Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1024: Ông chủ mới của trường học

Nói là nửa giờ nhưng trên thực tế không đến mức lâu như vậy, chỉ khoảng hai mươi phút bốn chiếc xe tự nhiên gặp nhau ở cổng trường Tây Úc.
Đều là xe sang trọng, hai chiếc Mecsedes Bens S600, một chiếc BMW đời bẩy, một chiếc Bentley, điều này cũng thể hiện thân phận của bốn người trong tỉnh Hồng Giang.
Xe dừng lại, bốn ông chủ đều từ trên xe bước xuống, ông chủ Đàm là nhà đầu tư của trường học Tây Úc cũng là ông chủ lớn nhất trong bốn người. Mở cửa chiếc Bentley trị giá mấy triệu, nhìn ông chủ Hùng, ông chủ Tống và ông chủ Cố bên cạnh, tổng giám đốc Đàm cười khổ, chắp tay nói:
- Ba ông em, làm phiền mọi người rồi, nói vậy vừa nãy ba người đều nhận điện thoại à.
Ông chủ Hùng người cũng cao lớn thô kệch như tên, giống y như con Gấu, tính cách cũng rất thẳng thắn, nói:
- Lão Đàm, trường học Tây Úc bên này xảy ra chuyện gì mà hàng năm đều phải đuổi người, chỉ là một chút phiền toái nhỏ thôi mà sao gây ra chuyện lớn như vậy. Chủ tịch hội đồng quản trị Triệu của Khai thác mỏ Long Hoa đã trên đường tới đây, lần này Chủ tịch hội đồng quản trị Triệu hợp tác với đồng nghiệp Hồng Giang, tôi lại có ý kiến lớn đấy.
Ông chủ Hùng kinh doanh tài nguyên khoáng sản, là xí nghiệp khai thác mỏ đứng đầu trong nước và nổi tiếng quốc tế. Khai thác mỏ Long Hoa ông ta cũng biết, vừa rồi nhận được điện thoại của thư ký Chủ tịch hội đồng quản trị Triệu, không hiểu ra sao lại muốn mua trường học Tây Úc nên mới khiến ông chủ Hùng vô cùng lo lắng chạy tới.
Vừa nói xong, ông chủ Tống bên cạnh cũng mở miệng nói:
- Chủ tịch hội đồng quản trị Lưu của tập đoàn Mẫn Nông cũng đích thân tới, lần này công ty của chúng ta và tập đoàn Mẫn Nông sắp đạt được hợp đồng hợp tác chiến lược, hy vọng sẽ không bị “Ngâm nước nóng”.
Lời nói này, khiến tổng giám đốc Đàm nở nụ cười khổ, Khai thác mỏ Long Hoa và tập đoàn Mẫn Nông đều là xí nghiệp tư nhân đứng đầu trong nước.
Nhìn nhìn ông chủ Cố, tổng giám đốc Đàm mở miệng nói:
- Lão Cố, không gây ảnh hưởng nhiều lắm cho anh nhỉ.
Ông chủ Cố vẻ mặt bình thản, chậm rãi nói:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Ốc Gia Dương An Bang gọi cho tôi một cú điện thoại.
Lời đơn giản mà ý giật mình, ba vị phu nhân lúc này ngồi trong trường học rốt cuộc là lai lịch gì mà ba ông chủ công ty lớn đều đích thân ra mặt.
Trong số này Tổng giám đốc Đàm là kinh doanh lớn nhất, là nhà giàu số một trong tỉnh Hồng Giang, tổng gia sản đạt đến quy mô trên trăm trăm triệu. Nhưng kinh doanh càng lớn thì tiếp xúc tầng lớp cũng càng cao, tổng giám đốc Đàm đây mới là bị ảnh hưởng lớn nhất, ông ta nhận được điện thoại dọa người nhất. Công ty của tổng giám đốc Đàm đã đưa ra thị trường chứng khoán trong nước, ngay sau đó, chuẩn bị tiến vào thị trường chứng khoán ở phố Wallcủa Mỹ, mã kinh doanh IPO là tập đoàn tài chính Morgan.
Nhưng ngay vừa rồi tổng giám đốc Đàm lại có được tin tức của Morgan là có một “Cá sấu lớn” ra tay muốn ngăn chặn công ty của ông ta lên sàn, tập đoàn tài chính Morgan cũng không dám động vào, yêu cầu của đối phương cũng không hiểu ra sao cả, mua trường học Tây Úc thì tất cả không có vấn đề gì.
Cười khổ một cái, tổng giám đốc Đàm lúc này mới nói:
- May quá, may quá, không gây khó khăn lớn cho mấy vị anh em, tôi chỉ có thể nói cho mọi người là ba vị phu nhân này không thể động đến, lực lượng sau lưng các cô ấy ngay cả công ty loại tài sản hơn nghìn tỷ như tập đoàn tài chính Morgan này cũng không dám chống lại, tài liệu mọi người đều đem theo chứ.
Tài liệu đương nhiên là giấy tờ chứng minh cổ phần của trường học Tây Úc, một trăm phần trăm cổ phần của trường học Tây Úc nằm trong tay bốn người lúc này cũng mang tới.
Vừa lên tầng, đi vào cửa, hiệu trưởng Đàm, phó hiệu trưởng Hoàng và Ngô Đức đều chấn động, ông chủ đích thân tới, xem ra ba vị phu nhân này thật đúng là không nói dối.
Rõ ràng không thấy mấy cô liên lạc với ông chủ mà ông chủ lại đến đây, điều này nói rõ ba vị phu nhân này không phải quả quyết bình thường.
Tổng giám đốc Đàm mỉm cười nói:
- Xin hỏi, vị nào là cô Lý Lệ Tuyết.
Lý Lệ Tuyết đứng lên, gật đầu nói:
- Ông chủ Đàm à, tài liệu chứng minh cổ phần đều mang tới chứ?
Nhìn thấy bốn người gật đầu, Lý Lệ Tuyết tiếp tục nói:
- Lần này khiến bốn vị đều vất vả, trường học Tây Úc đánh giá tổng thể là khoảng một tỷ năm trăm sáu mươi tám triệu hai trăm ngàn đồng, tổng đầu tư của các vị khoảng một tỷ. Thế này đi, không để mấy vị phải chịu thiệt, một tỷ tám trăm triệu đồng xem như bao gồm việc tăng giá trị vô hình của tài sản này, bây giờ chúng ta liền ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng đi.
Vừa nói, thái độ Lý Lệ Tuyết rất thản nhiên, lấy ra tờ chi phiếu vung tay viết ra con số, sau khi kí tên, xé ra rồi đưa cho tổng giám đốc Đàm ở bên cạnh.
Tiếp theo bọn bốn người ông chủ Đàm cũng vô cùng biết điều, đã cùng Lý Lệ Tuyết làm xong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Phong cách oai phong của Lý Lệ Tuyết vừa đưa ra chính là chi phiếu tiền mặt của ngân hàng Thụy Sĩ, một tỷ tám mà ngay cả mắt cũng không thèm chớp liền ký luôn. Loại phong cách này khiến bốn ông chủ đều có chút chấn động, đừng nghĩ bọn họ bây giờ cũng là người giầu có một phương, nhưng cho dù người có nhiều tiền nhất là ông chủ Đàm cũng không dám tùy tiện bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ ra được nhiều tiền mặt như vậy.
Hai bên sau khi đều ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần rồi, ông chủ Đàm đứng lên, mỉm cười nói:
- Chủ tịch hội đồng quản trị Lý, chúc mừng cô, không còn chuyện gì thì chúng tôi đi trước, ở Tây Úc bên này về sau cần tôi giúp đỡ xin cứ nói, tôi nhất định dốc hết sức lực.
Ông chủ Đàm rất tự nhiên rời đi thậm chí bốn vị ông chủ ngay cả nhìn cũng chưa nhìn đến hiệu trưởng Đàm và phó hiệu trưởng Hoàng, nhưng lúc này hai người vô cùng chấn động, nhất là hiệu trưởng Đàm cũng có chút quan hệ họ hàng với tổng giám đốc Đàm, nhưng chưa khi nào nhìn thấy ông chủ Đàm lại khách khí như vậy.
Lúc này tình hình có vẻ xấu hổ lạ thường, hiệu trưởng Đàm xoa tay, có chút không biết nên nói như thế nào, lúc vừa nãy mình là nhân viên nhà trường còn đối phương là cha mẹ học sinh, quyền chủ động dường như ở trong tay mình, còn bây giờ mình đã trở thành thủ hạ của họ rồi, trong nháy mắt ba vị trước mắt này lại thành ông chủ của mình.
Bên này, hiệu trưởng Đàm đang chuẩn bị nói chuyện thì cửa phòng lại bị đẩy ra, hai người đi từ ngoài cửa vào là Triệu Tinh Long và Lưu Côn.
- Người nào hả, ghê như vậy hả, muốn chặt đứt tiền đồ của đám cháu trai, cháu gái tôi, đáng ghét như thế hả
Triệu Tinh Long lúc này có dáng vẻ của Hoa Hoa Thái Tuế.
Đều là người trên bốn mươi tuổi rồi mà thể hiện tư thế như vậy thật là có chút không ra sao.
Lưu Côn bên cạnh cũng trầm giọng nói:
- Thô lỗ, phong độ, tác phong có hiểu không?
- Phong độ? Được, tôi vẫn còn muốn nhiệt độ lắm, nắng chói chang ngày mùa hè đấy, còn muốn phong độ cái gì.
Triệu Tinh Long cũng chẳng nhịn Lưu Côn.
Hai người này lúc còn trẻ thì đấu võ mồm, giò đều là bố trẻ con rồi vẫn cứ như thế.
Đổng Uyển bên cạnh nhìn cũng không nhìn qua, gõ xuống cái bàn, trầm giọng nói:
- Đứng đắn một chút, ký giấy tờ đi.
Trường học này mấy người Đổng Uyển sẽ không có một người nào nắm cổ phần, ở trong nước vì nghĩ đến chuyện của Nhiếp Chấn Bang nên Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển đều cực kỳ khiêm tốn, lúc mua Đổng Uyển đã nghĩ kỹ, kéo bọn Triệu Tinh Long, Lưu Côn và Dương An Bang vào, để bọn họ đứng tên che chắn cho mình.
Sau khi làm xong việc này, hai người kia bây giờ đã là cổ đông trường học Tây Úc, Triệu Tinh Long thản nhiên nhìn đám người hiệu trưởng Đàm, trầm giọng nói:
- Mấy người các anh bị đuổi việc.
Lời nói Triệu đại thiếu gia vô cùng khí phách, mang theo một thái độ chân thật đáng tin, hiệu trưởng Đàm và phó hiệu trưởng Hoàng lúc này đành cười khổ, ai ngờ tình hình sẽ như vậy.
Ngày trước chuyện đuổi học sinh cũng không phải là chưa có, một trường học đuổi học sinh là chuyện rất bình thường, cũng có cha mẹ là thương nhân, là quan chức đến làm ầm ỹ rồi, nhưng cuối cùng về cơ bản đều không giải quyết được gì, là bởi vì không gặm được “cục xương” trường học Tây Úc này.
Nhưng bây giờ hai người cuối cùng đã biết câu nói: Lên núi nhiều cuối cùng đã gặp Hổ, lúc này rốt cục đã gặp Hổ rồi, người ngay cả ông chủ cũng phải cung kính mà chống đỡ thì hiệu trưởng Đàm rất hiểu. Bây giờ nói cái gì cũng không có ích, thở dài một tiếng, sâu cúi người chào nói:
- Mấy vị phu nhân, thật sự là có lỗi.
Hiệu trưởng Đàm và phó hiệu trưởng Hoàng đi rồi, hai người này vẫn có năng lực, tuy rằng rời đi nhưng việc tìm chức vụ tương đương vẫn là không thành vấn đề. Huống chi quan hệ giữa hiệu trưởng Đàm và ông chủ Đàm thì mặc dù mất chức nhưng tin rằng ông chủ Đàm vẫn giúp đỡ một chút, cho nên bị Triệu Tinh Long đuổi việc thì hai người cũng chẳng qua là cảm thấy mất mặt mà thôi, ngoài ra cũng không có gì.
Nhưng Ngô Đức bên cạnh thì khác, vào được trường học Tây Úc đã phải hao tốn nhiều sức lực mới nói được anh rể y, hơn nữa tài nguyên của trường học Tây Úc thật tốt, không phú thì quý.
Ở trong này, Ngô Đức cố tình không đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì mà chỉ đảm nhiệm một giáo sư chủ nhiệm khóa, một chủ nhiệm lớp, mục đích này là chú ý đánh vào học sinh.
Suy nghĩ một chút xem, một năm học mỗi giáo sư chủ nhiệm khóa một môn ít nhất cũng có hơn trăm học sinh, một nghỉ hè, một nghỉ đông, không nói hơn, cứ tính toán dựa theo một trăm học sinh, mỗi người hai mươi nghìn thì thành hai triệu, hai cấp lớp thì là bốn triệu, đây chính là tiền lời lớn rồi.
Nếu rời trường học Tây Úc thì kiếm ở đâu nguồn lợi ưu thế như vậy, Ngô Đức lập tức khó chịu, trong lòng cũng có chút đắc ý, may mà mình nắm thời cơ vừa mới gọi điện thoại cho anh rể, phỏng chừng bây giờ sẽ có người chạy tới.
Nghĩ đến đây, cả người Ngô Đức liền tràn đầy năng lực, các ngừơi có tiền chẳng lẽ lại có thể chống lại bộ phận hành chính chủ quản phải không, động vào tôi thì hủy luôn giấy phép trường học này của mấy người.
Lập tức, Ngô Đức đứng dậy nhìn đám người Triệu Tinh Long, trầm giọng nói:
- Mấy người không thể đuổi việc tôi, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả. Ngoài ra mấy người đã mua trường học thì tốt xấu cũng coi như là ông chủ của tôi rồi, viêc đánh người tôi sẽ không tính toán, tuy nhiên việc tham gia lớp học thêm vẫn cần phải tham gia, ngay cả trường học cũng mua lại rồi thì tôi tin là chút chi phí này đối với các người mà nói cũng không coi vào đâu.
Ngô Đức tự cảm thấy là mình rất tốt bụng rồi, thật đúng là đem chính y ra nằm trên thớt, vừa dứt lời thì Đổng Uyển bên cạnh cười lạnh nói:
- Lớp học thêm, ai cho phép anh một mình mở lớp học thêm hả? Trường học sao? Hay là bộ phận chủ quản giáo dục? Tôi nói rõ cho anh biết, con của chúng tôi chẳng những sẽ không tham gia cái lớp học thêm gì của anh mà hơn nữa những chi phí anh thu phải trả lại không thiếu một xu, thêm nữa anh bị đuổi việc.
Nói xong, Lưu Côn bên cạnh cũng nói:
- Người đó, anh đó, còn “Tự gánh lấy hậu quả”, hậu quả cái gì? Mặc kệ hậu quả cái gì của anh, tôi phụ trách, bây giờ anh có thể cút.
- Không cút được, tiền còn chưa trả lại mà? Nếu hắn chạy mà cha mẹ học sinh tìm chúng ta đòi tiền làm sao bây giờ, thông báo cho cha mẹ học sinh đã nộp tiền trước, bảo bọn họ chạy tới lấy tiền, trả lại tiền rồi cút.
Triệu Tinh Long ở bên cạnh bổ sung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận