Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1144: Hợp tác với Lưu Chấn Đào

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang liếc nhìn về phía Lưu Chấn Đào bên cạnh. Trương Dũng Quân ở trong bộ máy dựa sát vào Lưu Chấn Đào, việc này có thể có quan hệ gì với Lưu Chấn Đào hay không, Nhiếp Chấn Bang cũng đang cân nhắc.
Ngoài mặt, Nhiếp Chấn Bang lại gật đầu nói:
- Phó chủ tịch Trương! Xin mời phát biểu.
Trương Dũng Quân gật đầu, lập tức nói:
- Bí thư Nhiếp! Tôi cảm thấy tình huống này hoàn toàn ngẫu nhiên. Có khả năng, tài xế xe tải điều khiển xe mệt mỏi, đột ngột chệch phương hướng, sau đó cảnh giác trở lại, trở về bình thường. Hoặc, xe tải đột nhiên xuất hiện trục trặc gì đó, việc này đều có khả năng. Xe tải đã không có bất cứ dấu vết va chạmcào lau nào với xe của đồng chí Lý Hoằng Nghị. Rầm rộ sôi nổi tìm người như vậy, có phải dùng hiềm nghi thiên vị hay không. Người dânDân chúng nhìn vào có thể cảm thấy vì người chết là lãnh đạo tỉnh mới như vậy hay không? Nếu như vậy có thể ảnh hưởng xấu hay không?
Trương Dũng Quân dứt lời, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang vẫn luôn lặng lẽ quan sát Lưu Chấn Đào. Từ nét mặt của Lưu Chấn Đào để xem xét, trung tâm chợt lóe qua nét kinh ngạc rồi biến mất. Có thể kết luận Lưu Chấn Đào không hiểu được biểu hiện của Trương Dũng Quân lúc này.
Lúc này, Vương Bản Xương lại giơ tay, nói:
- Bí thư Nhiếp! Tôi cũng nói một chút quan điểm của mình.
Vương Bản Xương? Trong lòng Nhiếp Chấn Bang khẽ động, ánh mắt hướng về phía Lưu Chấn Đào. Quả đúng như dự đoán, sắc mặt của Lưu Chấn Đào hơi khó coi. Nhưng, thái độ này cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Phong thái khôn ngoan Lưu Chấn Đào vẫn khá ổnlà có được, rất biết che giấu.che giấu trong lòng cũng rất đúng lúc.
Nhưng, chính trong thời khắc khác thường liền để lộ ra tâm tư của ônganh ta. Có thể lý giải, Trương Dũng Quân xem như là thuộc hạ của ông ta, trước nay đều đi lại khá gần gũi. Nhưng, lúc này lại tiến sát về phía Vương Bản Xương. Điều này có thể không khiến cho người ta lo âu sao?
Vốn dĩ, Vương Bản Xương và Lưu Chấn Đào không hề qua lại, lúc này không phải là họa vô đơn chí sao?
Lúc này, Vương Bản Xương lại chậm rãi nói:
- Bí thư Nhiếp! Tôi cảm thấy lời nói của Phó chủ tịch Dũng Quân cũng không phải là không có lý. Mọi người đều biết, bên thành phố Lâm Châu, vì nguyên nhân của cácmấy khu mỏ lớn, xe tải lớn, xe tải hạng nặng tương đối nhiều, hơn nữa, thói quen lái xe mệt nhọc, lái xe quá tải, tình trạng đường sá lại tương đối chật chội. Căn cứ thống kê không đầy đủ hằng năm, tỉ lệ phát sinh tai nạn xe cộ của thành phố Lâm Châu, nếu so với tổng thể toàn tỉnh mức độ cao hơn sáu phần trămđiểm.
Nói đến đây, Vương Bản Xương lại nhìn mọi người xung quanh, mỉm cười nói:
- Lúc đó, lưu lượng xe cộ rất lớn, xe tải e rằng khó có thể tìm thấy xe tải. Nếu hành động lớn, tôi cảm thấy có thể sẽ gây ra cho người ta một ảnh hưởng xấu, gây hao tài tốn của.
Đối với lời nói của Vương Bản Xương, Nhiếp Chấn Bang hừ mũi. Cái gọi là ảnh hưởng xấu, cơ bản chỉính là lời nói vô căn cứ. Hai người nói tới nói lui, đơn giản chính là muốn nói, kết thúc án ở đây mà thôi.
Thật sự nếu lưu lượng xe cộ lớn, vậy vì sao lúc xảy ra tai nạn lại không có bao nhiêu xe, cũng không xuất hiện người chứng kiến? Đây quả thực là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Lúc này, sắc mặt của Lưu Chấn Đào cũng trầm xuống. Nếu nói lúc nãy chỉ là dự cảm, vậy thì lúc này Lưu Chấn Đào chính là có chút giận dữ. Cấp dưới của Người bên dưới mình lại trong lúc vô tình trộn lẫn vào cùng bên cùng với người khác.
Tuy bộ máy Tỉnh ủy không giống với bộ máy thành phố cấp địa và thành phố cấp huyện của địa phương bên dưới. Dù sao, có thể đạt đến một tầng thứ trong bộ máy Tỉnh ủy này, cũng coi như là đều không tồi đều phải coi như là có đường. Không nói bối cảnh sâu bao nhiêu dày bao nhiêu, ít nhất cũng không xa lạ gì với cấp trung ương, đối với vòng ở thủ đô đều phải không xa lạ.
Nói thế nào, bổ nhiệm của bộ máy Tỉnh ủy đều doở cấp trên. Thủ đô không có bao nhiêu người nói tốt, có thể có tầng thứ này sao? Cho nên, bộ máy Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, thông thường đều là quan hệ hợp tác, không tồn tại vấn đề ai là tâm phúc dòng chính của ai, ai là cấp dưới trung thành của ai gì đó. vv...
Nhưng, Trương Dũng Quân ngang nhiên tạo ra ảnh hưởng đối với Lưu Chấn Đào như vậy đó cũng là không thể lường được. Gương mặt của Lưu Chấn Đào tất nhiên không thể dễ coi.
ĐúngChính tại lúc Lưu Chấn Đào chuẩn bị nói, bên cạnh, Trần Đào lại ho một tiếng, thu hút tất cả sựlực chú ý đến. Lúc này, Trần Đào mới chậm rãi chuyển mìnhđộng thân thể, mở miệng nói:
- Nghe mọi người thảo luận xong, cũng đã nghe báo cáo của Tổ Điều tra sự cố, tôi cảm thấy vẫn nên kết thúc thì hơn một giai đoạn mới tốt. Điểm nghi ngờ tuy rằng có, cũng có thể tiếp tục điều tra. Trước mắt, chủ yếu nhất là vấn đề báo cáo lên cấp trên. Kết thúc án trước, sau đó có những điểm nghi ngờ mới cũng có thể lại tiếp tục.
Lời nói của Trần Đào, lần đầu nghe dường như rất công bằng. Nhưng, kỳ thực là bụng dạ khó lường, giấu diếm thiên cơ. Mọi người ở dây đều có thể nhận ra.
Kết án, vậy chứng tỏ sự việc đã kết thúc một giai đoạn, đã định tính. Báo cáo lên cấp trên, sau đó lại đi điều tra, có chứng cứ gì đáng ngờđiểm nghi ngờ có chứng cứ, lại một lần nữa phủ định. Ông taAnh ta tưởng người ta đều ngu ngốc sao? Phủ định luận điệu trước đây, cấp trên sẽ thấy thế nào, có thể cảm thấy bộ máy tỉnh Lũng Tây làm việc bất lực hay không?
Chuyện này mà Lưu Chấn Đào cũng có thể nghĩ ra đượccũng may là anh ta nghĩ ra. Nhưng lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng thấy Trần Đào không có cách nào nữagì. Lưu Chấn Đào sắp phải đi rồi Anh ta sắp rời đi, cấp trên cần một báo cáo thì, hoàn toàn không thể kéo dài. Từ những lời này liền tùy tiện nhận định Trần Đào và mỏ than Lăng Tiêu có quan hệ, nhận định Vương Bản Xương, Trương Dũng Quân và Lăng Tiêu có dính dáng với nhau. Chuyện này là không được.
Xã hội pháp chế việc gì cũng đều coi trọng chứng cứ. Lúc này, không ai có thể chứng minh mỏ than Lăng Tiêu có liên quan đến chuyện này. Lúc này chỉ có thể nói trong bộ máy bất đồngsự phân kỳ, mà không thể hoài nghi bọn họ bị ai đó mua chuộc. Về sự bất đồngphân kỳ, đây cũng là việc bình thường, chuyện gì mà chẳng có bất đồngviệc gì có thể không có sự phân kỳ? Chẳng ai hoàn mỹ, Nhiếp Chấn Bang anh không thừa nhận nhưng cũng, hoàn toàn không thể tùy tiện nói xấu người khác có dị tâm. Hoàng đế cũng không có bản lĩnh này, huống hồ đây còn là xã hội dân chủ.
Lúc này, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang và Lưu Chấn Đào vừa đúng lúc liếc nhìn nhau, trong ánh mắt thoáng hiện qua một tia giao lưu ngắn ngủi. Nhiếp Chấn Bang lập tức cười ha hả, nói:
- Suy nghĩ của Phó trưởng ban Trần cũng có lý. Cấp trên đã yêu cầu nhanh chóng, tôi thấy, trong báo cáo Phó trưởng ban Trần có thể lấy báo cáo hiện tại. Về phần kết án, tôi thấy tạm thời không cần nữa. Trước mắt, không phải vẫn còn một đương sự sao? Tôi thấy, nên đợi sau khi tài xế của đồng chí Hoằng Nghị tỉnh lại mới đưa ra quyết định thì được rồi. Chủ tịch ̀Chấn Đào, anh thấy thế nào?
Câu nói sau cùng này, Nhiếp Chấn Bang là bức bách Lưu Chấn Đào tỏ thái độ. Tình hình lúc này chỉ dựa vào mình khó tránh khỏi có vẻ chuyên quyền độc đoán. Nhưng, kéo theo Lưu Chấn Đào liền trở nên đổi khác. Lưu Chấn Đào cũng là Ủy viên trung ương vừa mới bổ sung, thân phận này lại thêm mình là Ủy viên nhập Cục, điều này đủ để đàn áp sít sao Trần Đào. Hai người nếu không thay đổi ý kiến, đây chính là hai chữ kết án, cũng không phải là việc Trần Đào có thể quyết định. Nói thẳng ra, Trần Đào chỉ là khách qua đường, việc này vẫn là việc của tỉnh Lũng Tây.
Lưu Chấn Đào nhìn Nhiếp Chấn Bang giống như có chút thâm ý, trong lòng mắng thầm một câu “Cáo già”. Nhưng, lúc này Lưu Chấn Đào hiểu rõ, mình không thể không đứng cùng Nhiếp Chấn Bang. Biến cố đột ngột của Trương Dũng Quân vốn dĩ khiến cho Lưu Chấn Đào hơi bực tức. Mượn cơ hội này chấn chỉnh một chút cũng tốt. Để Trương Dũng Quân nhìn xem, tỉnh Lũng Tây này rốt cuộc ai là người quyết định.
Lập tức gật đầu, nói:
- Tôi tán thành ý kiến của Bí thư Nhiếp.
Trong bất kỳ hội nghị nào, đã có sự đồng ý của hai vị quan trọng nhất, việc gì cũng đều dễ dàng. Bí thư và Chủ tịch đều đồng ý, những người khác cho dù có ý kiến gì cũng đành giữ lạichỉ có thể bảo lưu lại. Đây chính là thiết luậtluật thép, đây chính là sự khác biệt của thân phận địa vị.
Việc đã đến nước này, đã không còn gì để nói nữa. Sắc mặt của Trần Đào lại giống với trước đây, thản nhiên, bình tĩnh. Xem trong mắt của Nhiếp Chấn Bang, hoàn toàn không có gì ngạc nhiên, chút thái độ đối nhân xử thế này cũng không có thì, Trần Đào cũng không xứng với địa vị này.
- Ha ha! Bí thư Nhiếp và Chủ tịch Lưu đều đã nói như vậy, vậy cứ thế nhé! Tạm thời dựa theo tài liệu trước đây tiến hành báo cáo.
Trần Đào điềm nhiên như không có việc gì, cười ha hả nói.
Buổi chiều, Nhiếp Chấn Bang và Lưu Chấn Đào đều lựa chọn cách né tránh. Bên chỗ Trần Đào do Vương Bản Xương đưa tiễn, hai chiếc Audi của Tỉnh ủy điều độngxuất ra, Vương Bản Xương đích thân tiễn đến sân bay.
Lúc này, tại cổng nhà khách Tỉnh ủy, nhìn theo đoàn xe của Trần Đào rời khỏi, Nhiếp Chấn Bang cũng bước ra.
- Bí thư! Về văn phòng hả?
Lúc này, Lưu Chấn Đào từ phía sau đã bước lên.
Dừng chân, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Chủ tịch Chấn Đào! Cùng đi chứhả?
Bước đến con đường rợp bóng mát của nhà khách Tỉnh ủy nối liền với trụ sở Tỉnh ủy, phía sau hai người, Hạ Cương và Thư ký của Lưu Chấn Đào lại đi cùng nhau cách khá xa., đi theo từ xa xa.
Nhìn Lưu Chấn Đào, Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười nói:
- Chủ tịch Chấn Đào không cần phải để ý, người ta cần phải nhìn về phía trước. Trước mắt, quan trọng nhất vẫn là đại cục phát triển của Lũng Tây. Vừa đúng lúc, tôi cũng chuẩn bị tìm anh thảo luận riêng một số vấn đề. Một mặt là lựa chọn địa điểmchỉ cư trú cho dự ánhạng mục thành phố ô tô. Một mặt là vấn đề trồng cây gây rừng trong toàn tỉnh. Cuối cùng là vấn đề mở rộng thêm sân bay Tần Dương.
Lưu Chấn Đào đương nhiên hiểu rõ Nhiếp Chấn Bang nói gì. Không cần để ý chính là chỉ việc của Trương Dũng Quân. Cười nhạt một tiếng, nói:
- Ha ha! Bí thư anh đa tâm rồi, mỗi người đều có chí hướng riêng, điều này là khó tránh khỏi. Vĩ nhân có nói, trời phải mưa đàn bà phải lấy chồng, đây là việc không thể nào ngăn cản. Thật ra hùng tâm tráng khí của Bí thư khiến tôi ngạc nhiên. Bốn dự ánhạng mục lớn này, ở đây, bước đầu tính toán một chút, ngoại trừ dự ánmột hạng mục nhỏ mở rộng sân bay Tần Dương, ba hạng mục còn lại đều là liên quan đến khoản kinh phí lớn trăm tỉ. Tài chính là vấn đề lớn.
Năng lực của Lưu Chấn Đào vẫn là có, v. Vừa mở miệng liền hỏi thẳng vào trung tâm. Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, nói:
- Tài chính là vấn đề chứà! Về tài chính, tôi cũng đang chuẩn bị bàn bạc với anh. Gần đây, tôi chuẩn bị đến thủ đô một chuyến để lo, chạy tài chính. Mặt khác, về mặt cải tạo môi trường, tôi muốn giao cho anh, xem thử các học viện trường học nông nghiệp lớn trong tỉnh, bên Sở Nghiên cứu có loại sản phẩm mới nào trồng rừng cấp tốc không?
Nghe đến đây, Lưu Chấn Đào trầm ngâm một lát, rừng sinh trưởng nhanh chóng, đây đích xác là một đại sát khí của cải thiện môi trường. Nếu thật sự nghiên cứu ra loại cây tốt như thế, có thể trong vòng ba đến năm năm thành rừng, cải thiện bảo vệ môi trường mới có thể có hiệu quả nhanh chóng.
Đang cân nhắc và suy xét, trong tỉnh, thậm chí là trong nước có thành quả nhiên cứu như vậy không thì ở, phía sau, một giọng nói truyền đến:
- Bí thư Chấn Bang! Chủ tịch Chấn Đào!
Lưu Dược Quang từ phía sau đi đến, vừa đến bên cạnh, Lưu Dược Quang lại trang trọng sắc mặt, nói:
- Bí thư! Xe cứu thương của tài xế của đồng chí Hoằng Nghị đang bị kẹt xe rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận