Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1046: Sự lo lắng của Hạ Ngọc Sanh.

Khu nhà ở Ủy ban nhân dân tỉnh.
Thời gian đã khuya, cũng sắp rạng sáng. Căn số 2 khu nhà ở Ủy ban nhân dân tỉnh, trong căn sân vốn dĩ tối đen như mực, tầng hai lại đột nhiên sáng đèn.
Hạ Ngọc Sanh đang trong giấc mộng, bị điện thoại đánh thức.
Vốn dĩ Hạ Ngọc Sanh rất bực. Giấc ngủ của mình vốn không tốt. Cũng không còn cách nào, thân là Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân tỉnh, không nói bận trăm công ngàn việc, cũng là người tâm nhiều việc nhiều. Dù sao, là lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban nhân dân tỉnh, lại thêm không chỉ riêng quan tâm chuyện công tác, vẫn cần quan tâm chuyện chính trị. Chất lượng giấc ngủ của Hạ Ngọc Sanh có thể tốt mới là chuyện lạ.
Nhưng, nhìn hiển thị số điện thoại gọi đến, trong lòng Hạ Ngọc Sanh lại hội hộp, lập tức tỉnh ngủ nhấn nút trả lời. Hạ Ngọc Sanh trầm giọng nói:
- Lão Lý! Muôn thế này, có chuyện gì sao?
Bên kia, giọng nói trầm thấp truyền đến:
- Lãnh đạo! Chuyện ồn ào thời gian trước đã có kết quả rồi. Những kẻ tung tin đồn nhảm nhí trên mạng đã bị bắt, ngay cả Lưu Tử Kiện cũng đã bị bắt. Trước mắt, Bí thư Trần sẽ cùng chuyên gia thẩm vấn trong Sở đang phỏng vấn Lưu Tử Kiện trong đêm.
Nói xong, đầu dây bên kia trực tiếp gác điện thoại.
- Lão Hạ, sao thế? Mấy giờ rồi, sao vẫn chưa ngủ?
Bên cạnh, phu nhân của Hạ Ngọc Sanh mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn Hạ Ngọc Sanh nói.
Tin tức của lão Lý khiến Hạ Ngọc Sanh không khỏi không suy nghĩ. Lão Lý là thuộc hạ cũ của mình năm đó ở địa phương công tác. Mấy năm nay, thuận lợi đi lên, bò đến vị trí Phó Giám đốc Công an tỉnh. Tuy nói không phải là gần sát với Phó Giám đốc Sở, nhưng cũng xem là rất khá. Mấy năm nay, quan hệ hai bên cũng không gián đoạn, coi như là một quân cờ của mình trong tỉnh.
Nhưng, vừa rồi lão Lý hạ giọng nói những lời này, gác điện thoại gấp gáp như vậy, điều này chứng tỏ, lúc này, bên Sở Công an tỉnh nhất định là hết sức khẩn cấp. Thậm chí, vẫn còn có điều lệ bảo mật và mệnh lệnh tương đối nghiêm khắc. Nếu không, lão Lý không thể khẩn trương như vậy.
Lưu Tử Kiện tung tin đồn nhảm trên mạng. Những từ ngữ này tổng hợp lại khiến trong lòng Hạ Ngọc Sanh hồi hộp, một loại linh cảm không tốt xông lên đầu. Lẽ nào nói, sự kiện mạng lần này là chuyện tốt mà con trai Hạ Miểu làm?
Nghĩ đến đây, trán Hạ Ngọc Sanh toát mồ hôi. Người khác không hiểu Nhiếp Chấn Bang nhưng Hạ Ngọc Sanh hiểu rất rõ. Chủ tịch Phương ưu thế mạnh mẽ, nhưng vậy thì đã sao? Rất nhanh chóng, không có mấy chiêu đã bị Bí thư Nhiếp thúc ép chủ động chịu thua. Chuyện này, nếu thật sự là Hạ Miểu làm, e rằng lớn chuyện rồi.
Lưu Tử Kiện là ai? Hạ Ngọc Sanh vẫn hiểu rõ, là tay sai đắc lực của con trai mình, là thuộc hạ tâm phúc. Nếu việc này có liên quan đến Lưu Tử Kiện, đương nhiên con trai mình không thoát khỏi can hệ. Có thể nghĩ ra ngay, với địa vị đó, Lưu Tử Kiện này vẫn không có can đảm chơi xấu Nhiếp Chấn Bang.
Chuyện này, tất nhiên là con trai mình đang giở trò. Dưới tay của nó, đại đa số sản nghiệp đều có liên quan đến bất động sản. Hiện nay, Bí thư Nhiếp nghiêm túc tiến hành điều tiết khống chế bất động sản. Tất nhiên động chạm đến lợi ích của nó.
- To gan lớn mật, thật là to gan lớn mật!
Hạ Ngọc Sanh có loại cảm giác bị thất bại.
Về mặt giáo dục con cái, phương pháp và quan niệm giáo dục của mình và vợ có lẽ đều cực kỳ sai lầm. Nếu không, sao con trai mình có thể có hành vi to gan lớn mật như vậy.
- Lão Hạ! Ông nói gì vậy? Cái gì to gan lớn mật? Có phải Hạ Miểu xảy ra chuyện gì rồi không? Cái thằng này, không để cho người ta yên tâm chút nào. Lão Hạ! Ông nhất định không thể mặc kệ nó, chúng ta chỉ có một đứa con trai này
Lời lẽ của Hạ phu nhân bắt đầu có chút phê phán, nhưng về sau liền thay đổi.
Điều này khiến Hạ Ngọc Sanh rất bất mãn. Con hư tại mẹ. Nếu không phải bà xã nuông chiều dung túng như vậy, Hạ Miểu sao có thể đi đến bước đường này.
Nhìn vợ, Hạ Ngọc Sanh trầm giọng nói:
- Quản, còn có thể quản thế nào? Lần này, việc mà nó gây ra quá lớn. Chuyện ồn ào náo nhiệt mấy ngày trước đây, bà biết chứ?
Nói đến việc này, trong tỉnh Hồng Giang, cán bộ lãnh đạo lớn nhỏ, bao gồm cả người nhà, thật sự đều biết. Tuy việc này hoàn toàn không có một chút tin tức nào xuất hiện trên báo in hay truyền hình. Nhưng, không sánh được ảnh hưởng dư luận trên mạng internet.
Hạ phu nhân gật đầu nói:
- Lão Hạ, ông nói chuyện của Bí thư Nhiếp?
Hạ Ngọc Sanh gật đầu, trầm giọng nói:
- Tin đồn nhảm này e rằng là của đứa con trai yêu quý của bà làm ra. Hiện tại, bên Sở Công an tỉnh thông qua phương pháp kỹ thuật đã bắt được mấy kẻ phát tán tin tức, đồng thời Lưu Tử Kiện vì là người đứng sau chỉ đạo cũng đã bị phía cảnh sát bắt giữ.
Hạ phu nhân không phải đồ ngốc, đi theo Hạ Ngọc Sanh nhiều năm như vậy, mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng hiểu được vài thứ. Nghe đến đây, sắc mặt Hạ phu nhân cũng trở nên trắng bệch, nhìn Hạ Ngọc Sanh nói:
- Lão Hạ! Ông nói chuyện này là ý của Miểu Miểu, là nó chỉ đạo sao? Việc này sao có thể?
- Sao không thể? Chính là bà nuông chiều nó, khiến nó cảm thấy nhất trời nhì nó, trên thế giới này còn chuyện gì nó không dám làm đâu. Bây giờ bà lập tức gọi điện cho nó bảo nó về nhà.
Hạ Ngọc Sanh lớn tiếng nói.
Nói đến đây, Hạ phu nhân cũng vội vàng mặc thêm áo ngủ tơ lụa dày, từ trên giường bò dậy cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, bắt đầu bấm số.
Bên này, tại Vân Di Cung, trong căn phòng riêng ở tầng cao nhất, toàn bộ gian phòng trang trí giống như hoàng cung. Phòng ngủ siêu lớn, bồn tắm dạng cuộn sóng siêu lớn, đầy đủ mọi phương tiện giải trí.
Giờ phút này, trong chiếc bồn tắm ước chừng chứa đủ mười người. Hạ Miểu đang híp mắt nằm ngửa, hai bên trái phải, trước mặt sau lưng, bốn mỹ nữ hết sức cố gắng phục vụ Hạ Miểu.
Hạ Miểu không mở mắt, một vẻ mặt hưởng thụ
Trong phòng, chuông điện thoại lại phá vỡ bầu không khí ám muội và mục nát. Lúc này, tiếng chuông có vẻ hết sức chói tai.
Mỹ nữ cũng dừng lại một chút, điều này khiến Hạ Miểu rất bất mãn, mở miệng nói:
- Đừng để ý nó, chúng ta tiếp tục.
Nhưng, cái điện thoại này dường như quyết tâm đối đầu với Hạ Miểu. Không đi nghe điện thoại, lại một lần nữa reo lên, cứ như thế, sau ba lượt, tâm trạng của Hạ Miểu cuối cùng bị làm cho rối loạn. Ngồi thẳng người, từ trong bể tắm đứng lên, tức giận nói:
- Tao muốn xem xem thằng khốn nào mất lịch sự như thế!
Vừa nhìn thấy số, cơn tức của Hạ Miểu lập tức không còn nữa, phất phất tay, phía sau, một cô gái từ bồn tắm bước ra choàng cho Hạ Miểu một chiếc áo tắm màu trắng.
Hạ Miểu vừa nghe điện thoại, đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói của Hạ phu nhân:
- Miểu Miểu, giờ con ở đâu về nhà gấp, có chuyện quan trọng khẩn cấp.
- Mẹ, mẹ đừng có vô lý như vậy có được không? Đã một giờ sáng rồi, có việc gì không để ngày mai nói được sao?
Hạ Miểu rất mất kiên nhẫn, nói.
Lúc này, thiên kim xinh đẹp tuyệt trần, Hạ Miểu đương nhiên vạn phần không đành lòng. Nhìn vào trong hồ, hai đóa hoa tỉ muội mê người, Hạ Miểu cảm nhận được mình có một loại kích động nóng bỏng.
Nhưng, lúc này lại đổi một giọng cực kỳ nghiêm túc:
- Hạ Miểu! Tao mặc kệ mày đang ở đâu, bây giờ lập tức chạy về cho tao. Nếu không, tao đích thân phái người đến mang mày về.
Giọng nói uy nghiêm của Hạ Ngọc Sanh khiến Hạ Miểu lập tức không còn chút cáu kỉnh. Cả bố già cũng ra tay, Hạ Miểu biết đã không còn đường mặc cả.
Trầm ngâm một chút, nói:
- Đợi nửa tiếng nữa con sẽ về nhà.
Gác điện thoại, Hạ Miểu vẻ mặt u ám, trầm giọng nói:
- Chuẩn bị quần áo cho anh, anh phải về một chuyến. Bọn em nghỉ ngơi trước đi, đợi một lát, chúng ta lại tiếp tục.
Từ Vân Di Cung đến khu nhà ở Ủy ban nhân dân tỉnh trước đây cần nửa giờ xe chạy, dưới tâm trạng lồng lên của Hạ Miểu, vẻn vẹn chỉ không đến mười phút, trên đường quốc lộ trong nội thành, chiếc Ferrari của Hạ Miểu không ngờ lại chạy đến tốc độ một trăm năm mươi cây số giờ.
Động cơ xe nổ ran mấy cái, tại cổng căn nhà số hai, tắt lửa dừng xe. Hạ Miểu mở cửa nhà. Vừa bước vào phòng khách, lúc này, Hạ Ngọc Sanh và vợ đã ngồi trên sô pha phòng khách, điều hòa của cả căn lầu đang vận hành, trong phòng, ấm áp như mùa xuân.
Nhìn Hạ Miểu bước vào, Hạ Ngọc Sanh trầm giọng nói:
- Hạ Miểu, Lưu Tử Kiện đã bị bắt, nó đã khai ra mày
Vừa dứt câu, Hạ Miểu lập tức nhảy dựng lên:
- Cái gì? Sao có thể? Nhiếp Chấn Bang đang ép cung. Ba! Lúc này chính là cơ hội tốt, điều này chứng tỏ Nhiếp Chấn Bang đã chột dạ, nhân cơ hội liên hợp với Chủ tịch Phương nhất cử tiếp tục chơi Nhiếp Chấn Bang đi.
Những lời này Hạ Ngọc Sanh vốn dĩ là một kiểu thăm dò. Nhưng kết quả khiến Hạ Ngọc Sanh rất bất mãn. Đã rất rõ ràng, việc này chính xác có liên quan đến Hạ Miểu.
Vỗ bàn một cái, Hạ Ngọc Sanh đứng lên, tức giận nói:
- Hoang đường, mày tưởng Bí thư Nhiếp dễ dàng bị chơi như vậy sao? Mày là cái gì, vẫn muốn liên hợp với Chủ tịch Phương. Chủ tịch Phương nếu biết được chuyện này, không giẫm chân mày mới là lạ.
Sự việc trong thể chế Hạ Ngọc Sanh hiểu rõ. Cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh với nhau, tận đáy lòng có chút tranh chấp có chút giao phong, điều này có thể lý giải được. Nhưng, nếu đem bày ra ngoài sáng, gióng trống khua chiêng như thế này là không được.
Đoàn kết trong bộ máy, đây là nguyên tắc nhất quán mà cấp trên kiên trì giữ vững. Nếu thật sự liên hợp lại làm như vậy, cho dù Bí thư Nhiếp có xuống, nhưng cấp trên nhất định có thái độ đối với mình, đến lúc đó không những không mò ra được gì, e rằng cả vị trí này cũng chấm dứt. Đây là ranh giới cuối cùng không thể vượt qua.
- Mày có biết nói xấu và phỉ báng cán bộ cấp tỉnh tội danh lớn thế nào không? Gan mày cũng không nhỏ, vẫn còn ở đây nói ra lời ngông cuồng. Tao thấy mày là không biết chữ chết viết như thế nào.
Hạ Ngọc Sanh đằng đằng nộ khí chửi mắng thậm tệ.
Nhìn Hạ Miểu, Hạ Ngọc Sanh tiếp tục nói:
- Lưu Tử Kiện đã bị bắt, hiện giờ bên Sở Công an tỉnh, Bí thư Trần Nhạc đang đích thân thẩm vấn. Trước mắt, tình cảnh của mày rất nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận