Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 753: Lưu chuyển đất đai nông thôn.

Chuyện ở thành phố Ngũ Lương coi như đã kết thúc. Đếm đó, sau khi triệu tập Lưu Bỉnh Nghĩa để dặn dò một hồi, sáng ngày hôm sau Nhiếp Chấn Bang liền trở về tỉnh lị.
Đối với Lưu Bỉnh Nghĩa, Nhiếp Chấn Bang vẫn rất tin tưởng. Con người của Lưu Bỉnh Nghĩa có một chút khôn lanh và lõi đời, nhưng đó cũng không phải là vấn đề. Ở trong hoàn cảnh như thế này, muốn là một cán bộ chính trực liêm khiết, vô tư còn khó hơn lên trời. Người như vậy chỉ xuất hiện ở trong truyền thuyết.
Xét một cách tổng thể thì Lưu Bỉnh Nghĩa vẫn là một cán bộ tốt. Đương nhiên, lúc này, tiêu chuẩn để đánh giá một cán bộ tốt là trong lúc không làm tổn hại đến lợi ích của mình thì vẫn có thể đem lại được ích lợi cho dân chúng. Như vậy nghĩa là một cán bộ tốt.
Việc chỉnh đốn các mỏ than nhỏ ở thành phố Ngũ Lương trở thành thí điểm của tỉnh Ba Thục. Bắt đầu từ lúc này, tất cả những mỏ than nhỏ có sản lượng từ một trăm ngàn tấn ở thành phố Ngũ Lương đều chính thức bắt đầu trải qua quá trình chỉnh đốn và cải cách.
Trở lại tỉnh, Nhiếp Chấn Bang cũng bắt đầu công việc lu bù. Kế hoạch ba năm hiện giờ đã chính thức lên thành văn bản, đã gửi tới các địa phương trên toàn tỉnh.
Về mặt điều chỉnh kết cấu kiến trúc công nghiệp và chỉnh hợp tài nguyên thiên nhiên, Ban Quản lý giám sát tài sản của Tỉnh ủy cùng với Ban Cải cách và Phát triển Tỉnh ủy đều đã bắt đầu công tác nghiên cứu. Tích hợp sản nghiệp công nghiệp không phải là trò đùa, hành động tùy tiện một bước cũng sẽ ảnh hưởng đến tiền bạc. Mặc dù là Nhiếp Chấn Bang nhưng trong chuyện này cũng không dám có quá nhiều động tác, chỉ cần vô ý một chút là có thể làm lỗ hàng trăm triệu.
Mà bản thân Nhiếp Chấn Bang hiện giờ lại nắm chuyện lưu chuyển đất đai ở nông thôn. Tục ngữ đã nói, “vô nông bất ổn, vô công bất cường, vô thương bất phú”, từ xưa đến nay nông nghiệp chính là sự đảm bảo an toàn cho quốc gia.
Mặc dù hiện giờ, an toàn lương thực quốc gia cũng không phải là một vấn đề nhỏ. Tỉnh Ba Thục là một tỉnh nông nghiệp lớn của cả nước, sở dĩ như vậy là vì vị trí địa lý của tỉnh quyết định. Tỉnh Ba Thục nằm ở đồng bằng, khí hậu dễ chịu, điều kiện tốt nhưng nông nghiệp của tỉnh Ba Thục cũng không mạnh. Có thể được gọi là tỉnh lớn chủ yếu cũng là vì dân số tỉnh, 80% đều là làm nông nghiệp.
Nhưng, bởi vì vấn đề phát triển kinh tế của tỉnh Ba Thục mà đại bộ phận thanh niên lao động nông thông đều ra ngoài làm công, khiến cho đất đai nông nghiệp đều bỏ hoang. Tình hình này không chỉ riêng ở Ba Thục mà trên cả nước đều có.
Bởi vậy, đã xảy ra không ít vấn đề về nhân công nông nghiệp. Các vùng nông thôn chủ yếu chỉ còn lại người già và trẻ em.
Trong tình hình đó, thi hành chính sách lưu chuyển đất ở nông thôn cũng là một phương án giải quyết tốt vấn đề đất nông nghiệp. Đồng thời, cũng sinh ra một loạt tác dụng phụ, thúc đẩy một bộ phận nông dân trở về, tiếp tục lao động trên đất của mình.
Trong vấn đề lưu chuyển đất đai ở nông thôn, dự tính của Nhiếp Chấn Bang là trước tiên tiến hành là thí điểm ở phạm vi nhỏ. Bắt đầu làm thử ở một địa phương rồi xem hiệu quả. Trong quá trình thí điểm, nếu phát hiện vấn đề sẽ giải quyết luôn, do đó sẽ có chuẩn bị tốt cho việc thực thi toàn diện.
Qua một hồi suy xét thận trọng, cuối cùng Nhiếp Chấn Bang lựa chọn thành phố Quả Nam, hàng xóm của thành phố Hòa Thường Hồng, là khu vực phía đông của bồn địa Ba Thục. Thành phố Quả Nam là nơi sản xuất lương thực lớn nhất của thành phố Ba Thục. Đó là lý do đầu tiên, lý do thứ hai là vì Quả Nam giáp với Thiên Phủ, giao thông thuận lợi. Thứ ba là vì diện tích của Quả Nam lớn vừa phải.
Bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa, ngay sau đó Lý Cư Bằng tiến vào nửa người dò xét. Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu mày, cười mắng nói:
- Tật xấu gì vậy, sao đến anh bây giờ cũng học được trò này rồi?
Một câu này khiến cho Lý Cư Bằng cũng hơi ngượng, đi tới báo cáo:
- Chủ tịch, đồng chí Bí thư Thành ủy Vương Quốc Phát của thành phố Quả Nam, Chủ tịch thành phố đồng chí Tưởng Kim Quý đã tới.
Nghe Lý Cư Bằng báo cáo, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, gật đầu nói:
- Nhanh vậy, mau mời họ vào.
Đang chuẩn bị đi ra, lập tức Nhiếp Chấn Bang cũng dường như nhớ ra điều gì đó, lại ngồi xuống. Cửa phòng mở ra, hai người trung niên một trước một sau đi vào trong phòng. Người đi trước tuổi chừng năm hai, năm ba, đầu hơi hói. Kiểu tóc chải lệch từ bên trái sang bên phải khiến cho đỉnh đầu sáng chói bị che đi phần nào.
Người đi sau khoảng chừng năm ba, năm tư tuổi, đeo kính, khiến cho người ta có cảm giác là người nhã nhặn.
Vung tay ý nói cứ ngồi xuống sô pha, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Bí thư Vương và Chủ tịch Tưởng đã đến rồi, mời ngồi.
Lúc này, Lý Cư Bằng bưng cho hai người mỗi người một ly trà. Nhiếp Chấn Bang cẩn thận đánh giá hai người. Tư thế ngồi của Vương Quốc Phát rất tùy ý, bình tĩnh bát ổn, tuy cúi đầu nhưng có thể cảm giác được ánh mắt người này đang không ngừng quan sát bố cục trong phòng. Trái lại, Tưởng Kim Quý ở bên cạnh lúc này lại có chút cẩn thận. Dáng ngồi ở trên sô pha cũng tương đối cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng có thể điềm chỉnh được tư thế của mình.
Từ điều này, cũng có thể nhận ra hai người này có tính cách khác hẳn nhau. Trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng đang nhớ lại một số tư liệu về hai người này. Vương Quốc Phát này cũng coi như là người của Long Canh Hoa. Xuất thân của Long Canh Hoa chính là từ cán bộ thành phố Quả Nam. Năm đó, chính là Bí thư Thành ủy thành phố Quả Nam. Mặc dù vậy nhưng hiện giờ lực khống chết của Long Canh Hoa ở thành phố Quả Nam vẫn rất mạnh mẽ. Có Long Canh Hoa làm chỗ dựa, Vương Quốc Phát cũng có vẻ rất tự tin, từ tư thế ngồi là có thể nhận ra.
Còn Tưởng Kim Quý lúc này lại có vẻ câu nệ. Người này là kiểu cán bộ tri thức, thành tích cao, có bằng tiến sĩ của đại học Hoa Thanh. Tấm bằng này coi như là đã đứng đầu trong các lãnh đạo của tỉnh Ba Thục. Từ trước đến nay đã đảm nhiệm nhiều vị trí như Giáo sư, giảng viên khoa Hóa học của Đại học Ba Thục, Trưởng phòng Giáo vụ của trường Đại học Ba Thục. Sau đó tạm giữ chức Phó Chủ tịch thành phố Quả Nam, sau khi thời gian tạm thời đảm nhiệm kết thúc, Tưởng Kim Quý cũng không trở về Đại học Ba Thục mà tiếp tục ở lại thành phố Quả Nam đảm nhiệm vị trí Phó Chủ tịch thành phố, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, đến bây giờ là Chủ tịch thành phố.
Tưởng Kim Quý rất không đơn giản. Nhiếp Chấn Bang thở dài trong lòng một tiếng. Từ bên ngoài nhìn vào, Bí thư Thành ủy Vương Quốc phát là người vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn. Còn Chủ tịch thành phố Tưởng Kim Quý lại có vẻ như yếu thế hơn. Nhưng Nhiếp Chấn Bang tin rằng, Tưởng Kim Quý sẽ tuyệt đối không giống vẻ bề ngoài. Một người như vậy nếu như yếu thế thì sẽ không thể sau khi thời gian tạm giữ chức vẫn được giữ lại ở thành phố Quả Nam, cuối cùng còn trở thành Chủ tịch thành phố.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng chậm rãi nói:
- Bí thư Vương, thời gian trước đã thông qua kế hoạch ba năm, không biết hai vị đã xem chưa?
Vừa nói xong, Vương Quốc phát hơi sững lại rồi liền gật đầu, nói:
- Chủ tịch, đã xem rồi. Sau khi tài liệu của kế hoạch ba năm được gửi về thành phố, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố còn tổ chức cho cán bộ lãnh đạo của toàn thành phố học tập và lĩnh hội tinh thần chỉ thị của kế hoạch ba năm. Kế hoạch này của Chủ tịch mạnh như thác đổ, có ý nghĩa dẫn dắt chúng tôi rất lớn, khiến cho chúng tôi có một mục tiêu rõ rệt cho sự phát triển trong tương lai.
Sau khi Vương Quốc phát nói xong, Tưởng Kim Quý cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch, nội dung kế hoạch ba năm, tôi đã nghiêm túc nghiên cứu. Vì thế, tôi còn cố ý làm một bản tổng kết. Tôi cảm thấy kế hoạch này của Chủ tịch, tư tưởng chủ yếu nhất trong đó là hình thức phát triển quy mô lớn.
Như vậy cũng tốt hơn nắm đấm của một người. Chỉ có nắm chặt lại, cùng đấm một lúc thì mới có được sức mạnh.
Những lời này của Tưởng Kim Quý cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang kinh ngạc. Nhiếp Chấn Bang không ngạc nhiên vì ông ta đã đọc, mà điều kinh ngạc ở đây chính là sự ví von này của Tưởng Kim Quý. Người này quả thật không đơn giản.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Nếu đã rõ ràng rồi, lần này gọi hai người tới đây chủ yếu là để nói với hai người một tiếng. Hiện giờ đang tiến hành tập trung làm thí điểm lưu chuyển đất ở nông thôn. Ý của tôi là, lấy thành phố Quả Nam làm thí điểm. Đương nhiên, loại mô thức này có thể nói là phá vỡ kết cấu hệ thống trách nhiệm của hộ gia đình. Trong phạm vi cả nước, cũng coi như là lần thí điểm đầu tiên. Trong vấn đề này tôi cũng sẽ bám sát theo toàn bộ quá trình. Sở Nông nghiệp tỉnh cùng với các ban ngành liên quan cũng đều sẽ chỉ đạo toàn bộ quá trình. Hiện giờ, gọi các anh đến là muốn hỏi các anh có ý kiến gì trong vấn đề này không?
Lúc này Vương Quốc phát cũng trở nên trầm tư. Trước mặt Nhiếp Chấn Bang không thích hợp để làm kiểu ôm đồm nhiều việc. Phong cách làm việc của Nhiếp Chấn Bang, cán bộ toàn tỉnh đều biết. Lưu Bỉnh Nghĩa cũng coi như là người của Nhiếp Chấn Bang, sau sự cố ở mỏ than cũng đã bị hạ bệ rất nhiều. Trầm ngâm một lát, Vương Quốc phát cũng gật đầu, nói:
- Chủ tịch, cảm ơn Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đã tín nhiệm thành phố Quả Nam. Trong vấn đề làm thí điểm lưu chuyển đất nông thôn, tôi đại biểu cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Quả Nam bảo đảm chúng tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó, làm tốt công tác thí điểm lần này.
Đối với kiểu thái độ hô khẩu hiệu này, Nhiếp Chấn Bang cũng cười cho qua, nhìn Tưởng Kim Quý bên cạnh nói:
- Chủ tịch Tưởng, anh có ý kiến gì không?
Nghe Nhiếp Chấn Bang hỏi, Tưởng Kim Quý khẽ nhúc nhích, mở miệng nói:
- Chủ tịch, đối với việc lưu chuyển đất đai ở nông thôn, chính sách cụ thể như thế nào, bảo đảm lợi ích cho người nông dân như thế nào? Còn trong việc lựa chọn thầu khoán, chúng ta lựa chọn dựa vào tiêu chuẩn gì?
Lúc này, vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang tỏ ra rất vui mừng. Con người Tưởng Kim Quý quả nhiên là người của công việc, chỉ một câu mà đã nói trúng trọng tâm.
Suy nghĩ một chút, Nhiếp Chấn Bang lấy ra một tập tài liệu ở trong ngăn kéo, đưa cho Tưởng Kim Quý, nói:
- Đồng chí Kim Quý, anh đọc lại cụ thể một chút. Đây là một số vấn đề về việc lưu chuyển đất đai mà tôi đã chỉnh sửa lại. Tôi tin rằng, sau khi anh đọc nó sẽ có ích nhất định trong việc thực hiện công việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận