khoảng bao lâu đường xá mới lưu thông? Có thể nghĩ cách nào từ đối diện bên kia mở một con đường đi ra không?
Trong chuyện này Chu Dụ Dân đã làm tốt công việc chuẩn bị liền nói:
- Đã làm suốt ba mươi tiếng đồng hồ rồi, nguyên nhân do thời tiết, những xe bị tai nạn đều là bán tải trọng, hàng hóa chồng chất, hiện nay chủ yếu là đang chuyển hàng đi. Dự tính ít nhất cần mười tiếng nữa, mở con đường phía đối diện, cảnh sát giao thông bên này sẽ suy ngẫm đến việc mặt đường bị đóng băng nghiêm trọng để tránh xảy ra tai nạn xe, thế nên không lựa chọn phương án này.
Nghe tới đây, Nhiếp Chấn Bang lại trầm ngâm. Đã tắc gần hai ngày rồi, nếu tiếp tục tắc sẽ là khảo nghiệm với những chiếc xe này, xe nổ máy mở điều hòa, xe không nổ máy sẽ bị lạnh và đói, điều này đều không thể được.
Dừng một lát Nhiếp Chấn Bang nói:
- Ngô Quảng Như, anh hãy thông báo với các đồng chí quản lý đường cao tốc, xe của chúng ta sẽ đi phía bên phải, Chu Dụ Dân anh hãy thông báo với cảnh sát đường cao tốc, giữ gìn trật tự giao thông đoạn đường này, tuyệt đối không để cho các xe sau được đi theo xe của chúng ta. Như vậy mới không bị loạn, ngoài ra dặn dò xe dẫn đường, bật đèn xe cảnh sát, kéo còi, đoàn xe sẽ có đèn báo hiệu giống nhau.
Lúc này dòng xe dài dằng dặc,, nhất thiết phải chọn phương án quyết đoán, còn nếu mà cứ tiếp tục đợi, trời đông giá rét, sớm muộn sẽ bị nhiễu loạn.
Mệnh lệnh của Nhiếp Chấn Bang được phát ra, cả đoàn xe lập tức hành động, ở phía trước, đèn của xe cảnh sát được bật, còi xe chói tai, khiến cho các xe ở phía trước và sau mọi người đều ló đầu ra xem.
Đồng thời, một vài nhân viên lấy các vật ngăn đường phía bên phải ra để làm đường cho đoàn xe từ bên cạnh lái sang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận