Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1235: Không ngờ xảy ra chuyện.

Đang kỳ khảo sát hai ngày ở Hồng Giang, hôm đó Nhiếp Chấn Bang ngủ lại Hồng Thành, hôm sau, cả đoàn Nhiếp Chấn Bang khảo sát hai thành phố Tống Châu, Ôn Châu, hai thành phố hoàn toàn trái ngược. Khảo sát cả một ngày cũng khiến tổ khảo sát khổ không thể tả. Những người khác không có được loại tinh lực này của Nhiếp Chấn Bang.
Tối hôm đó, tại sân bay quốc tế Hồng Thành, chuyến bay mười hai giờ bay thẳng đến thành phố Thiên Phủ tỉnh Ba Thục. Lúc đến sân bay quốc tế Thiên Phủ đã nửa đêm.
Trong sân đậu máy bay, ánh đèn hai bên chiếu sáng nền xi măng, sáng như ban ngày. Phía trước là Bí thư Tỉnh ủy Ba Thục Quách Hạo Vũ mới nhậm chức năm kia.
Tỉnh Ba Thục là nơi Nhiếp Chấn Bang chính thức bước vào cấp Bộ trưởng, là trạm đầu tiên chấp chính ở địa phương. Đồng thời, nói một cách tương đối cũng là một trạm khá xa xôi. Sau khi từ Ba Thục bước ra, đầu tiên là nhận lệnh tổ chức thành lập tập đoàn Hoa Hạ, sau đó lại đi nhậm chức ở Hồng Giang. Tính ra cũng có thời gian hơn sáu năm. Một đoạn đường này, Nhiếp Chấn Bang đã hoàn thành vượt qua từ ngây thơ đến thành thục.
Tỉnh Ba Thục hiện nay, sớm đã là cảnh vật như xưa người đã thay đổi. Tô Quyết sớm đã điều chuyển công tác. Hiện nay, Tô Quyết là Bí thư Thành ủy thành phố Thượng Hải. Tin rằng, sau bốn năm nữa, trong cửu đỉnh mới, chắc chắn có một chỗ ngồi của Tô Quyết.
Ban đầu nhậm chức, đại bộ phận bộ máy Thường ủy tỉnh Ba Thục đều đã có chút thay đổi, có người đã thăng chức chuyển đi nơi khác, có người đã lùi về tuyến hai. Hiện nay, còn dư lại, chỉ có một người quen cũ, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh trước đây, Chủ tịch tỉnh hiện tại của tỉnh Ba Thục Phan Kiến Chương.
Đây là tâm phúc dòng chính của Nhiếp hệ, cũng là người dẫn đầu của Nhiếp hệ hiện nay ở tỉnh Ba Thục.
Nghênh đón tại sân bay Thiên Phủ, không nhiệt tình không có không khí bằng lúc ở Hồng Giang. Giữa các bên với nhau, chỉ là quen biết, không quen thân lắm. Quách Hạo Vũ trong lúc nghênh đón, từ đầu đến cuối đều duy trì thái độ tương đối kiêu ngạo, không quá mức thân thiết, cũng không để cho Nhiếp Chấn Bang chỗ nói nhiều.
Sau khi đối thoại hàn huyên ngắn ngủi, đoàn xe trực tiếp khởi hành. Nhiếp Chấn Bang được sắp xếp ở căn số một bên Sở Chiêu đãi Tỉnh ủy tỉnh Ba Thục.
Vừa trú ngụ lại, ngoài cừa, Hạ Cương đã bước vào, báo cáo:
o Thủ trưởng! Bên ngoài, Chủ tịch Phan muốn báo cáo công tác với ngài.
Nghe điều này, Nhiếp Chấn Bang lại đứng lên, nói:
o Nhanh mời vào! Đồng chí Kiến Chương không phải người ngoài, mau mời anh ấy vào.
Thái độ này của Nhiếp Chấn Bang khiến Phan Kiến Chương cũng rất cảm động. Tuy mỗi năm ăn Tết nghỉ lễ, ngày thường cũng đều nói chuyện điện thoại, giao lưu tư tưởng, kết nối công tác với Nhiếp Chấn Bang. Nhưng, nếu gặp mặt, ngoại trừ thời gian họp Hội đồng nhân dân cả nước, trường hợp thế này là lần đầu tiên.
Vừa vào cửa, Phan Kiến Chương liền cười, nói:
o Thủ trưởng, phiền ngài nghỉ ngơi rồi.
Nhiếp Chấn Bang nghe thấy cũng cười nói:
o Kiến Chương à! Tôi nói anh hiện nay sao càng lúc càng cẩn thận như vậy! Còn nhớ năm đó, lúc anh vẫn còn là Phó Chủ tịch thường vụ tỉnh không phải là dáng vẻ như hiện nay.
Phan Kiến Chương tươi cười nói:
o Thủ trưởng! Chuyện bình thường của con người mà, chức vị càng cao, gan càng nhỏ đi, chỗ cao ráo không thắng nổi giá lạnh mà. Mấy năm nay, công tác ở tỉnh Ba Thục rất nhiều chỗ không được như ý. Tôi là đến đây xin lỗi thủ trưởng.
Nghe lời nói của Phan Kiến Chương, Nhiếp Chấn Bang cười, cảm khái nói:
o Nhớ năm đó, lúc xảy ra đại động đất Vân Thục, tôi đích thân dẫn đầu đền khu vực thiên tai. Hiện nay, giật mình cũng là là thời gian sáu năm trôi qua, không biết hiện nay cuộc sống của dân chúng khu vực thiên tai thế nào?
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang lại chậm rãi nói:
o Kiến Chương à! Thế này nhé, anh và Bí thư Hạo Vũ thảo luận một chút. Thị sát ngày mai, tạm thời điều chính một chút, không đến thành phố Ngũ Lương nữa, đến Vân Thục xem xét trước. Tôi thật sự không bỏ được quần chúng ở đó, không bỏ được hồ Yển Tắc.
Yêu cầu của Nhiếp Chấn Bang, bên tỉnh Ba Thục đương nhiên không thể có ý kiến gì. Nhiếp Chấn Bang ngoài miệng nói khách khí, là thảo luận với các lãnh đạo bộ máy của tỉnh Ba Thục. Nhưng, ai cũng biết, đây là ý của thủ trưởng, nếu phản bác, đây không phải khiến thủ trưởng mất mặt sao?
Không có bất kỳ phản đối nào, vừa sáng sớm ngày hôm sau đoàn xe liền khởi hành đến Vân Thục. Sau một đoạn cao tốc, tại thành phố Thường Hồng ra khỏi cao tốc, đoàn xe hướng về khu thiên tai Vân Thục chạy tới. Dọc đường đi, nhìn cảnh sắc xunng quanh, non xanh nước biếc, một cảnh sắc tràn trề sức sống. Hứng thú của Nhiếp Chấn Bang cũng dâng cao.
Ven đường, nhà dân mới tinh, dĩ nhiên nhìn không ra dáng vẻ của khu thiên tai nữa.
Xoay người đối diện với Quách Hạo Vũ và Phan Kiến Chương, nói:
o Đồng chí Hạo Vũ, đồng chí Kiến Chương, hiện nay xem ra công tác tái xây dựng Ba Thục sau động đất vẫn là rất xuất sắc.
Quách Hạo Vũ lúc này mở miệng nói:
o Thủ trưởng! Cảm ơn trung ương, cảm ơn các tỉnh thành anh em đã ủng hộ và giúp đỡ. Không có sự ủng hộ của lãnh đạo cấp trên, không có sự ủng hộ của các tỉnh thành trong cả nước. Chỉ dựa vào lực lượng của Ba Thục không thể làm ra được thành tích hiện nay.
Nhiếp Chấn Bang khoát tay, chậm rãi nói:
o Đồng chí Hạo Vũ, thật sự cầu thị mà nói, thành tích của tỉnh Ba Thục đáng để khẳng định. Còn nhớ năm đó, sau trận đại động đất, núi sông vỡ vụn, lộ ra các vết tích và vết sẹo khó có thể xóa nhòa. Hiện tại nhìn thấy, trên núi bây giờ lai là một cảnh vật xanh um tươi tốt. Điều này không nghi ngờ gì nữa đã chứng minh năng lực và thành tích của bộ máy Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Ba Thục rất nổi bật.
Tiếp theo, khảo sát tại huyện Vân Thục, Nhiếp Chấn Bang thăm viếng dân chúng tại tiểu khu An Trí nội thành của huyện thành được xây dựng trên địa chỉ cũ.
Nhiếp Chấn Bang đích thân gõ cửa từng nhà, từng hộ. Đối với Nhiếp Chấn Bang, dân chúng huyện Vân Thục, tuy không phải nhận ra ngay từ đầu, nhưng đều nhanh chóng nhớ lại
Buổi chiều, đoàn xe rời khỏi huyện Vân Thục, vòng thẳng qua bên thành phố Thường Hồng, từ thành phố Đạt Ba xuyên thẳng qua Ngũ Lương.
Lúc đoàn xe tiến vào cảnh nội huyện Lập Sơn thành phố Đạt Ba, đột nhiên, phía trước lại chật kín người. Hai bên đường quần chúng nhân dân đã đứng đầy, chính tại lúc này, phía trước đám người, hàng loạt xe cảnh sát, xe công vụ hướng về bên này chạy đến.
Nhìn thấy cảnh này, Nhiếp Chấn Bang lập tức nhíu mày, ánh mắt rơi về phía biểu ngữ phía trên. Hàng chữ lớn bắt mắt nhất khiến sắc mặt Nhiếp Chấn Bang trầm xuống:
o Chúng ta cần non xanh nước biếc, chúng ta không cần kinh tế phát triển.
Những từ ngữ này thật là nhói lòng người. Nhìn cảnh này, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang hướng về phía Quách Hạo Vũ và Phan Kiến Chương đối diện, nói nhỏ:
o Đồng chí Hạo Vũ, các anh biết là chuyện gì không?
Lúc này, cách phía trước đoàn xe của Nhiếp Chấn Bang ước chừng một ki lô mét, trên một chiếc Audi màu đen, Bí thư Thành ủy thành phố Đạt Ba Hạ Minh Đạt, Chủ tịch thành phố Vương Viễn Siêu đang ngồi trên đó.
Di động của Vương Viễn Siêu reo lên, nhanh chóng nối thông, một lát sau lại gác máy, sắc mặt của Vương Viễn Siêu lập tức trở nên khó coi, trầm giọng nói:
o Bí thư Minh Đạt, không kịp nữa rồi, đoàn xe của thủ trưởng đã đến đây trước mười phút, sự việc e rằng không được nữa.
Dứt lời, gương mặt của Hạ Minh Đạt lộ ra một tia tuyệt vọng, trầm giọng nói:
o Tiếp tục chỉ đạo, công an, cảnh sát vũ trang và nhân viên công tác của chính quyền địa phương, toàn bộ di tản, chúng ta lập tức trở về thành phố.
Lúc này, đoàn xe đã dừng lại. Quách Hạo Vũ cũng đã đứng lên, quay người nhìn cũng bị chấn động bởi cảnh tượng này.
Suy nghĩ đầu tiên chính là, Hạ Minh Đạt đang làm trò quỷ gì vậy. Đây vẫn không phải thị sát thành phố Đạt Ba của anh, lại xảy ra chuyện bại lộ lớn như vậy. Đây không phải là bôi nhọ Tỉnh ủy sao?
Nhiếp Chấn Bang đã đứng dậy, trầm giọng nói:
o Đồng chí Hạo Vũ, đồng chí Kiến Chương cùng qua xem sao!
Nhiếp Chấn Bang xuống xe, nhân vật số một và số hai của Tỉnh ủy tỉnh Ba Thục, thêm lãnh đạo tùy tùng lần này cũng theo xuống.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, quần chúng nhân dân hai bên đã chạy lên đón, nói lớn:
o Chủ tịch Nhiếp! Ngài phải giải quyết cho chúng tôi, chúng tôi thời gian này đã không cách gì sống được nữa.
Vẫn là lối xưng hô quen thuộc trước kia, điều này khiến Nhiếp Chấn Bang hơi xúc động. Bên này, lại có người nói lớn:
o Thủ tướng Nhiếp! Ngài đích thân đến chỗ chúng tôi mà xem, núi này, nước này đã bị những nhà máy hai bên bờ sông giày xéo không còn ra hình dáng nữa.
o Bác ơi, đừng nóng vội, có việc gì có thể nói từ từ được không?
Nhiếp Chấn Bang bước lên, chậm rãi mở miệng nói.
Bên này, đứng bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, một ông lớn tuổi ước chừng năm mươi chỉ vào mấy vùng núi xanh, dòng sông uốn lượn chảy xuôi ở phía xa xa, vô cùng đau lòng nói:
o Phó thủ tướng Nhiếp! Ngài xem, huyện xây dựng khu công nghiệp tại vùng thượng du hai ki lô mét, thu hút vào không ít xí nghiệp và nhà máy, đây là việc tốt, không ít người ở địa phương đều vào nhà máy làm thuê không cần phải đi xa ngàn dặm nữa. Nhưng, mấy năm nay, môi trường từng bước thay đổi xấu đi vì ô nhiễm thải ra không có sự quản lý, cây ở trên núi xung quanh đều nhiễm độc mà chết. Nước sông trong suốt, hiện nay con mương đen ngòm, dân chúng thôn hai bên đều bị làm cho khổ sở, nước giếng đều phát ra mùi tanh tưởi, cơ bản không cách gì uống được. Trong lòng sông, đừng nói là cá, ngay cả thủy hồ lô cũng không còn một cái. Ruộng nương hai bên, cơ bản cũng không cách gì có thể gieo trồng lương thực. Cứ thế này, chúng tôi thật không còn đường sống nữa.
Dứt lời, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang trầm xuống, nhìn Cục trưởng Hàn Lê Dương, Tổng cục Bảo vệ môi trường đang đứng phía sau, nói:
o Cục trưởng Hàn, bảo vệ môi trường, phê chuẩn bảo vệ môi trường của xí nghiệp, đây đều là chức trách của Bộ phận Bảo vệ môi trường. Chuyện này, Tổng cục nhất định phải xét xử nghiêm khắc một chút.
Nói xong, nói với bác lớn tuổi bên cạnh:
o Bác à! Có thể dẫn tôi đi xem được không?
Đi được quãng đường chừng một ki lô mét, đến gần bờ sông, một luồng khí xông vào mặt. Lúc này, lại nhìn dãy núi xanh biếc xa xa, lập tức Nhiếp Chấn Bang nổi nóng. Trên dãy núi, thực tế là trụi lủi, cơ bản không có bao nhiêu thảm xanh thực vật. Hiện tại, hiển hiện ra màu sắc này, hoàn toàn là quét một lớp nước sơn xanh. Cứn như vậy, ở đằng xa thoạt nhìn, bốn bên đều là tình trạng non xanh nước biếc, tuyệt đối không thể ngờ, chỉ cần bước về phía trước một ngàn mét, nhìn thấy sẽ là hai loại thay đổi khác nhau hoàn toàn.
Trầm ngâm một lát, Đường Tranh xoay người nhìn Quách Hạo Vũ và Phan Kiến Chương, nói:
- Đồng chí Hạo Vũ, ý của tôi là hôm nay ở lại một đêm tại huyện Lập Sơn. Hiện nay, tập lập tức gặp gỡ hai đồng chí Hạ Minh Đạt và Vương Viễn Siêu của thành phố Đạt Ba. Trong tỉnh, đối với việc này chắc chắn lập tức thành lập Tổ công tác, tiến hành điều tra mọi mặt. Tôi chờ hồi đáp của các anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận