Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 865: Tướng Osman

Thổ Nhĩ Kỳ, cơ quan quyền lực cao nhất trong nước là hội đồng bộ trưởng, lãnh đạo tối cao là Tổng Thống, Tổng Thống đương nhiệm là Abdulla Gul, thế lực trong nước chia làm ba phe, trong đó nắm thực quyền lần lượt là gia tộc Koger ở quân khu phía nam, gia tộc Osman quân khu phía bắc cùng với gia tộc Gul.
Đây đều là tư liệu Lý Dũng thu thập, trên chuyến bay đến Thổ Nhĩ Kỳ, Nhiếp Chấn Bang xem tư liệu Lý Dũng đưa lên, bắt đầu tìm hiểu về Thổ Nhĩ Kỳ.
Đương nhiên mấy thứ này không thể dễ dàng có được, đây đều là bí mật, Lý Dũng nắm được cũng đã đủ chứng minh năng lực của mình.
Tạo thế chân vạc sao? Trên mặt Nhiếp Chấn Bang thoáng hiện lên nét cười thản nhiên.
- Thưa sếp, người mời chúng ta đến chính là tướng Osman của quân khu phía bắc, người này là gia chủ đương nhiệm của gia tộc Osman, đã làm Tư lệnh quân khu phía bắc ba mươi năm, toàn bộ quân khu phía bắc có thể nói đều là bộ hạ hoặc môn sinh của ông ta. Cấp bậc của ông ta là Thượng tướng. Tuy thấp hơn một bậc so với cấp Nguyên soái của gia chủ tộc Koger, vốn là Tư lệnh quân khu phía nam nhưng trên thực tế hai gia tộc là thế lực ngang nhau bởi vì ở cộng hoà Thổ Nhĩ Kỳ, Nguyên soái chỉ là quân hàm vinh dự, không có bất kỳ ý nghĩa thực chất nào.
Lý Dũng bên cạnh giới thiệu với Nhiếp Chấn Bang.
Một lúc sau, Lý Dũng tiếp tục nói:
- Gia tộc Osman của nước cộng hòa Thổ Nhĩ Kỳ có khởi nguyên cùng lúc với đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ vào khoảng mấy trăm năm trước, hoàng đế đầu tiên của đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ cũng chính là gia chủ đầu tiên của tộc Osman. Bọn họ có huyết thống của người Đột Quyết. Kết giao với Trung Quốc cũng là bắt nguồn từ xa xưa, dòng chảy quan hệ kéo dài, gia tộc Osman vẫn luôn có cảm tình nhất định đối với chúng ta, giao dịch làn này cũng là nhờ gia tộc Osman xúc tiến.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng. Cố nhiên, gia tộc Osman và Trung Quốc có căn nguyên lịch sử nhưng mấy trăm năm, thậm chí là hơn ngàn năm đã trôi qua, lịch sử cũng không thể thay thế hiện tại. Đối với lần giao dịch này, Nhiếp Chấn Bang cũng không thể coi nhẹ.
Chuyến bay thẳng đến thủ đô Istanbul của Thổ Nhĩ Kỳ vì từ Bắc Kinh chỉ có chuyến bay thẳng đến đây.
Bây giờ, Nhiếp Chấn Bang cũng không xa xỉ đi thuê máy bay riêng làm gì, bây giờ để tránh tai mắt người ngoài thì phải khiêm tốn, cho nên mới đặt vé máy bay hàng không dân dụng.
Trong số nhân viên đi theo thì bộ phận lữ hành có mười người, những người này cũng là nhân viên bảo vệ để đảm bảo chắc chắn sự an toàn cho đoàn người Nhiếp Chấn Bang. Ngoài ra còn có một thông dịch viên bên phía Lý Dũng, Mã Như Hải và hai gã trợ thủ. Cùng với hai kỹ sư bên bộ phận kỹ thuật, tổng cộng mười chín người khá là đông đảo.
Hơn bốn giờ chiều, chuyến bay chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế Istanbul. Xe cầu thang áp sát máy bay, rồi nối với cửa khoang dưới sự chỉ huy của nhân viên hậu cần sân bay.
Cửa khoang mở ra, đoàn người Nhiếp Chấn Bang từ trên máy bay đi xuống, lúc này trên bãi đáp máy bay cạnh đó, trận thế bày ra trước mắt khiến Nhiếp Chấn Bang khá ngạc nhiên. Thật không ngờ tìn hình Thổ Nhĩ Kỳ lại đang căng thẳng đến thế, xem ra mối quan hệ giữa gia tộc Osman và Koger đã như nước với lửa rồi.
Phía ngoài cùng, bốn chiếc Jeep quân dụng kiểu mui trần vây quanh, trên mỗi chiếc có một khẩu súng máy M2HB, nòng súng ngăm đen cao cao nhếch lên tạo nên không khí căng thẳng ác liệt. Mỗi xe đều có bốn gã lính vũ trang tận chân răng cảnh giác quan sát bốn phía. Giữa đám xe Jeep là ba chiếc Benz chống đạn giống nhau như đúc.
Cạnh xe cầu thang có năm sáu người đang đứng, phía trước nhất là một người đàn ông ước chừng hơn bốn mươi tuổi, cao tầm mét chín.
Lúc này Mã Như Hải bên cạnh khẽ nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Thưa sếp, người đứng đầu chính là con trai cả của tướng quân Osman, Weixin Osman, giờ là người phụ trách chính của gia tộc Osman, nhậm chức ở quân khu phía bắc.
Nhiếp Chấn Bang vừa xuống máy bay thì Weixin Osman cũng đã chạy ra đón, dáng người cao lớn thô kệch, vẻ mặt dữ tợn lúc này cũng biết mỉm cười, có thể nhận ra rất rõ ràng là Weixin không hay nói cười gì cả, nụ cười này trông có vẻ hết sức hài hước.
Tuy nhiên, thái độ của Weixin vẫn hết sức nhiệt tình, bắt tay nói:
- Nhiếp tiên sinh, chào mừng đến Thổ Nhĩ Kỳ.
Sau khi nghe phiên dịch lại, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Chào Weixin tiên sinh, xin bày tỏ lòng thành kính của tôi đến tướng quân các hạ. Tôi cũng rất vinh hạnh được gặp Weixin tiên sinh của gia tộc Osman.
Hàn huyên tại sân bay cũng chẳng bao lâu, mấy chiếc xe được nhanh chóng điều sang, hai chiếc thương vụ là đủ cho đoàn người Nhiếp Chấn Bang, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ gia tộc Osman, Nhiếp Chấn Bang và phiên dịch cùng với cảnh vệ viên Vũ Lập cùng ngồi lên xe.
Đoàn xe phi nhanh ra khỏi sân bay, căn cứ vào những gì trao đổi với gia tộc Osman trước đó thì bây giờ sẽ không ở lại Istanbul làm gì cả, xe ra khỏi sân bay là chạy thẳng đến quân khu phía bắc của gia tộc Osman.
Vừa lên xe, Vũ Lập đã đưa Nhiếp Chấn Bang lên chỗ phía sau ghế lái, trên xe vị trí này là an toàn nhất vì theo nghiên cứu khoa học, trừ đặc công siêu hạng trải qua huấn luyện nghiêm khắc ra thì người bình thường khi gặp nguy hiểm đều sẽ có động tác tự bảo vệ theo tiềm thức.
Lái xe cũng vậy, khi có tai nạn hay tình huống khẩn cấp thì trước tiên, tiềm thức sẽ chi phối con người cách tránh né để bảo vệ cho chính mình, mà ngồi ở phía sau ghế lái thì có thể đảm bảo bất cứ lúc nào cũng sẽ được bảo vệ.
Lúc này, Vũ Lập khá nghiêm túc, khẽ bảo:
- Thưa sếp, tôi cảm thấy tình hình khá bất thường. Xem ra, chuyến đi tới quân khu phía bắc này của chúng ta chỉ e sẽ có nguy hiểm.
Lời Vũ Lập nói khiến phiên dịch bên cạnh cũng hơi sửng sốt, Vũ Lập giải thích tiếp:
- Thưa sếp, ngài có để ý không, Istanbul là thủ đô Thổ Nhĩ Kỳ, trước đây còn xin đăng cai Olympic, tuy nói an ninh Thổ Nhĩ Kỳ thật sự không tốt nhưng cũng đâu đến nỗi thế này, huống chi lại còn là đất thủ đô. Gia tộc Osman hưng sư động chúng như thế, chẳng lẽ bọn họ không sợ gây chú ý hay sao?
Vũ Lập là cận vệ tinh nhuệ từ cục cảnh vệ đi ra, tuyệt không chỉ giới hạn về kỹ năng hộ vệ mà năng lực tự thân của Vũ Lập cũng rất tốt.
Nghe Vũ Lập phân tích, Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu mày lại bảo:
- Tiểu Vũ, ý cậu là?
- Gia tộc Osman làm như vậy cũng không phải phải gióng trống khua chiêng để thể hiện thực lực gia tộc Osman ở Thổ Nhĩ Kỳ mà là đang phòng bị đòn đánh bất ngờ của tộc Koger hay Gul.
Nhiếp Chấn Bang tự mình nói xong câu đó thì cũng hơi hoảng sợ, quay sang bảo phiên dịch bên cạnh:
- Tiểu Trương, cậu thấy sao?
Tiểu Trương là phiên dịch nhưng cũng không chỉ có thế, dù sao cũng là xuất thân từ quân đội, lại đi theo Mã Như Hải nhiều năm, đầy đủ kinh nghiệm các mặt. Cậu ta trầm ngâm một chút rồi mới đáp:
- Thưa sếp, thật ra tôi lại thấy khả năng này không lớn lắm, theo tư liệu của Giám đốc Lý, nếu tộc Koger thật sự dám làm càn như thế thì cố nhiên là giỡn mặt gia tộc Osman, mặt khác gia tộc Gul cũng chưa chắc sẽ bỏ qua bọn họ. Dù sao tổng thống đương nhiệm là Abdulla Gul. Làm như vậy chắc chắn sẽ khiến gia tộc Gul cảm thấy mất mặt. Đến lúc đó tộc Koger chịu sao nổi đòn liên thủ của hai tộc Osman và Gul.
Tiểu Trương phân tích có vẻ rất logic. Mà trên thực tế mọi chuyện cũng như vậy, đoàn xe băng qua Istanbul thẳng theo hướng bắc tới Bursa mà không có bất cứ động tĩnh gì.
Bursa, đây là thành phố lớn thứ hai Thổ Nhĩ Kỳ, cũng là nơi phát triển công nghiệp nặng, chỗ dừng chân của gia tộc Osman.
Ở khu ngoại ô thành phố Bursa có một khu vực diện tích ước chừng hơn hai mươi ngàn mẫu được khoanh kín lại, đây chính là trang viên của gia tộc Osman.
Khi đoàn xe xuất phát tới trang viên Osman, nhà cửa hai bên đường cũng dần thưa thớt, Lúc này, nhân viên bảo vệ dẫn đội đến từ gia tộc Osman đang ngồi trên ghế lái phụ đằng trước cũng quay sang bảo Nhiếp Chấn Bang:
- Thưa tiên sinh tôn quý, phía trước chính là trang viên Osman rồi. Tướng quân các hạ đã đứng ở cổng trang viên đợi ngài đến.
Sau khi Tiểu Trương dịch lại thì Nhiếp Chấn Bang liền ngồi ngay ngắn, đưa mắt quan sát phía trước, cách đấy tầm cây số có một đám người đag đợi ở cổng trang viên, chính giữa có một ông lão mặc quốc phục Thổ Nhĩ Kỳ đứng đó rất kiên định không hề có dáng lom khom của người già. Toàn thân toát lên khí chất đặc biệt của quân nhân. Từ xa như vậy, Nhiếp Chấn Bang đã có thể cảm nhận được tướng quân Osman không hề tầm thường, quả nhiên là người đã trải qua hàng trăm trận chiến.
Vừa lúc đó, một chiếc jeep phía trước đột nhiên dừng lại, ngay sau đó nổ ầm một tiếng, bay lên không trung rồi rơi xuống cạnh đó.
Lúc này, Vũ Lập đã lập tức ngồi dậy ngay ngắn, ánh mắt cảnh giác quan sát tình hình bốn phía, khẽ bảo:
- Thưa sếp, tình hình không ổn rồi. Thật không ngờ đối phương lại to gan như vậy, dám mai phục ngay cổng trang viên Osman, binh bất yếm trá (chiến tranh không ngại dối lừa), quả nhiên chỗ an toàn nhất có khi lại là nguy hiểm nhất, gia tộc Osman căn bản không lường trước được kẻ địch dám tập kích ngay trước cửa nhà họ. Kế tiếp chỉ e là một phen khổ chiến rồi.
Lời vừa dứt thì bốn phía quả nhiên thấp thoáng bóng người ở mấy điểm cao ở gần, ngay sau đó tiếng súng trường chát chúa vang lên.
Tiếng đầu đạn đập vào lớp chống đạn của xe nghe dồn dập bên tai. Vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang lúc này hết sức nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Tiểu Vũ, lập tức thông báo cho nahan viên bộ phận lữ hành trước hết phải mau chóng xử lý đối thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận