Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1202. Chủ động yêu cầu giải phóng mặt bằng

Mã gia trang, quận Kinh Khai, Thành phố Lương Châu.
Lúc này, trong phòng họp ở Mã gia trang, vẫn là phong cách của những năm tám mươi nhưng đã bị không khí ngột ngạt bao trùm.
Chính giữa là hai bếp lò đang cháy. Trong phòng, người đứng, người ngồi. Trên ghế, trên bàn, thậm chí là trên bệ cửa sổ, còn có bên ngoài đều ngồi đông đủ. Những người có uy tín và danh dự đều tới như một ít thôn dân và các tổ trưởng.
Lần này Mã gia trang giải phóng mặt bằng, Mã Lão Tam ở phía sau quản lý mọi việc. Nhưng lúc này sắc mặt của Mã Lão Tam rất khó nhìn.
- Lão Tam, không phải là chú nói cháu nhưng từ xưa tới nay dân không đấu được với quan. Chúng ta chỉ là dân thường có thể đấu thắng được sao?
Một người đàn ông tuổi chừng hơn bốn mươi mở miệng nói.
- Chú nói không sai. Gần đây cháu cũng đã đọc không ít báo chí đưa tin này. Mặt khác, trên internet cũng có không ít tin đều liên quan đến Mã gia trang chúng ta. Hiện tại, mọi người đều có cái nhìn không tốt đối với Mã gia trang. Thật ra cháu cảm thấy chính phủ ra giá như vậy đã rất tốt. Bên cạnh là thôn Vương gia cũng đã giải phóng mặt bằng rồi. Nhà mẹ vợ cháu chính là bên đó. Nghe nói, giá cả của họ cũng tới một ngàn tám đấy.
Một người trẻ tuổi mang mắt kính nói.
- Ngưu Nhãn Kính nói đúng. Chúng ta là đang khôn quá hóa dại.
Lại là một thanh âm nghiền ngẫm từng chữ thốt lên.
Nghe đến đó, Mã Lão Tam sắc mặt trầm xuống. Những việc này đều tại mình tính toán nhỏ nhặt mà ra. Lần giải phóng mặt bằng này đương nhiên là mình giật giây. Thế nhưng chẳng phải cũng chỉ muốn nhiều hơn một chút tiền giải phóng mặt bằng sao?
Mã Lão Tam đứng lên, trợn mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Ở đây đều là người cùng quê mà nói như vậy là hơi quá rồi. Nâng cao tiền giải phóng mặt bằng là chủ ý của tôi không sai, nhưng các người không phải đều được lợi ích sao? Chính là mọi người ký tên đồng ý. Mã gia trang chúng ta cùng chung tiến lùi nhưng hiện giờ oán giận nảy sinh lại trách tôi. Vậy thôi đi.
- Được rồi, được rồi. Đừng cãi nhau nữa. Chúng ta hãy nghe Tân Quân nói như thế nào. Cậu ta là sinh viên của Mã gia trang chúng ta, lại đang làm việc cho chính phủ. Đối với những sự tình của quan trên, tin tức của cậu ta nhiều hơn chúng ta.
Một ông lão đứng lên. Nếu mọi việc cứ tranh chấp mãi như vậy thì sẽ không thể nào kết thúc được.
Ở góc bên cạnh, một người trẻ tuổi chừng ba mươi đứng lên. Đây là một lính mới đi ra từ Mã gia trang.
Những năm này, người ở Mã gia trang ra ngoài học đại học cũng không ít. Nhưng đa số là học ở các trường đại học trong tỉnh. Nhưng Mã Tân Quân lại không giống vậy, cậu ta học là đại học Giao thông ở thành phố Cổ Đô. Sau khi tốt nghiệp lại làm ở nhiều bộ phận, còn đúng dịp được bổ nhiệm làm việc ở tại thị trấn. Đúng là làm mọi người nở mày nở mặt.
Thế nhưng, các hương thân phụ lão của Mã gia trang lại một người tiếp một người làm ra hành động không hay, tiếp theo lại tới áp chế chính quyền, còn trưng thu giá cả và chống đối chính phủ. Sau thời gian này, lãnh đạo trong trấn đều bị Bành bí thư gọi lên chửi mắng một trận.
Mã Tân Quân cũng không thể nào chịu nổi. Làm người của Mã gia trang, Mã Tân Quân được các lãnh đạo coi trọng và ủy thác trọng trách nặng nề. Kết quả như thế nào? Cuối cùng lại không có việc gì hoàn thành. Lúc trước, Mã Tân Quân đã được xếp vào đối tượng khảo sát của Tổ chức, có hy vọng rất lớn là được thăng tiến và đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thị trấn. Nhưng mọi việc lại bị các phụ lão Mã gia trang làm ồn ào như vậy, xem ra Mã Tân Quân đã hoàn toàn thất bại.
Ngay tại buổi tối hôm qua, Mã Tân Quân mới từ lãnh đạo lấy được tin tức là Phó chủ tịch thị trấn trúng cử. Bành bí thư tự mình đưa ra chỉ thị, mọi việc đã định nhưng không phải Mã Tân Quân mà là người khác.
Cho nên Mã Tân Quân rất tức giận đối với những người trong thôn. Thậm chí là đối với cha mẹ cũng như vậy. Người khác che nhà cửa, ồn ào giải phóng mặt bằng cũng thôi đi nhưng họ đi theo làm gì. Đây chẳng khác nào là nói xấu lãnh đạo sao? Người nhà mà Mã Tân Quân còn quản không tốt nói chi đến người khác.
Mã Tân Quân vốn là không muốn đến. Thời điểm khuyên mọi người chấp nhận, cả đám đều xem tôi là kẻ thù, hận không thể đuổi đi ngay lập tức. Mọi chuyện bại lộ mới nhớ đến mình. Trên đời có chuyện tốt như vậy sao?
- Tân Quân, chúng ta rất hối hận. Lúc trước, nên sớm nghe theo lời khuyên của cậu là ký tên làm theo quy định của chính phủ. Nếu như vậy thì hiện tại, mỗi nhà đều đã có một số tiền lớn, còn có thể cho vay nữa. Nếu không tiếp tục thu hồi nữa, không phải là muốn mọi người chết sao? Cậu làm việc cho nhà nước, chắc là tin tức sẽ nhanh hơn chúng tôi. Cậu hãy giúp mọi người nghĩ cách đi.
Người già đức cao vọng trọng trong thôn lên tiếng nói.
Lời nói vừa dứt, Mã Lão Tam bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Cái gì chứ, không phải chỉ là một Phó chủ nhiệm phòng thôi sao? Cậu ta có thể biết cái gì ?
Mã Tân Quân sắc mặt trầm xuống, Cười nói:
- Mã Lão Tam, năng lực của ông thì tôi không thể sánh bằng được rồi. Ông có giỏi thì đi tìm Bí thư Bành hay Bí thư Dương nói đi. Đền bù hơn ba mươi triệu thật không ít đâu.
- Lão Tam, ông nói gì vậy?
Bên cạnh, một ông lão quát lớn. Sau đó, ông lão nhìn Mã Tân Quân mỉm cười nói:
- Tân Quân, Lão Tam không được học hành nhiều nên cậu đừng so đo với cậu ta. Hãy nói một chút xem, ở thành phố có động tĩnh gì không?
Mã Tân Quân chần chờ một chút, vốn là không muốn nói nhưng đều là bà con với nhau, vẫn là mở miệng nói:
- Hôm qua, Bí thư Bành đi thành phố họp, Bí thư Nhiếp muốn tới thành phố Lương Châu điều tra, nghiên cứu dự án thành phố ô tô. Mặt khác, tôi nghe nói là thành phố đã nghiên cứu ra rồi. Bước đầu suy xét là sẽ bỏ qua khu vực Mã gia trang, tiến hành trưng thu đất của thôn bên cạnh. Tôi đoán là Mã gia trang chúng ta đừng nghĩ sẽ trưng thu giải phóng mặt bằng.
- Không thể như vậy được. Nếu không giải phóng mặt bằng, nhà của tôi phải sống như thế nào đây. Con nít trong nhà đều đợi số tiền này để đi học đó.
Không ít người đều lớn tiếng nói.
- Nếu như ở bên đó thì có lẽ là thu hồi của thôn Dương Giác. Sợ cái gì, chúng ta và thôn Dương Giác thỏa thuận một chút, chúng ta xuất tiền, bọn họ đóng cửa nhà. Lợi nhuận thì chia đều.
Mã Lão Tam lớn tiếng nói.
Mã Tân Quân cười lạnh một tiếng, nhìn Mã Lão Tam nói:
- Mã Lão Tam, ông làm hại các bà con còn chưa đủ sao? Mọi người đều đã táng gia bại sản rồi. Những lời như vậy mà ông cũng nói ra được. Ông đừng tưởng mọi người không biết chuyện sai trái của ông, lại còn muốn mọi người giống Mã gia trang? Ông có thể thử một chút. Tôi dám cam đoan là cho dù ông có che đậy một trăm lần thì cũng sẽ bị san bằng thôi. Ông có tiền nhưng đừng có liên lụy đến mọi người. Ông ép mua cưỡng bán, ép buộc người khác nhận thầu đá cuội và cung ứng vật tư đã bị cục công an lập án rồi. Ông cho là mình có hai ba đồng tiền liền vênh váo sao. Không động đến ông là chúng tôi mắt nhắm mắt mở cho qua thôi. Những gì mà ông đã làm, ông sẽ được đi vào tù sớm thôi.
Nói tới đây, Mã Tân Quân không thể nghe được nữa. Mã Tân Quân đứng lên và đi ra khỏi phòng.
Ở phía sau, cha mẹ, anh và chị dâu của Mã Tân Quân đều theo tới. Anh trai Mã Tân Dân và chị dâu có vẻ hết sức xấu hổ. Lúc trước vì việc xây nhà và giải phóng mặt bằng đã nói những lời khó nghe. Giờ phút này, mất cả chì lẫn chài mới bắt đầu lo sợ.
- Chú hai, chú xem nhà chúng tôi này... Vậy phải làm sao bây giờ?
Chị dâu hơi ngượng nghịu nói.
- Làm sao bây giờ? Thôi đi. Lúc trước, tôi đã nói với mọi người là đừng hành động mù quáng. Sau khi cạnh tranh xong, tôi cũng còn ở trong trấn làm việc, đến lúc trưng thu giải phóng mặt bằng thì tôi tự nhiên biết rõ. Các người làm gì? Các người có nghe sao? Các người nói tôi chặn đường phát tài của các người, hiện giờ hối hận rồi sao? Đã muộn rồi. Lúc trước, tôi nói các người giúp tôi khuyên nhủ bà con, các người có nghe sao? Hiện tại thì tốt rồi. Tôi tranh chức Phó chủ tịch thị trấn thất bại chắc là mọi người đã hài lòng. Chuyện của mọi người tôi không muốn quản và cũng không muốn biết. Về sau có chuyện cũng đừng tìm tôi. Tôi chỉ là một người làm việc bình thường cũng không phải Phó phòng nên tôi không giúp được.
Tức giận của Mã Tân Quân lúc này hoàn toàn bộc phát.
Nhìn bóng lưng Mã Tân Quân rời đi, vợ chồng Mã Tân Dân sững sờ tại chỗ. Chị dâu khóe miệng nhếch lên, hừ một tiếng nói:
- Cái gì là người nhà, một chút tình nghĩa huynh đệ cũng không có. Vậy mà còn nói ra lời tuyệt tình như vậy.
- Vợ Tân Dân, lần này các con đã làm hỏng tương lai của Tân Quân rồi. Là Phó chủ tịch thị trấn đó. Mã gia trang mấy đời đều không có ai làm quan. Một Phó chủ tịch thị trấn như vậy bị các con làm hỏng chuyện rồi.
Ông Mã tức giận nói.
Bà Mã lúc này sắc mặt phức tạp, thở dài một tiếng nói:
- Tân Dân, lần này hai con hãy bỏ qua đi.
- Mã Tân Dân, anh hãy xem đi, ba mẹ anh đang nói cái gì? Tôi biết ngay là họ vẫn luôn thiên vị em trai của anh mà.
Người phụ nữ rất là bất mãn và bắt đầu kêu gào.
Mã Tân Dân có phần sợ vợ nhưng lúc này cũng căm tức nhìn bà xã của mình, lớn tiếng nói:
- Trương Thúy Hoa, đủ rồi!
Trong văn phòng của Bành NGhị Hoa ở trụ sở làm việc quận Kinh Khai.
Hai ngày nay, cuối cùng áp lực của Bành Nghị Hoa đã giảm đi rất nhiều. Thành ủy đã họp rồi; chính thức thương thảo và nghiên cứu việc mở rộng phạm vi của quận Kinh Khai; cũng đem vấn đề của Mã gia trang ra giải quyết. Bởi vậy, chứng tỏ một điều là Bí thư Dương không phải là thuận miệng nói mà đã làm thật rồi.
Cùng lúc đó, Bí thư Nhiếp đến thành phố ô tô điều tra, khảo sát và nghiên cứu việc xây dựng thành phố ô tô. Đây cũng là một cơ hội tốt để biểu hiện. Cuối cùng, đã khổ tận cam lai rồi.
Đang suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, chủ nhiệm Phương của Ban quản lý chạy vào:
- Không ổn rồi Bí thư Bành, người của Mã gia trang lại tới nữa.
- Lại tới nữa? Chẳng lẽ họ cho là chính quyền chúng ta dễ bắt nạt sao. Lão Phương, anh lập tức gọi điện thoại cho cục công an, bảo họ ngay lập tức hành động và đem những người gây rối toàn bộ bắt hết cho tôi.
Bành Nghị Hoa nổi giận. Bất kỳ viêc gì đều có giới hạn của nó. Tất cả cũng là do Mã gia trang hành động như vậy thì Chính phủ làm sao có thể triển khai công việc.
- Không phải đâu Bí thư Bành, lần này không giống. Lần này là bọn họ cầu xin chúng ta đến giải phóng mặt bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận