Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1003: Hồ Ngạn Bác của Sở Nam

Sở Nam – cuối tháng tư, không nghi ngờ gì nữa đây là thời khắc đẹp nhất, đêm trước tuần lễ vàng mùng một tháng Năm, cũng là lúc khai mạc Hội chợ triển lãm du lịch Trung Quốc lần thứ tư, thành phố Thường Tinh - thủ phủ tỉnh Sở Nam lúc này đã trang hoàng mới mẻ, bên đường sắc màu rực rỡ, bồn hoa cảnh đủ sắc màu tạo thành một hình vẽ, phân bố dọc theo đại lộ và các quảng trường của thành phố Thường Tinh.
Sân bay quốc tế Hoa Hoàng của thành phố Thường Tinh, ở đây là nơi đầu mối trọng yếu của thành phố Thường Tinh thậm chí là của hàng không Sở Nam. Chuyến bay thứ bẩy mươi sáu nhân năm của Nam Hàng từ Hồng Thành đi Thường Tinh đáp xuống đúng giờ ở sân bay Hoa Hoàng.
Từ cửa lên máy bay vừa bước ra, trong lầu của trạm hàng không đã thấy treo biểu ngữ và phun vẽ tuyên truyền, tất cả nội dung đương nhiên có liên quan đến hội chợ du lịch lần thứ tư.
Vừa ra khỏi trạm hàng khôn cửa trong nước, đến đây đã có người giơ cao tấm biển, trên tấm biển có năm chữ hết sức bắt mắt: Đoàn đại biểu Hồng Giang.
Nhìn thấy cái này, Trưởng đoàn đoàn đại biểu Hồng Giang Văn Bảo Quý nói với Nhiếp Chấn Bang đang đi phía bên phải:
- Bí thư Nhiếp! Xem ra, phía trước chắc là nhân viên công tác của tỉnh Sở Nam.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, tỉnh Sở Nam là chủ nhà, một việc này vẫn cần phải sắp xếp, đón đến, tiễn đi, đón tiếp và sắp xếp đoàn đại biểu các tỉnh thành anh em trong cả nước, các hãng lữ hành lớn trong cả nước, các trang web du lịch, các ký giả truyền thông và các công ty du lịch nổi tiếng trên thế giới cũng đều cần chủ nhà xếp đặt. Từ việc lớn đến việc nhỏ, ăn mặc đi lại, tuy nhiên chi phí các đơn vị phải tự mình đảm nhậnnhưng những công việc tỉ mỉ này đều cần chủ nhà phối hợp sắp xếp.
- Đồng chí Bảo Quý! Công tác chuẩn bị của tỉnh Sở Nam rất tốt.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói, coi như đưa ra một lời bình luận không tệ đối với công tác trù bị của tỉnh Sở Nam.
Cái gọi là người ngoài nghề nhìn không khí náo nhiệt, người trong nghề nhìn bí quyết, Nhiếp Chấn Bang và Văn Bảo Quý không phải là đồ nhà quê chưa từng trải, thành phố Hồng Thành cũng đã từng tổ chức Đại hội Thể thao thành phố. Một khối lượng lớn công việc, không phải một vài người, một tổ là có thể hoàn thành, mấy ngày nay đoàn đại biểu của các tỉnh thành anh em đến, nhìn thấy sân bay trật tự ngăn nắp, không có bất kỳ cản trở nào, ra vào đều hết sức thông thuận, những điều này chứng tỏ hết sức đầy đủ hiệu quả làm việc của tỉnh Sở Nam.
Văn Bảo Quý đi sau Nhiếp Chấn Bang nửa người, lại luôn luôn chú ý đến chi tiết nhỏ này, nghe Nhiếp Chấn Bang nói, cũng gật đầu đáp:
- Bí thư Nhiếp! Hồ Ngạn Bác của tỉnh Sở Nam trong vòng này rất nổi tiếng.
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang cười thờ ơ, vòng tròn mà Văn Bảo Quý chỉ là chỉ cấp tỉnh, hơn nữa là vòng này của cấp Bộ trưởng, bao gồm các ủy ban trực thuộc trung ương, xí nghiệp trung ương và và người đứng đầu Đảng ủy, chính quyền các tỉnh thành anh em trong cả nước.
Hồ Ngạn Bác của Sở Nam, xưng hô này không phải Hồ Ngạn Bác tự mình nói ra, đây là một kiểu thừa nhận của trong vòng cấp Bộ trưởng đối với Hồ Ngạn Bác, cũng giống như hiện nay tất cả mọi người vừa nói đến Nhiếp Chấn Bang đều là một ý nghĩ Nhiếp Chấn Bang của Hồng Giang.
Là người đứng đầu của tỉnh Sở Nam, là bí thư tỉnh ủy Sở Nam, Hồ Ngạn Bác nắm trong tay tỉnh Sở Nam, đích xác là nói đến tư cách này.
Bên này, Phó Trưởng đoàn đoàn đại biểu tỉnh Hồng Giang và Phó Chủ tịch tỉnh chuyên trách Chu Truyền Gia phân công quản lý du lịch và công tác thu hút đầu tư cùng bước lên.
Sau khi cùng nhân viên công tác của tỉnh Sở Nam kết giao vài câu, dưới sự dẫn đầu của Chu Truyền Gia, một người đàn ông chừng trên dưới năm mươi chính diện bước đến, mỉm cười nói:
- Bí thư Nhiếp, Chủ tịch Văn! Xin hoan nghênh!
Mọi người đều là một tầng thứ cấp tỉnh tuy không cùng một tỉnh lị, nhưng vẫn có giao lưu với nhau, trong đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc toàn quốc cũng có duyên gặp nhau mấy lần.
Người này Nhiếp Chấn Bang và Văn Bảo Quý cũng không xa lạ, đó làủy viên thường vụ tỉnh ủy Sở Nam, Phó Chủ tịch thường trực Lý Lai Bảo, từ điểm này cũng có thể nhìn thấy tỉnh Sở Nam vẫn là đưa ra tương đối tôn trọng.
Trong tình huống này, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ, nếu để bí thư tỉnh ủy Sở Nam Hồ Ngạn Bác xuất hiện nghênh đón là điều không thể. Cũng không phải nói Hồ Ngạn Bác lên mặt, chủ yếu nhất là chủ nhà, Hồ Ngạn Bác lúc này e rằng không có cách nào phân chia thời gian. Phải thăm hỏi đoàn đại biểu đến, mặt khác phải tiếp đón Cục Du lịch quốc gia và lãnh đạo trung ương, công việc nhiều vô cùng, có thể có một ủy viên thường vụ tỉnh ủy đích thân đón tiếp đã rất tốt rồi. Việc này vẫn còn xem trường hợp này là bí thư, chủ tịch tỉnh Hồng Giang đều đích thân đến, nếu không e rằng ngay cả Lý Lai Bảo cũng không thể đến.
Là Phó Chủ tịch tỉnh thường trực, Lý Lai Bảo có cơ hội lớn tiếp nhận chức vị Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Sở Nam của Khu Kiến Đoàn, trở thành tân Chủ tịch tỉnh mới nhậm chức, nhiệm kỳ này là nhiệm kỳ cuối cùng của Khu Kiến Đoàn, Lý Lai Bảo hiện nay mới năm mươi tuổi, bốn năm sau cũng chỉ mới năm mươi tư tuổi, tiền đồ chính trị vẫn còn rất mạnh, loại người này Nhiếp Chấn Bang đương nhiên không thể đắc tội.
Mỉm cười vươn tay ra bắt tay với Lý Lai Bảo, lúc này mới cười nói:
- Chủ tịch Lý, thật quá khách sáo! Trên dưới tỉnh Sở Nam hiện nay đều rất bận rộn, vẫn làm phiền Chủ tịch Lý cố bớt thời gian đến tiếp đón, tỉnh Hồng Giang hổ thẹn không dám nhận, cho tôi gửi lời thăm hỏi đến đồng chí Ngạn Bác và Chủ tịch Kiến Đoàn.
Tiếp theo, Văn Bảo Quý cũng hết sức khách sáo bắt tay nói lời cảm ơn với Lý Lai Bảo.
Đoàn người, trùng điệp bước lên xe mà tỉnh Sở Nam đã sắp xếp, Lý Lai Bảo là chủ nhà nên ngồi cùng với Nhiếp Chấn Bang hết sức tự nhiên.
Nhiếp Chấn Bang nhìn thấy tiền đồ quan lộ của Lý Lai Bảo, thăm hỏi giao hảo, bên này Lý Lai Bảo đương nhiên cũng không thể đắc tội Nhiếp Chấn Bang - nhân vật mới nổi trên chính trường.
Nếu nói Phó Chủ tịch thường trực tỉnh năm mươi tuổi mình đây là tiền đồ xán lạn, vậy thì vị phong thái chín chắn bên cạnh – Bí thư tỉnh ủy bốn mươi tuổi nói năng phong nhã, phải xem như thế nào?
Lý Bảo Quý không phải đồ ngốc, đương nhiên hiểu đạo lý này, sách Phật cũng có nói đến kết duyên, kết một đoạn thiện duyên, hiện nay tuy phân ra hai tỉnh, nhưng dùng tính lưu động và tính không xác định của cán bộ cấp tỉnh thì quỷ mới biết đến lúc nào mình trong lúc không để ý liền trở thành cấp dưới của Nhiếp Chấn Bang.
- Bí thư Nhiếp! Lần này, tỉnh Hồng Giang ngủ ở khách sạn, sắp xếp bên khách sạn quốc tế Cảnh Tuyền, tầng mười hai và mười ba đều sắp xếp cho đoàn đại biểu Hồng Giang, khách sạn Cảnh Tuyền nằm sát trung tâm hội chợ triển lãm quốc tế Sở Nam, nếu đi bộ, cũng chỉ là khoảng cách chừng ba phút đi bộ, rất tiện lợi.
Lý Lai Bảo mỉm cười nói.
Đây là đang thể hiện thiện ý, đôi khi ở nơi này, ưu đãi đưa cho đều cần phải bày ra cho đối phương biết, phía mình đã cho bọn họ sự thiên lệch và chiếu cố.
Những lời này của Lý Lai Bảo chính là ý đó, sắp xếp đoàn đại biểu Hồng Giang các anh ở chỗ gần với chủ hội trường như vậy để các anh giảm bớt đoạn đường đi lại, đây vốn dĩ là một loại chiếu cố. Ngoài ra, trong tình hình phòng ở khách sạn của thành phố Thường Tinh căng thẳng như vậy mà dọn ra cho Hồng Giang hai tầng lầu, đây cũng đã nể mặt rất nhiều.
Nhiếp Chấn Bang đương nhiên hiểu ý của Lý Lai Bảo, mỉm cười nói:
- Chủ tịch Lý! Các anh sắp xếp rất chu đáo, tôi thay mặt tỉnh ủy Hồng Giang, đồng chí Bảo Quý cũng ở đây, chúng tôi cảm ơn chủ nhà đã sắp xếp chu đáo và thịnh tình như vậy, có cơ hội Chủ tịch Lý nhất định phải đến Hồng Giang chúng tôi làm khách.
Nhiếp Chấn Bang một chữ không nhắc đến tỉnh ủy ủy ban nhân dân tỉnh Sở Nam, cũng không nhắc đến Hồ Ngạn Bác, chỉ nói Lý Lai Bảo, ý này cũng là muốn nói cho Lý Lai Bảo biết, tấm lòng của anh tôi đã hiểu.
Dưới sự dẫn đầu của Lý Lai Bảo, tất cả mọi sắp xếp đương nhiên không cần tỉnh Hồng Giang phải bận tâm, vô cùng thuận lợi, hơn nữa là chuyên gia cùng đi phụ trách, bố trí ổn thỏa đoàn đại biểu. Phòng của Nhiếp Chấn Bang ở tầng mười ba, phòng một ba một bẩy, đây là một căn phòng thương nhân.
Phân ra phòng trong và phòng ngoài, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là một gian tiếp khách, Nhiếp Chấn Bang và Lý Lai Quý phân chủ khách ngồi xuống. Nhiếp Chấn Bang tỏ ý ra hiệu, bên cạnh Hồng Phong hiểu ý, từ trong hành lý lấy ra một món quà, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Chủ tịch Lý! Đây là một bộ gốm sứ của thành phố Cảnh Sơn chúng tôi, đây là tôi biếu tặng cho Chủ tịch Lý làm kỷ niệm.
Bộ gốm sứ như vậy, Nhiếp Chấn Bang và đoàn đại biểu Hồng Giang mang đến rất nhiều, dù sao đây cũng là một tấm danh thiếp của Hồng Giang, danh tiếng thủ đô gốm sứ Cảnh Sơn là thiên cổ lưu truyền. Tặng mấy thứ đồ thuốc rượu rất dung tục, tặng gốm sứ kiểu này, một mặt là một kiểu tuyên truyền đối với tỉnh Hồng Giang, mặt khác cũng coi như có qua có lại mới toại lòng nhau.
Lý Lai Bảo sung sướng đón nhận bộ gốm sứ, sau vài câu khen đẹp, cầm bộ đồ gốm để qua một bên, lúc này mới mỉm cười nói:
- Bí thư Nhiếp! Trước khi đến, bí thư Hồ của chúng tôi bảo tôi nhất định chuyển lời thăm hỏi của ông ta, sau đó buổi tối bí thư Ngạn Bác muốn mời anh ăn bữa cơm tối đạm bạc.
Nghe đến đây Nhiếp Chấn Bang lại hơi sửng sốt, Hồ Ngạn Bác có thể bảo Lý Lai Bảo chuyển lời, điều này chứng tỏ Lý Lai Bảo theo sát bước chân của Hồ Ngạn Bác, là thuộc hệ phái của Hồ Ngạn Bác.
Nhưng giao thiệp giữa mình và Hồ Ngạn Bác cũng không phải sâu sắc, Hồ Ngạn Bác ở thủ đô có lẽ thuộc người của hệ phái Lý, Lý gia tuy không còn thể diện rôm rả nữa, nhưng ở thủ đô vẫn còn một ít phần lượng, với mình không cần phải nói, chỉ một sự sụp đổ của Lý Quốc Hoa cũng đủ khiến Lý gia hận mình thấu xương.
Hồ Ngạn Bác nhiệt tình như vậy, chủ động mời mọc, lẽ nào ông ta không sợ Lý gia có lời phê bình khéo? Hay là trong lòng Hồ Ngạn Bác có tâm tư khác?
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang vẫn có chút suy nghĩ không ra nguyên nhân vì sao Hồ Ngạn Bác phải như vậy, trầm ngâm một chút, lập tức mỉm cười gật đầu nói:
- Đồng chí Ngạn Bác khách sáo quá! Đồng chí Ngạn Bác đã có lời mời, Chấn Bang không dám không nghe theo, tối nay chắc là khách tùy ý chủ.
Không suy xét quá lâu, Nhiếp Chấn Bang đã nhận lời, từ chối cũng không phải là cách tốt nhất. Giờ phút này đã suy nghĩ không ra, vậy thì chính là dứt khoát áp dụng sách lược bất biến ứng vạn biến, thử xem Hồ Ngạn Bác rốt cuộc có ý gì? Tóm lại, binh đến tướng cản nước lên đất chặn, ở phương diện này, tự tin của Nhiếp Chấn Bang vẫn là có.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, Lý Lai Bảo cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi, Lý Lai Bảo vẫn thật lo lắng Nhiếp Chấn Bang sẽ từ chối, đương nhiên chắc chắn không thể từ chối trực tiếp. Nhưng ở tầng lớp này có rất nhiều kiểu từ chối, tin rằng nếu Nhiếp Chấn Bang thật sự muốn từ chối, đương nhiên có thể tìm được một lý do khiến mình và bí thư Hồ đều không nói được gì.
Nếu như thế, vậy thìbí thư Hồ chắc chắn cảm nhận được mình làm việc bất lợi, hiện nay Nhiếp Chấn Bang đã nhận lời, Lý Lai Bảo xem như nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Lập tức đứng lên, bắt tay với Nhiếp Chấn Bang. Lý Lai Bảo mỉm cười nói:
- Bí thư Nhiếp! Anh dọc đường vất vả, tôi không phiền anh nghỉ ngơi nữa. Bảy giờ tối nay, tôi lại đến đón bí thư Nhiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận