Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 978: Quần chúng kích động

Bên ngoài, tiếng gõ cửa dồn dập khiến tất cả các ủy viên thường vụ đều nhíu mày, khuôn phép của phòng họp tỉnh ủy, mọi người đều rõ, đang thời điểm triệu tập hội nghị thường vụ tỉnh ủy khẩn cấp có ai dám gọi cửa như thế, tât nhiên là có chuyện lớn, có vấn đề lớn.
Nhiếp Chấn Bang chau mày, gật đầu với Hứa Hồng Chuyên đang ngồi ở cửa phòng họp, Hứa Hồng Chuyên lúc này hiểu ý đứng lên mở cửa, ngoài cửa Hồng Phong nghiêng mình bước vào.
Hồng Phong cùng với Nhiếp Chấn Bang qua đây trước, lúc Hứa Hồng Chuyên đang báo cáo với Nhiếp Chấn Bang thì cũng đã thông báo cho Hồng Phong, là thư ký của Bí thư Nhiếp chỉ cần là đi làm thìbí thư Nhiếp ở đâu Hồng Phong đương nhiên phải đi theo đó.
Hồng Phong lúc này hoàn toàn không lộ vẻ câu nệ, dù sao địa vị thân phận bày ra ở đây là thư ký của bí thư Nhiếp nên chút tư cách này vẫn có, ghé tai nói thầm với Hứa Hồng Chuyên mấy câu.
Giờ phút này, vốn dĩ Hứa Hồng Chuyên vẫn là một vẻ thản nhiên, nhưng sau khi nghe Hồng Phong nói, thần thái lập tức trở nên nghiêm túc, đóng cửa phòng họp Hứa Hồng Chuyên lập tức nói:
- Bí thư! Vừa rồi nhận được điện thoại của Bặcốc Vinh Xương thành phố Lư Cát, hiện tại bên huyện Khánh An nhân dân Trương gia thôn đã tụ tập lại, xem ra bọn họ chuẩn bị khiêng thi thể đến huyện ủy ủy ban nhân dân huyện Khánh An.
Vừa nghe Hứa Hồng Chuyên nói thế, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang trầm xuống, sắc mặt của tất cả các ủy viên thường vụ cũng trầm xuống, vẻ mặt của Hạ Ngọc Sanh càng thêm ngại ngùng, thần thái thay đổi thất thường.
Dừng một chút, Hạ Ngọc Sanh lại mở miệng nói:
- Bí thư Nhiếp! Người của Trương gia thôn huyện Khánh An thật sự không xem trời đất là gì nữa, tập thể khiếu oan lại còn mang theo thi thể, bọn họ muốn làm gì? Tôi đề nghị, lập tức thông báo cho thành phố Lư Cát, bảo Bặc Vinh Xương lập tức áp dụng thi hành, bắt đầu từ bây giờ, tất cả công an, cảnh sát của thành phố Lư Cát đều hủy bỏ nghỉ phép, mặt khác nếu cần thiết có thể điều động cảnh sát vũ trang của thành phố Lư Cát.
Nghe Hạ Ngọc Sanh nói, lông mày của Nhiếp Chấn Bang lập tức chau lại, Hạ Ngọc Sanh này đây là ý gì? Lúc bắt đầu không phát biểu một lời, sau khi nghe được huyện Khánh An sắp diễn ra khiếu oan tập thể cũng trực tiếp bày tỏ quả quyết dứt khoát như vậy, thậm chí còn trao quyền thành phố Lô Cát có thể sử dụng cảnh sát vũ trang.
Loại thủ đoạn tàn nhẫn này, trước này đều không phải là điều yêu thích của Nhiếp Chấn Bang, làm như vậy chẳng những không có bất kỳ tác dụng nào đối với việc giải quyết vấn đề, ngược lại sẽ kích động mâu thuẫn. Đương nhiên, dưới sự căng thẳng mạnh mẽ như thế, sự việc chắc chắn có thể được giải quyết, nhưng đó là biến tướng của trấn áp, đây là điều Nhiếp Chấn Bang không muốn nhìn thấy, đây cũng là đề xướng cải thiện quan hệ với quần chúng của Tổng bí thư Kiều, nguyên tắc của quan hệ Đảng và quần chúng là phù hợp tương ứng.
Bên cạnh, bí thư thành ủy thành phố Hồng Thành Diêu Định Quốc lại mang một vẻ tươi cười, nghiền ngẫm, người khác không hiểu nhưng Diêu Định Quốc lại hiểu. Bất động sản với con trai nhà Hạ Ngọc Sanh có chút quan hệ xa gần, hiện nay Hạ Ngọc Sanh làm như vậy e rằng cũng là lo lắng sự việc sẽ bị to ra, lan đến bản thân ông ta.
Chỉ tiếc, Văn Bảo Quý giờ phút này lại đang thăm hỏi quần chúng ở các thành phố trực thuộc phía dưới, không cách gì đến tham dự hội nghị, hiện giờ thời điểm này cũng chỉ có thể là bản thân mình lên.
Lập tức Diêu Định Quốc giơ tay nói:
- Bí thư Nhiếp! Tôi phát biểu vài lời.
Nhìn thấy Diêu Định Quốc giơ tay, Nhiếp Chấn Bang cũng là thuận nước đẩy thuyền, ra hiệu nói:
- Đồng chí Định Quốc có suy nghĩ gì khác, đương nhiên có thể nói.
Diêu Định Quốc gật đầu, từ trong lời nói của Bí thư Nhiếp, Diêu Định Quốc đã nhận thấy một vài ý bất đồng, trong lòng cũng đã định, xem ra thái độ của bí thư Nhiếp cũng không muốn vận dụng cách thức quá khích này, trên gương mặt lại mang nụ cười tự tin, mở miệng nói:
- Bí thư Nhiếp! Tôi không tán thành cách xử lý của Phó Chủ tịch Hạ, trưng thu giải phóng mặt bằng xưa này là vấn đề tương đối đau đầu của bộ phận Đảng chính chúng ta. Lần này, huyện Khánh An xảy ra việc lớn như thế, bất kể nguyên nhân là gì, chung quy lại huyện Khánh An vẫn phải chịu trách nhiệm lãnh đạo, hơn nữa còn chết người. Tôi tin rằng, thân nhân người chết và quần chúng lúc này đều hết sức bức xúc phẫn nộ, nếu lại áp dụng thi hành loại này khó tránh khỏi sẽ kích động mâu thuẫn. Ý kiến của tôi, vẫn là thận trọng ổn thỏa một chút.
Sau khi Diêu Định Quốc dứt lời, Trưởng ban chính trị pháp luật Trần Nhạc ở bên cạnh, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cung Chính cũng đều phát biểu suy nghĩ của mình, ý kiến của hai người cũng giống với Diêu Định Quốc, trong thời điểm này, áp dụng biện pháp cưỡng chế quả thật là không thích hợp lắm.
Sau khi Nhiếp Chấn Bang lắng nghe ý kiến của những người khác, ánh mắt lại hướng về bên cạnh, nhìn Tần Quảng Hán vẫn chưa nói gì, mỉm cười hỏi:
- Đồng chí Quảng Hán! Anh có ý kiến gì khác không?
Tần Quảng Hán lúc này đang do dự và đấu tranh, sau đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc Hồng Giang tình cảnh của Tần Quảng Hán có vẻ rất lúng túng. Tuy hiện nay chức vụ của Tần Quảng Hán là Phó Bí thư chuyên trách, nhưng nếu nói thực quyền lại thấp hơn nhiều so với trước đây, đây chính là “Minh thăng ám giáng”.
Cứ như vậy, Tần Quảng Hán cũng không thể không suy tính đến quan hệ giữa mình và Hạ Ngọc Sanh, trầm ngâm một chút, Tần Quảng Hán lại chầm chậm nói:
- Tôi không có ý kiến gì, tôi phục tùng quyết định của tập thể.
Những lời này vừa nói ra lại khiến sắc mặt của Hạ Ngọc Sanh trầm xuống, tuy Tần Quảng Hán không tỏ rõ thái độ nhưng giờ phút này, không tỏ thái độ chính là nói lên thái độ của Tần Quảng Hán, rất rõ ràng Tần Quảng Hán đã dần dần xa lánh quan hệ với Hạ Ngọc Sanh.
Trong lòng Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười, cần chính là hiệu quả này, làm rối loạn mối quan hệ giữa Tần Quảng Hán và Hạ Ngọc Sanh trước, tiếp theo đến lượt Văn Bảo Quý và Diêu Định Quốc, chỉ có như vậy tỉnh Hồng Giang mới có thể có một tiếng nói, mới có thể tồn tại một tiếng nói.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang mở miệng tổng kết:
- Được rồi, hiện nay ý kiến của mọi người đều đã rõ, tôi thấy như vầy, việc của huyện Khánh An là việc không thể chậm trễ. Tôi thấy, đồng chí Trần Nhạc đại diện tỉnh ủy hôm nay đến huyện Khánh An, thành phố Lư Cát chủ trì đại cục. Có tình hình gì thìbí thư Trần anh có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, chỗ Trưởng ban Vi Ban Tuyên giáo tỉnh ủy cũng phải tiến hành làm tốt liên lạc và kết nối với giới truyền thông, phải tất yếu làm giảm đến mức nhỏ nhất ảnh hưởng của sự việc. Tan họp!
Trong khi ở tỉnh ủy, lúc Nhiếp Chấn Bang sắp xếp Trưởng ban chính trị pháp luật Trần Nhạc đến huyện Khánh An, tại Trương gia thôn thị trấn Thành Quan huyện Khánh An giờ phút này lại không có bất kỳ chút không khí Tết nào.
Trương gia thôn nghe có vẻ chỉ là một thôn bình thường, nhưng hiện tại đại danh của Trương gia thôn đã truyền đến tỉnh ủy Hồng Giang, thậm chí tiếp theo đây Trương gia thôn có thể truyền khắp cả nước.
Đây là vùng đất điển hình của kết hợp thành phố và ngoại ô, đồng ruộng khắp nơi đều đã bỏ hoang, dõi mắt nhìn ra thì một bên là thành phố đang xây dựng mới, chung quanh có thể nhìn thấy hình dáng thiết kế của các loại công trình lớn nhỏ, một bên kia lại là thôn xóm tĩnh lặng.
Ở hai bên một con đường bùn đất phân bố tản mác không ít nhà cửa, đây chính là chỗ của Trương gia thôn, mặt đường bùn đất là dùng đất badan đắp lên, rõ ràng nơi đây chính là thuộc khu vực khai phá.
Giờ phút này tại một căn lầu hai tầng bình thường của Trương gia thôn, lầu nhỏ hai tầng bốn phòng ở Trương gia thôn cũng đã được xem là gia đình tương đối giàu có.
Hôm nay là giao thừa, vốn dĩ phải là dán câu đối khắp nơi vui mừng hớn hở mới đúng, nhưng ở đây, trên sân phơi của cửa vào căn lầu nhỏ lại tụ tập không ít dân chúng.
Trên mặt đất của gian nhà chính, trên một manh chiếu bày một thân thể thẳng đờ, giày cũng đã đổi thành giầy đinh Thất Tinh kẹp giấy, dưới chân, trên đầu đốt đèn trường thọ dầu hạt cải, quần áo cũng đã thay đồ liệm màu đen, trên người đắp mảnh tơ lụa màu đỏ, đội mũ màu xanh nhưng gương mặt đen sì lại hiện ra dấu vết bị cháy sém.
Đây chính là nhà của người chết Trương Đại Ngưu trong sự việc lần này.
Trương gia thôn là nơi tập trung của người tộc họ Trương, toàn bộ Trương gia thôn có chín mươi bảy phần trăm trở lên đều là người họ Trương, cả thôn hơn năm ngàn người đều cùng một nhà thờ họ, tuy rằng không ít người đều đã qua năm đờinhưng loại quan hệ huyết thống này, loại quan hệ thân tộc này vẫn tồn tại.
Trong phòng, thím của Trương gia, vợ của Trương Đại Ngưu lúc này vẫn đắm chìm trong đau buồn, ba con trai của Trương Đại Ngưu đều là vẻ mặt nặng nề ngồi bên cạnh, nhưng ai nấy cũng có thể nhận ra biểu hiện của sự phẫn nộ.
Trên sân phơi, mấy ông lão trong nội tộc Trương gia lại là vẻ mặt gay gắt, bên cạnh, một ông lão ước chừng sáu mươi chầm chậm mở miệng nói:
- Anh Thành Tam! Tôi đã gọi điện cho thằng con trai nhà tôi, nó công tác ở thông tấn xã Trung Quốc, đối với chính sách của Đảng và nhà nước nó rõ hơn tôi. Việc của Đại Ngưu, nó nói rồi, chính quyền chắc chắn phải có trách nhiệm, ba mươi Tết đột ngột tiến hành tập kích, đây chắc chắn là không hợp pháp, trong lúc vẫn chưa thỏa hiệp với thôn dân hợp đồng giải phóng mặt bằng thì đã cưỡng ép phá hủy nhà cửa, đây vốn dĩ là phạm pháp. Cái chết của Đại Ngưu tuy nói là ngoài ý muốn, nhưng chúng ta không thể cứ thế này mà im đi. Lần này trưng thu nhà cửa của Đại Ngưu, đây vẫn chỉ là nhóm đầu tiên của Trương gia thôn chúng ta, nếu thật cứ thế này mà bỏ đi thì sau này Trương gia thôn chúng ta chỉ có thể mặc cho người ức hiếp.
Vừa dứt lời thì từ bên trong ba người con trai của Trương Đại Ngưu từ trong nhà bước ra, ba con trai của Trương Đại Ngưu cũng không phải hiền lành gì, thậm chí nói trên dưới nhà Trương Đại Ngưu, bao gồm cả Trương Đại Ngưu đều không phải hiền lành gì, nếu thật sự hiền lành đã không thể là hộ chây lỳ không chịu di dời.
Ba anh em ngày thường đều là người lăn lộn ở ngoài đường, việc xấu không làm, việc phạm pháp không làm, nhưng muốn bảo bọn họ chịu thiệt đó là điều không thể.
Trong đó, con trai lớn Trương Khánh Hoa lại bước lên, cố nén bi phẫn nói:
- Bác Thành Tam! Việc của ba cháu tin rằng mọi người đều biết, các địa phương khác đều là diện tích đổi diện tích, nhưng ở khu khai phá này vẻn vẹn chỉ bồi thường cho chúng cháu mỗi mét vuông bốn trăm đồng, sao có thể như thế? Ba anh chúng cháu bàn bạc xong rồi, bất kể công ty bất động sản này có kẻ nào đứng sau, chúng cháu khiêng cha đến ủy ban nhân dân huyện đòi một câu trả lời.
Trương Thành Tam là tộc trưởng của Trương gia thôn, lại là bí thư chi bộ thôn, đối với tiêu chuẩn bồi thường cũng biết được, công bằng mà nói cái giá này đúng là quá ít, ít đến đáng thương.
Do dự một lúc, Trương Thành Tam lại cắn răng gật đầu nói:
- Được, lần này già trẻ Trương gia thôn chúng ta khiêng Đại Ngưu đi đòi một câu trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận