Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 596: Bữa tiệc bạn học.

- Phóng viên Giang?
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng đã nghi ngờ, ngày thường Giang Nhược Hiên đều khôn khéo, tinh nhanh, sao đột nhiên lại thế này. Giang Nhược Hiên bị Nhiếp Chấn Bang gọi một câu thế, đã lập tức đỏ cả mặt, luống cuống mở cửa xe, vừa ngồi lên xe đã vội che giấu nói:
- Không, không có gì ạ.
Xe đi về hướng quận Đồng Bình, Giang Nhược Hiên chỉ đường, một nơi được gọi là nông trang đã hiện ra trước mắt.
Cả nông trang này chiếm diện tích khoảng trên năm mươi mẫu. Từ quận Đồng Bình, toàn phần ngoại ô cộng lại đi về đằng trước tầm một, hai dặm, ở giữa những mảnh đồi giữa núi, phảng phất mùi hương cổ xưa của những ngôi nhà tranh, có con suối uốn lượn quanh sơn trang.
Các loại hình nhà khác nhau, hoàn toàn khác với mô hình dân cư đặc sắc vùng Phúc Kiến, ở đây ngược lại lại có phong cách như vùng Giang Nam.
Tiến vào trong sơn trang. Núi, con đường nhỏ, cây cảnh quan rồi núi nhân tạo. Tất cả đều chứng tỏ ông chủ nơi đây đã phải bỏ công sức để cải tạo khu này.
Xe dừng lại tại bãi đỗ xe ở cổng vào sơn trang. Vừa xuống xe Giang Nhược Hiên chủ động sang bên Nhiếp Chấn Bang, tự nhiên khoác vào cánh tay Nhiếp Chấn Bang. Thể hiện cực kỳ tự nhiên, thân mật.
Đến cổng chính của sơn trang, rồng bay phượng múa, mấy chữ được viết lên, người Vọng Hải, câu đề tặng là của đồng chí Bí thư Quận ủy – Tào Phượng Lâm.
Lúc này trước cửa, hai cô nàng trẻ tuổi vừa nhìn thấy Giang Nhược Hiên đã chạy ra đón rất nhiệt tình, cười nói:
- Giang Nhược Hiên, các bạn chúng ta đang chờ bạn đó.
Cô gái đứng bên cạnh nhìn cũng xinh xắn, trong đó có cô miệng có nốt ruồi, cũng làm hỏng đi sắc đẹp này, hơn nữa còn khiến cho người ta có cảm giác không dễ gần nữa.
Lúc này thấy bên cạnh Giang Nhược Hiên là Nhiếp Chấn Bang, người lại cao lớn, tuấn tú, cộng thêm sự hấp dẫn toát ra từ con người Nhiếp Chấn Bang. Đây chính là thứ mà sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường không thể bằng Giang Nhược Hiên được.
Trong ánh mắt các cô hiện lên sự ghen tỵ, cười nói:
- Nhược Hiên, hóa ra trước giờ các bạn nam trong trường trong lớp theo đuổi mà bạn không thèm để ý chính là bởi vì bạn đã có đức lang quân ưu tú thế này rồi sao. Sao không giới thiệu cho chúng tớ biết?
Lúc này Giang Nhược Hiên cũng không biết nên giới thiệu thế nào, thân phận của Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ phải nói ra ở đây. Có thể đồng ý tham dự như thế này là đã nể mặt lắm rồi. Phải biết mức độ là điều Giang Nhược Hiên vẫn đang cân nhắc.
Nhưng lúc này Nhiếp Chấn Bang lại rất hài lòng, vì thấy Giang Nhược Hiên rất biết điều. Trước giờ Giang Nhược Hiên đều khiến cho hắn ta có cảm giác tốt. Cảm giác thuần khiết. Trong thời đại phù hoa này, con người như Giang Nhược Hiên không còn nhiều. Vì thế bản thân hắn đồng ý để giúp việc này, cũng được coi như phần thưởng rồi.
Nhiếp Chấn Bang chủ động nói:
- Chào hai bạn, tôi họ Nhiếp, là bạn của Giang Nhược Hiên.
Dù gì thì Nhiếp Chấn Bang cũn là chức vụ cao, lâu rồi khí chất của người chức vụ này đều đã được huấn luyện thành. Giới thiệu mình cũng nên mơ hồ một chút.
Những lời này đúng là lập lờ nước đôi, hai người bạn của Giang Nhược Hiên nghe thấy, Nhiếp Chấn Bang cũng không có biểu hiện gì, hình ảnh lạnh lùng băng sơn của Giang Nhược Hiên ở trường học, khiến cho họ nhận ra chuyện này cũng là đương nhiên thôi.
Nhưng những lời này Giang Nhược Hiên lại rất hiểu, trong lòng có chút mất mát, tủi phận, tuy Nhiếp Chấn Bang đã đồng ý tham dự nhưng thái độ vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Lúc này Giang Nhược Hiên đột nhiên có chút tức giận, Giang Nhược Hiên trước giờ đều rất điềm đạm đột nhiên lên tiếng:
- Lý Mẫn, vẫn nghĩ rằng tôi tùy ý vơ một anh ngoài đường sao?
Lý Mẫn chính là cô gái có nốt ruồi trên mép kia, lúc này cũng cười, mấy năm cùng học đại học, Giang Nhược Hiên đều như con cưng, đều nhận được sự chú ý của mọi người. Đến giờ tốt nghiệp rồi Lý Mẫn cũng đã tự tin, tự mình cho rằng không thể thua Giang Nhược Hiên được nữa.
Nhưng trước mặt người đàn ông kia, bất kể là tướng mạo hay khí chất đều hơn cả bạn trai của mình, đây chính là điểm mà Lý Mẫn đố kỵ, làm sao có thể chịu nổi.
Lập tức Lý Mẫn cũng châm chọc nói:
- Đại mỹ nữ Giang đây cũng tức giận rồi cơ đấy.
Lúc này Lý Mẫn không hề quan tâm đến cảm nhận của Giang Nhược Hiên, lại cười nói:
- Anh Nhiếp, không biết anh là cán bộ nơi nào?
Những lời này mang ý vị gì, Nhiếp Chấn Bang đều có thể nghe ra, đối với thái độ và cách nghĩ như loại Lỹ Mẫn này, Nhiếp Chấn Bang thừa biết, liền nói:
- Cũng chẳng phải cán bộ cao cấp gì, có chút năng lực kém cỏi làm ở Ủy ban nhân dân thành phố thôi.
Lý Mẫn đang định châm chọc nữa thì cô bạn bên cạnh chen ngang nói:
- Được rồi, được rồi, Mẫn Mẫn đi vào thôi, mọi người đều vào cả rồi.
Vừa vào cửa Giang Nhược Hiên được không ít bạn học vây quanh, về sự nghiệp, Giang Nhược Hiên cũng không tệ, là sinh viên đại học mới tốt nghiệp hai năm đã thành phóng viên chính của đài truyền hình thành phố Vọng Hải, có thể độc lập đảm nhiệm một kênh tin tức riêng, đúng là giỏi giang.
Trong ngành truyền thông, đài truyền hình là một thế mạnh, có được vị trí trong đơn vị này, có được cả chuyên mục riêng, lại là người dẫn chương trình, biện đạo chương trình sẽ không khó. Chỉ càn cố gắng thậm chí có thể nói sẽ rất dễ dàng làm được. Nhưng làm ở bên tin tức lại không như thế.
Đài truyền hình địa phương ngoài chủ yếu là tin tức ra, sẽ còn có những hoạt động báo cáo khác về thành ủy. Những phần này đòi hỏi phải có kinh nghiệm và bản lĩnh. Công tử bột thì không thể làm được phần này.
Cho nên sự nghiệp của Giang Nhược Hiên đã khiến cho bạn học phải ngưỡng mộ con người cô. Thấy Giang Nhược Hiên được bạn bè vậy quanh, Nhiếp Chấn Bang liền tìm chỗ ngồi bên sảnh.
Tối nay sảnh yến tiệc này đều đã được đám bạn này của Giang Nhược Hiên bao cả. Từ điểm này có thể nhận ra được đám bạn của Giang Nhược Hiên đều là những người có tiền. Một buổi tối, chẳng phải nói gì xa chắc chắn ít nhất cũng phải tiêu mất mấy chục nghìn tệ.
Lúc này bên ngoài Lý Mẫn cũng đang vây quanh một anh chàng đang tiến vào. Không đợi người thanh niên đó nói, Lý Mẫn đã cười nói:
- Các bạn, mọi người yên lặng nào, xem ai đến đây?
Những lời này vừa nói xong, mấy đám đang túm năm tụm ba lại đều đứng hết dậy, nhìn về phía cậu thanh niên kia.
- Cậu chủ Hồ.
- Tổng giám đốc Hồ, công ty chúng tôi muốn hợp tác với bên Tổng giám đốc Hồ, đến lúc đó xin Tổng giám đốc để ý quan tâm đến thân phận bạn học này được không ạ.
Nói đủ thứ nịnh hót như vậy, bên Giang Nhược Hiên thì sớm đã không có loại bạn học này.
Đối với chuyện này, Giang Nhược Hiên hoàn toàn không để ý, mà ngược lại còn hết sức thoải mái, nhìn bốn bề xung quang rồi đến chỗ Nhiếp Chấn Bang đang ngối, cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, thật ngại quá phải để Chủ tịch ngồi đây một mình rồi.
Nhiếp Chấn Bang đương nhiên không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, tự nhiên mỉm cười nhìn Giang Nhược Hiên nói:
- Phóng viên Giang, là bạn bè lâu ngày gặp nhau mà. Đề là bạn học cũ, nên tôi hiểu được chuyện này. Phóng viên Giang, Tổng giám đốc Hồ kia là ai? Xem ra trong mắt đám bạn học, người này rất uy phong?
Vừa nói xong, nét mặt Giang Nhược Hiên đã hiện lên sự khinh bỉ rõ rệt, hạ giọng nói:
- Cái gì mà oai phong, không ngờ những người này lại như thế. Sớm biết thế này thì tôi đã không đến. Ngay cả đến tình bạn thuần khiết nhất cũng đã bị lây nhiễm mùi tiền.
Nói xong Giang Nhược Hiên giới thiệu:
- Tổng giám đốc Hồ gì đó tên là Hồ Phi, nhưng cũng chỉ là gia đình có chút điều kiện hơn thôi. Nghe nói là công tử của Chủ tịch thành phố Hồ, giờ mở một công ty cố vấn tin tức gì đó ở thành phố Vọng Hải. Nói là cố vấn, nhưng chắc cũng chỉ là giúp đỡ chính công ty hắn ta. Có chút nghiệp vụ, để có chút phần trăm mà thôi.
Nghe được câu nói này, trong đầu Nhiếp Chấn Bang dần hiện lên hình ảnh của Hồ Gia Vương, người này nhìn ra cũng còn giản dị hơn bố. Sau khi thực hiện điều lệ tam công,... hàng ngày đều đi xe đạp từ đằng sau Văn phòng Ủy ban nhân dân, rồi lại tiến vào cửa chính.
Vừa lúc đó, ánh mắt của tổng giám đốc Hồ kia lướt qua sảnh. Cuối cùng cũng đã dừng lại nhìn chằm chằm Giang Nhược Hiên, có vẻ hơi tối, nơi này đúng là ánh sáng không được tốt. Nhìn thấy Giang Nhược Hiên đang vui vẻ nhẹ nhàng nói chuyện với một người đàn ông nào đó, Hồ Phi thấy tức, rồi liền tiến đến chỗ Giang Nhược Hiên.
- Nhược Hiên, đến rồi à, tớ tưởng cậu còn chưa đến. Sao, bên cạnh này là ai, sao không giới thiệu cho mọi người biết?
Lúc này Hồ Phi cũng có thái độ thản nhiên.
Lý Mẫn cũng cố ý, chẳng phải đợi Nhiếp Chấn Bang hay Giang Nhược Hiên mở lời, cô ta đã chủ động chen mồm vào nói:
- Tổng giám đốc Hồ, anh còn không biết sao? Đây là bạn cùng đến với Giang Nhược Hiên, họ Nhiếp, công tác ở Ủy ban nhân dân thành phố. Tổng giám đốc Hồ, xét trên thân phận bạn học thì anh cũng nên giúp bạn của Nhược Hiên chứ?
Lúc này Lý Mẫn vẫn cố ý, bản thân cô luôn theo đuổi Hồ Phi mà cũng đã có quan hệ đó với hắn ta rồi, nhưng Hồ Phi lại không thừa nhận, nên chỉ đồng ý làm người tình. Cũng có nghĩa là ý của Hồ Phi có thể nuôi cô ta chứ không để cô ta là người đàn bà của mình. Mà mục tiêu của hắn ta lại là Giang Nhược Hiên.
Lúc này nói như thế thì Hồ Phi cũng đã phần nào đoán ra được. Bất kể Hồ Phi mất mặt hay bạn của Giang Nhược Hiên mất mặt, chắc chắn Giang Nhược Hiên cũng không thèm để ý đến Hồ Phi, đến lúc đó, Hồ Phi hết hy vọng với Giang Nhược Hiên ròi, thì chắc chắn cô ta có cơ hội rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận